Người Tới Không Tốt

Chương 2

Người tới không tốt January 16, 2015 Comments: 2

Trong nhà chẳng có gì cả, chủ nhà cũng không muốn chi tiền để sắp xếp. Phương Dĩ đi ra ngoài mua vài món đồ dùng thiết yếu trước, lúc xuống lầu đặc biệt nhìn tầng dưới cùng, mới phát hiện ở đây lại không phải sáu nhà mà là một cái cửa riêng lớn, rõ kì quái.

Mua đồ xong, Phương Dĩ kéo hành lý ở tạm khách sạn gần đó, thoải mái lăn trên giường mới bắt đầu lên mạng tìm “Số 338 đường Bảo Hưng”, tìm xong cô ném di động, bĩu môi.

Bảy giờ sáng thứ Hai, cô chủ nhà Mã đang chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn, đột nhiên nhận được điện thoại của người thuê nhà Phương Dĩ, thanh âm của cô bé đầu bên kia điện thoại hơi lộ vẻ lo lắng luống cuống, “Cô Mã, trong nhà này có cái gì đó!”

Cô Mã cả kinh: “Cái gì?”

Phương Dĩ nói: “Nửa đêm cháu nghe trong phòng có tiếng động, giống như có người kêu khóc, còn có tiếng nước chảy rất lớn, cháu không dám ngủ ở đó nên đến khách sạn ở. Cô Mã, căn nhà này cháu không cần nữa.”

Sắc mặt cô Mã trắng nhợt, nghe câu cuối cùng của cô, chợt lớn tiếng: “Như vậy sao được, cô không cần nữa nhưng tôi không trả tiền nhà, đây không phải là cô lãng phí thời gian của tôi sao!”

Phương Dĩ sắp khóc: “Nhưng căn nhà này quá kinh khủng, sao cháu ở tiếp được, nửa đêm canh ba nhà vệ sinh lại có thể mở nước, nhưng lúc cháu đi xem thì lại rất rốt, cũng không biết đồng hồ nước có tăng không.”

Cô Mã được cô nhắc nhở, liền xoay người chạy đến số 338 đường Bảo Hưng kiểm tra đồng hồ nước. Sau khi kiểm tra xong thì ngay cả giọt máu cuối cùng trên mặt cũng mất sạch, nhà bỏ trống năm năm không có người ở, bây giờ nước lại đang được sử dụng. Cuối cùng để trấn an người thuê nhà, cô Mã chịu đựng nói: “Thế này đi, tôi tính rẻ chút cho cô, tiền thuê một tháng ba ngàn.”

Phương Dĩ khốn khổ nói: “Hai ngàn rưỡi.”

“Hai ngàn tám.”

“Hai ngàn rưỡi.”

Cô Mã nhắm mắt: “Hai ngàn bảy!”

“Được.” Phương Dĩ chìa tay, “Đúng rồi cô Mã, hôm qua cháu mời người đến vệ sinh, chi phí là hai trăm, tiền khách sạn buổi tối thì bỏ đi.” Suy nghĩ một chút lại hỏi, “Còn nữa, lầu dưới có người ở không?”

“Có, lầu dưới là công ty. Yên tâm, là công ty nghiêm chỉnh.” Cô Mã trả lại tiền nhà thừa cho cô, ngoài ra còn đưa thêm hai trăm. Lúc thấy cô đếm tiền vui vẻ, nhìn kĩ một chút lại là vẻ mặt vô tội, bà cảm thấy quái gở, ở trong căn nhà này một phút cũng không muốn ở lâu, vội vàng chạy mất.

Phương Dĩ đếm tiền, lăn hai vòng trên ván giường trống trơn, chỉ thiếu ôm bụng cười to. Sau khi lăn xong còn phải làm chuyện chính, đồ dùng trong nhà đều phải tự mình ra tay. Chạy bên ngoài cả ngày, rất vất vả mua chăn nệm và quạt máy về, điều hòa và máy nước nóng thứ Hai sẽ đến gắn, sofa ti-vi cô không định mua. Đếm tiền thừa một chút, kho bạc nhỏ hơi tả tơi, Phương Dĩ vò đầu bứt tai, ôm tiền nằm xuống, nhưng cũng không nhắm mắt ngủ mà là nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất. Không biết qua bao lâu, mí mắt rũ xuống, chợt nghe thấy có tiếng động truyền đến từ bên ngoài, vểnh tai lắng nghe, chẳng mấy chốc liền thấy một bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống ban công.

