Người Tới Không Tốt

Chương 14

Người tới không tốt March 1, 2015 Leave a comment

Công ty biến thành phòng thẩm vấn, cậu bé giả thần giả ma bị Chu Tiêu cưỡng ép đi vào, cúi đầu đầy sợ hãi. Chu Tiêu và Phương Dĩ nhìn nhau, trong mắt đều mang theo nghi ngờ. Tuổi cậu bé này không lớn lắm, có thể là vị thành niên, mặt mũi xinh đẹp, từ đầu đến cuối đều không nói. Phương Dĩ mở miệng trước tiên: “Cậu là người nào, tại sao tới đây giả thần giả ma?”

Cậu bé yên lặng, Phương Dĩ nói: “Nếu cậu không nói, tôi sẽ báo cảnh sát, gọi bố mẹ cho cậu.”

Áo choàng giả ma của cậu bé vẫn còn nhỏ nước. Nói áo choàng lại giống như áo mưa, nhưng Phương Dĩ thực sự chưa từng thấy qua áo mưa kiểu này, “Đúng rồi, áo mưa này cậu đặt làm ở đâu?”

Đồng Lập Đông phì một tiếng bật cười. Chu Tiêu xách Phương Dĩ sang một bên, thấp giọng nói với cô: “Cô có thể ngậm miệng.” Lại đưa tay về phía Đồng Lập Đông, “Lấy ra.”

Đồng Lập Đông ăn ý đưa ra một thứ. Chu Tiêu túm trong tay, giơ lên trước mặt cậu bé: “Cảnh sát, cậu có thể chọn tiếp nhận thẩm vấn ở đây, cũng có thể chọn đến đồn cảnh sát, đến lúc đó báo cho bố mẹ cậu bảo lãnh cậu ra.”

Phương Dĩ muốn cướp chứng nhận cảnh sát trong tay Chu Tiêu. Chu Tiêu trừng cô một cái như cảnh cáo. Phương Dĩ đổi sang túm tay anh, sát đầu vào nhìn chứng nhận cảnh sát. Trên giấy chứng nhận có huy hiệu cảnh sát nổi bật, phía dưới là hình người bạn kia của Chu Tiêu, dưới hình là họ tên “Đồng Lập Đông”. Phương Dĩ thán phục: “Anh là cảnh sát?” Đồng Lập Đông nghe trong giọng cô có sự khó tin và sùng bái, rốt cuộc có chút vẻ hòa nhã, nói: “Đúng.”

Cậu bé nghe được lời của họ, cuối cùng ngẩng đầu lên, sợ sệt nhìn chứng nhận cảnh sát một cái, lại quan sát ba người Phương Dĩ, sau cùng tầm mắt dừng trên người Đồng Lập Đông, nói: “Chú cảnh sát…”

Phương Dĩ không đứng vững, suýt nữa tự té. Chu Tiêu nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, cùng cậu bé nhìn về phía Đồng Lập Đông. Đồng Lập Đông ho một tiếng, rút chứng nhận cảnh sát trong tay Chu Tiêu lại, nói với cậu bé: “Tôi là cảnh sát. Bây giờ tôi hỏi cậu, cậu là ai, tại sao mỗi đêm lại chạy đến đây giả ma.”

Cậu bé sợ hãi: “Cháu không phải người xấu, cháu thực sự không phải người xấu.” Lại chỉ Chu Tiêu, “Chú ấy đánh cháu.”

Phương Dĩ lẩm bẩm: “Tôi có dự cảm không rõ ràng.”

Chu Tiêu liếc cô một cái, đối mặt với Đồng Lập Đông. Hai người đọc hiểu ý trong mắt nhau, cậu bé này thiểu năng, nếu thiểu năng, cái này có rắc rối. Đồng Lập Đông cố sức bày vẻ mặt ôn hòa: “Cháu tên gì?”

Cậu bé nói: “Triệu Khang.”

“Tiểu Khang, chú gọi cháu là Tiểu Khang được không?”

Cậu bé gật đầu. Đồng Lập Đông nói tiếp: “Tại sao cháu lại đến đây?” Cậu bé lại cúi đầu xuống. Đồng Lập Đông thay đổi chính sách, “Cháu ở đâu, bọn chú đi tìm bố mẹ cháu có được không?”

Triệu Khang nhỏ giọng nói: “Cháu… Cháu ở đây.”

Phương Dĩ nhíu mày: “Ở đây? Ở đây chỗ nào?”