Bóng đen vừa cao vừa rộng, nửa đêm xuất hiện như ma. Sau khi đáp xuống ban công, “nó” đẩy cửa sổ sát đất quanh năm không khóa ra, chạy vào theo gió, phía trước đột nhiên xuất hiện một chùm ánh sáng tĩnh mịch, chiếu sáng một gương mặt trợn tròn con ngươi, tóc dài rũ rượi, y như ma giống như quỷ.

Bóng đen phản xạ có điều kiện lùi về sau từng bước, ngay sau đó cố định tại chỗ không di chuyển nữa, không sợ hãi thét lên và bỏ chạy. Phương Dĩ hơi ngạc nhiên trong lòng, nghiêng về trước, mở miệng yếu ớt: “Tôi chết rất thê thảm…”

Bóng đen nghe nhưng lại bước về trước một bước, không trốn chạy ngược lại đến gần Phương Dĩ. Phương Dĩ liên tiếp lùi về phía cửa phòng, đôi mắt trên gương mặt quỷ càng trừng càng lớn, trong lòng oán thầm vô số, đột nhiên nhảy về bên phải một cái, còn bóng đen không kịp thắng lại, lại bước ra một chân, trong phòng lập tức vang lên tiếng la của đàn ông: “A!”

Ánh đèn sáng choang, Phương Dĩ một tay giơ đèn pin, một tay giơ gậy sắt, quát lên: “Không được nhúc nhích!”

Bóng đen trước mặt không chỗ che giấu dưới ánh đèn, dáng người cao lớn cường tráng lộ ra không thể nghi ngờ, thân trên ở trần ngăm đen khỏe khoắn, một cái khăn lông vắt trên cổ, đường nét gương mặt khỏe mạnh, môi rộng mũi cao, đỉnh mày như kiếm, đáy mắt lại phủ sương mù dày đặc. Anh ta nhìn Phương Dĩ một hồi, lại cúi đầu nhìn chân phải của mình, một cái bẫy chuột rất lớn.

Phương Dĩ làm động tác phòng ngự, cơ thể hơi cong về trước, hai chân trước sau rẽ ra đè xuống, quơ cây gậy sắt trong tay, cảnh cáo nói: “Lập tức đi khỏi, nếu không tôi sẽ cho anh mất mặt!”

Đối phương chế nhạo, nhắc nhở cô: “Cô vừa mới nói không được nhúc nhích.”

Một cái bẫy chuột lớn như vậy kẹp chân phải anh ta, anh ta lại còn có tâm tình nhắc nhở mình, xem ra anh ta cũng không phải người lương thiện. Phương Dĩ mắt thấy anh ta không đếm xỉa đi về phía mình, nhanh chóng tung ra một gậy. Đối phương không ngờ cô sẽ ra tay thật, bả vai bị đánh mạnh một cái. Phương Dĩ quát lên: “Đã nói không được nhúc nhích!” Lập tức nhảy lên giường, xa xa vòng qua anh ta, động tác nhanh nhẹn tốc độ kinh người, ngay cả vạt áo cô đối phương cũng chưa đụng tới. Phương Dĩ chạy ra ngoài phòng la to: “Vừa rồi tôi đã báo cho chủ nhà, bà ấy sẽ đến ngay lập tức. Anh muốn tắm thì về nhà mình mà tắm, hôm nay tôi sẽ không báo cảnh sát, anh đi ngay lập tức!”

Sắc mặt đối phương tái mét, kéo cái bẫy chuột đi từng bước về phía Phương Dĩ. Phương Dĩ lấy di động ra nhấn “110”, quơ quơ gậy sắt, trái trốn phải lui tư thế mười phần. Đối phương nghiến răng nghiến lợi: “Tránh ra!”

Phương Dĩ nhanh chóng né qua một bên, nhìn theo anh ta và cái bẫy chuột xuống lầu, thầm tạm biệt với bóng lưng anh ta, nhân tiện thở dài một hơi.