Triệu Khang không trả lời Phương Dĩ, dường như chỉ để ý Đồng Lập Đông. Đồng Lập Đông hỏi: “Tiểu Khang, cháu ở chỗ nào ở đây?”

Triệu Khang nói: “Lầu hai.”

Ba người Phương Dĩ không hiểu ra sao, chỉ có thể đi theo mạch suy nghĩ của Triệu Khang. Mấy người cầm đèn pin đi tới lầu hai, Triệu Khang kéo tay Đồng Lập Đông, tự ý đi về phía cửa nhà Phương Dĩ. Triệu Khang nói: “Cháu ở đây.”

Phương Dĩ “ha” một tiếng, chặn trước cửa chỉ mình hỏi: “Cậu ở đây, vậy tôi ở đâu?” Rõ là có ma, quả thực chẳng hiểu ra sao cả.

Triệu Khang trốn sau lưng Đồng Lập Đông. Phương Dĩ chống nạnh nói: “Tôi cũng là cảnh sát, tôi là đồng nghiệp của chú cảnh sát này, cậu có thể tin tôi.”

Chu Tiêu không nể mặt cô: “Giả cảnh sát là phạm pháp. Cô sang một bên.”

Phương Dĩ bắt ma, vốn hăng hái phấn chấn, lòng đầy mong chờ. Nhưng bắt được nhóc quỷ này thật, cô lại không có hưng phấn và gấp gáp như Chu Tiêu tưởng tượng, ngược lại hơi uể oải.

Đồng Lập Đông dẫn Triệu Khang vào phòng làm việc của Chu Tiêu tra hỏi. Chu Tiêu lấy ghế qua, thờ ơ hỏi: “Cái vẻ mặt mất mát này của cô là sao vậy?”

Phương Dĩ sờ sờ mặt mình: “Đâu có mất mát.” Lại hừ nói, “Tôi bị nhóc đó ghét bỏ, mất mát không được sao?”

“Ô, nói dối.” Chu Tiêu cũng không hỏi đến cùng, thu hậu toán trướng*, “Vừa rồi sao cô biết bắt được người?”

*Thu hậu toán trướng (秋后算账): chờ chuyện phát triển đến giai đoạn cuối cùng sẽ nhận xét ai đúng ai sai; chờ cơ hội trả thù.

Phương Dĩ nháy mắt mấy cái, còn chưa kịp định mượn cớ, Chu Tiêu đã nói: “Cô nghe trộm góc nhà.” Giọng khẳng định, đã cho Phương Dĩ tội danh đầy đủ.

Phương Dĩ phủ nhận: “Mới không phải. Tôi không ngủ được nên ra ban công hóng gió một chút, vừa khéo nghe thấy các anh kêu la om sòm.”

“Cho nên là chúng tôi quấy nhiễu dân?”

“Anh biết thì tốt, tôi không có ý chỉ trích các anh.”

“Bản lĩnh đảo lộn phải trái trắng đen cô nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.”

Phương Dĩ nói: “Bản lĩnh cáo mượn oai hùm anh nhận thứ hai cũng không ai dám nhận thứ nhất.” Nói xong như cười như không, “Có phải anh quyết chí làm cảnh sát từ nhỏ, nhưng cả người đầy mùi tiền thối không đổi hết, cho nên chỉ có thể thỉnh thoảng cầm chứng nhận cảnh sát của người khác cố làm ra vẻ cho thỏa nguyện không?”

Chu Tiêu cũng như cười như không, đến gần Phương Dĩ nói: “Đúng, tôi quyết chí làm cảnh sát, chuyên bắt nhóc con làm mưa làm gió khắp nơi như cô, kêu cô thành thật. Tôi bảo cô đứng thì đứng, bảo cô nằm thì nằm, nghe lời tôi răm rắp, không dám phản kháng.”

Phương Dĩ híp mắt: “Tiếc là anh không có bản lĩnh này.”

Chu Tiêu cười không nói, dựa vào lưng ghế, không chớp mắt nhìn Phương Dĩ chằm chằm. Phương Dĩ bị anh nhìn cả người không được tự nhiên, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Anh nhìn cái gì mà nhìn.”

Chu Tiêu nói: “Nhìn cô, sau này đợi cô nghe lời tôi răm rắp, có phải còn vẻ mặt này không.”

Đồng Lập Đông hỏi xong đi ra, Triệu Khang đi theo sau lưng anh ta.

“Hẳn là năm năm trước cậu ta ở lầu trên.”

“Năm năm trước?” Phương Dĩ nhướng mày.

Đồng Lập Đông nói: “Đúng, sau vụ cháy cậu ta mới chuyển nhà. Cậu ta nói không rõ ràng. Tôi tổng kết một chút, chắc là tối mấy ngày nay cậu ta đi qua đây, thấy nhà cô có ánh đèn, nên tò mò đi lên xem thử.”’

Đâu biết Đồng Lập Đông vừa nói xong, Triệu Khang liền sợ hãi nói: “Không phải, là ma, có ma.”

“Đúng đúng.” Đồng Lập Đông qua loa một câu với cậu ta, lại nói tiếp, “Cậu ta tưởng có ma, lúc đi qua đây thấy trên lầu có ánh đèn, không bao lâu đèn lại tắt, cho nên cậu ta cho là có ma.” Thực ra chỉ là Phương Dĩ tắt đèn đi ngủ thôi, nhưng trong mắt Triệu Khang lại là có ma quấy phá, nên Triệu Khang mới tới tìm kết quả, hẳn không hề không có ác ý.

“Tôi đoán điều kiện gia đình cậu ta rất tốt. Cái áo mưa này có chút giá, quần áo cậu ta mặc cũng là hàng hiệu.”

Triệu Khang đã cởi áo mưa, đồ mặc bên trong là áo sơ mi nhỏ thắt nơ và quần lửng âu, tràn đầy sức sống, là một cậu bé đẹp trai. Chu Tiêu hỏi: “Có cách liên lạc với người nhà cậu ta không?”

Đồng Lập Đông nói: “Không có, trên người cậu ta trừ mấy thanh chocolate và chìa khóa nhà ra thì không có gì cả. Chỉ có điều nếu cậu ta là gia đình năm năm trước, lại có tên có họ, ngày mai tôi có thể đến Cục tìm ra người nhà cậu ta. Nhưng tối nay làm sao?”

Chu Tiêu nói: “Mang thẳng đến đồn cảnh sát.”

Vừa dứt lời, Triệu Khang liền nắm chặt cánh tay Đồng Lập Đông, sợ hãi nói: “Chú cảnh sát, cháu không đến đồn cảnh sát, cháu không phải người xấu.”

Đồng Lập Đông vỗ vỗ cậu ta, nói với Chu Tiêu: “Muốn đưa đến đồn cảnh sát thì cậu đưa, chút chuyện nhỏ này đừng kêu tôi. Chuyện hai người tự gây ra tự mình giải quyết. Đã trễ rồi, tôi phải về nhà, tạm biệt các vị.”

Phương Dĩ không ngờ Đồng Lập Đông nói đi là đi, “này này” kêu đuổi theo anh ta mấy bước. Chu Tiêu nói ở phía sau: “Không sai, tự mình gây ra tự mình giải quyết.”

Phương Dĩ la to: “Cảnh sát Đông, anh đừng đi mà, cảnh sát Đông!”

Đồng Lập Đông đã chuồn từ sớm, Phương Dĩ giả vờ đuổi theo, nháy mắt thanh âm biến mất, cô cũng chạy về lầu trên. Lúc Chu Tiêu nhận ra đã không kịp, đuổi tới đầu cầu thang hướng lên trên la: “Nha đầu chết tiệt, lăn xuống đây cho tôi!”

Phương Dĩ giả chết.

Phương Dĩ về đến nhà, dùng chìa khóa khóa trái cửa từ trong, bảo đảm Chu Tiêu có chìa khóa cũng không vào được. Lại cấp tốc tắm lên giường, trước khi ngủ mặc niệm thay Chu Tiêu, tối thứ Bảy hiếm có anh phải chăm sóc trẻ con, rõ là không dễ dàng. Nhưng cô cười trên nỗi đau của người khác không được bao lâu, đột nhiên nghe ngoài ban công có động tĩnh. Phương Dĩ thầm nghĩ không xong, lúc từ trên giường bò dậy đã không kịp, Chu Tiêu đã rơi xuống đất, đẩy cửa ban công ra trực tiếp đi tới. Phương Dĩ kéo chăn che ngực, la to: “Lưu manh ——”

Chu Tiêu gắt gỏng: “Cô đứng lên cho tôi!”

Phương Dĩ không mặc áo ngực, cô thở hổn hển: “Anh ra ngoài cho tôi!”