Hôm qua Phương Dĩ vừa tới liền cảm thấy chỗ này kì lạ, hóa ra năm năm trước số 338 đường Bảo Hưng từng xảy ra một vụ thảm án, vợ chồng cãi nhau dẫn đến đốt gas nổ tung, cả tòa nhà đều gặp nạn, nửa đêm chết mười mấy người, thảm nhất chính là ống nước đêm đó sửa gấp, vừa đúng lúc tắt nước. Sau đó tòa nhà được sửa mới lại, tin đồn có rất nhiều oan hồn, cũng không ai vào ở nữa. Phương Dĩ nào sẽ nghĩ đến chuyện thuê phòng còn phải đi tra tin tức cũ, tra được cũng không sợ, cô sinh vào ngày 15 tháng 7 Âm lịch, mạng cứng cực kì, mới không tin yêu ma quỷ quái, do đó diễn một màn kịch. Nhưng cũng không phải tự biên tự diễn, bởi vì chỗ tắm gội trong nhà vệ sinh vô cùng sạch sẽ, thực sự có người nửa đêm lén mở nước, hôm qua cô đã phát hiện, mà một vị trí ở lan can ban công lại không có bụi, các biện pháp bảo vệ ở tường bên ngoài lại nghiêm ngặt như vậy, nghĩ tới nghĩ lui trộm nước chắc là không phải người từ bên ngoài đến.

Thực ra việc tối nay đơn thuần là tự vệ, chỉ trách lầu dưới luôn không có người, khóa cửa sổ sát đất lại bị hư từ lâu, cô thực sự không chắc chắn kẻ trộm nước sẽ xuất hiện. Phương Dĩ nghĩ thầm, tắm nước lạnh cũng phải tắm trộm, có đủ biến thái!

Chu Tiêu mang theo tổn thương trở lại lầu dưới.

Sáu nhà lầu dưới đã được mở thông, năm nhà dùng làm văn phòng, anh ở căn nhà đối diện vườn hoa, diện tích lớn hơn lầu trên rất nhiều. Ba phòng ngủ một phòng khách một trăm mét vuông, màu chính là đen trắng, trang trí xa hoa, vào cửa là một quầy bar nhỏ, các loại rượu nổi tiếng đều đặt trên tủ rượu, đồ trang trí trên tường là danh họa bậc thầy, khắp nơi đều biểu lộ sự tinh xảo. Ai có thể nghĩ đến trong tòa nhà cũ sẽ có một căn hộ như vậy, trong căn hộ như vậy lại sẽ có vấn đề sử dụng nước. Không phải đột nhiên không có nước mà là cống thoát nước bị nghẽn, mấy tuần nay anh đã tìm người đến sửa ba lần, cuối cùng mỗi lần đều thất bại. Sau khi ở khách sạn mấy đêm anh lười chạy tới chạy lui, dứt khoát trèo lên lầu hai, bình thường tùy ý dùng nước lạnh tắm cho xong chuyện, ai ngờ tối nay gặp ma.

Chu Tiêu tự gỡ cái bẫy chuột ra, máy điều hòa cũng không dập hết lửa trong lòng anh, chân phải chịu tội, may mà không tổn thương đến xương. Anh gọi điện thoại, tức giận hỏi: “Trên lầu có người ở lúc nào?”

Đầu bên kia điện thoại là cấp dưới Trương Liêm, biệt hiệu Tên Lửa, nói: “Có người ở? Không có nghe nói. Ông chủ, anh lén dùng nước bị bắt?” Lại nói, “Nhà vệ sinh công ty cũng y vậy, nước cũng ứ lên, dùng nhà vệ sinh cũng buồn nôn, phân nước tiểu cũng trồi lên.”

Chu Tiêu đen mặt: “Câm miệng!”

Tên Lửa cười hì hì nói: “Ngày mai thứ Hai, em sẽ tìm người đến sửa, người trên lầu kia ngày mai em đi thăm dò. Ông chủ, anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

Chu Tiêu nào còn có thể nghỉ ngơi, ngước mắt nhìn chằm chằm lầu trên, muốn đục thủng trần nhà. Anh nuốt trôi sự thiệt thòi bực bội này lúc nào, nhóc quỷ trên lầu kia lại dám động thổ trên đầu anh. Anh cầm bẫy chuột lên, mắt lạnh nhìn cả buổi, “Chờ đó, xem tôi làm sao trừng trị cô!”
Bình Luận (0)
Comment