Chu Tiêu không nói hai lời, kéo chăn cô ra lôi cô dậy. Thấy Phương Dĩ thét chói tai, anh dứt khoát nhấc cô lên vai, muốn trực tiếp bế cô xuống lầu. Nhưng vừa quăng cô lên vai, Chu Tiêu liền cảm thấy xúc cảm ở vai và sau lưng khác thường, âm ấm, mềm nhũn, nhịp tim anh rơi một nhịp. Phương Dĩ túm tóc anh: “Chu Tiêu ——”

Nhịp tim Chu Tiêu khôi phục, trong bóng tối nhếch môi, khiêng Phương Dĩ nhưng cũng không đi, ngược lại nói: “Trước đây ai nói tôi không có bản lĩnh này?” Muốn cô thành thật với anh, nghe lời răm rắp, không dám phản kháng.

Mặt Phương Dĩ đỏ tới mang tai. May mà không mở đèn, tên lưu manh Chu Tiêu này cũng không nhìn thấy, “Tự tôi đi xuống. Anh thả tôi xuống, nhanh một chút.”

Chu Tiêu không thả, tựa như Phương Dĩ không có trọng lượng: “Tự đi vất vả lắm.”

Phương Dĩ nói: “Tôi không sợ vất vả.” Vừa nói vừa đá chân.

Chu Tiêu cúi đầu, nhìn thấy đôi chân cô lúc ẩn lúc hiện, mỉm cười, gõ một cái để cô yên lặng, bắt đầu đi về phía cửa. Phương Dĩ thiện ý: “Anh để tôi mặc đồ…”

Chu Tiêu biết rõ còn hỏi: “Mặc đồ gì, chẳng lẽ vừa rồi cô ngủ khỏa thân?”

Phương Dĩ giãy giụa: “Tôi phải mặc đồ, mau thả tôi xuống!”

Chu Tiêu không chọc cô nữa, vừa định thả cô xuống giường, ai ngờ Phương Dĩ thừa lúc anh buông lỏng, một chân liền muốn đạp về phía chỗ yếu của anh. Chu Tiêu phản ứng nhạy bén, nhanh chóng tránh né, kết quả bắp chân đụng vào giường, anh chợt ngã xuống, không nghiêng lệch đè lên người Phương Dĩ. Phương Dĩ bị anh đè đến mức không có một hơi để nói. Chu Tiêu bóp gò má cô, cười nói: “Cái này gọi là gì, hại người cuối cùng hại mình.” Không biết có phải trong bóng tối không có cách nào thấy vật không, lúc anh nói chuyện kề sát Phương Dĩ, đôi môi tựa như đụng phải như có như không. Nói xong chậm chạp không thấy động tĩnh, đến tận lúc tiếng khóc vang dội rõ ràng truyền tới từ lầu dưới, Chu Tiêu mới thấp giọng nói, “Vừa rồi nó cứ khóc mãi, hoặc tôi đưa ra, hoặc cô đi xuống lầu giải quyết, sáng mai đưa đến đồn cảnh sát.”

Phương Dĩ không thể nhúc nhích, đưa tay cạy bàn tay bóp mặt cô của Chu Tiêu, nói: “Biết rồi, anh đi ra.”

Thanh âm Chu Tiêu trầm thấp: “Phương Dĩ.”

Phương Dĩ không lên tiếng, Chu Tiêu lại gọi: “Phương Dĩ.”

Phương Dĩ ồm ồm: “Đi ra.”

Lầu dưới lại truyền đến tiếng khóc kinh thiên, cuối cùng Chu Tiêu ngồi dậy, không nói tiếng nào đi ra ngoài phòng ngủ. Phương Dĩ nhanh chóng đóng cửa lại, sau khi mặc áo ngực vào dùng sức xoa xoa mặt mình, cô sắp bị thiêu cháy rồi. Đáng ghét, nếu có lần sau nữa cô phải cho anh ta đẹp mặt!

Hôm sau Chủ nhật, chín giờ sáng Đồng Lập Đông chạy tới nhà Chu Tiêu, Chu Tiêu ra hiệu anh ta giữ im lặng. Đồng Lập Đông nhìn một cái, Phương Dĩ xiêu xiêu vẹo vẹo ngã trên sofa, Triệu Khang bên kia gần như đã ngủ dưới đất. Chu Tiêu nhỏ giọng nói: “Nó khóc cả đêm, khó mới ngủ được.”

Đồng Lập Đông rút khóe miệng: “Phương Dĩ dỗ?”

“Chẳng lẽ là tôi?”

Đồng Lập Đông hơi hả hê, cuối cùng nói đến chuyện chính: “Tôi đã tra được, năm năm trước gia đình Triệu Khang ở trên lầu của cậu, cậu ta có một anh trai, cậu cũng biết.”

Chu Tiêu nhíu mày: “Ai?”

“Triệu Bình.”
Bình Luận (0)
Comment