Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu

Chương 15

Lượn quanh Đại học Hải Thành một ngày, thân phận Du Dao vẫn chưa bại lộ. Trước mắt chỉ có một số láng giềng và vài người bạn già của Giang Trọng Lâm biết chuyện. Song, họ cũng chẳng có sở thích buôn dưa lê nên nhờ vậy, chuyện của Du Dao chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ, cuộc sống hai người cũng không bị quấy rầy.

Hôm nay, Giang Trọng Lâm nhận được thư mời từ Hiệp hội Văn học Hải Thành. Tên đầy đủ của nó là Hiệp hội Nghiên cứu và Sáng tác Văn học thành phố Hải Thành, đã thành lập được vài chục năm, rất có thâm niên và không hề dễ vào, vô cùng nổi tiếng với không ít thành viên là giáo sư về hưu từng công tác tại các trường cao đẳng và đại học trứ danh. Giang Trọng Lâm cũng là một trong số đó, dù gì cũng cùng một giới nên anh quen biết rất nhiều người trong hiệp hội.

Hiệp hội có thông lệ tổ chức du lịch công phí[1] mỗi năm một lần, các thành viên đều được mời và có thể dẫn theo người nhà. Giang Trọng Lâm có phần do dự, cầm thư mời đi hỏi Du Dao.

[1] Chi phí do nhà nước đài thọ, không mất tiền.

Du Dao kinh ngạc: “Du lịch với Hiệp hội Văn học á?”

Giang Trọng Lâm khẽ đáp: “Phải, năm ngoái anh không đi, năm nay có nhiều người gửi tin nhắn riêng mong anh tham gia, anh không tiện từ chối. Bình thường ai cũng bận rộn, không liên lạc được nhiều, chỉ mỗi dịp này mới có thể tụ hội một lần. Em thấy sao, có rảnh đi cùng anh không?”

“Ngày nào em cũng chỉ biết cắm đầu chơi game, anh còn hỏi em có rảnh không?” Cô lướt đến phần địa chỉ trong thư mời điện tử của Giang Trọng Lâm.

Không xa, ở ngay một khu nghỉ dưỡng sinh thái nông trang nằm dưới chân ngọn núi gần thành phố Hải Thành.

“Đi chơi thì tất nhiên lúc nào em cũng sẵn sàng. Anh đi lần nào chưa, cũng là kiểu khu nghỉ dưỡng nông trang thế này hả?” Du Dao hỏi vu vơ.

Giang Trọng Lâm lắc đầu, “Không phải năm nào mọi người cũng đi đông đủ, mấy năm nay anh cũng chỉ tham gia vài lần thôi. Ngày xưa còn đi cả nước ngoài, nhưng trong chuyến đi Đôn Hoàng[2] mấy năm trước, có vài người lớn tuổi sức yếu đã ngã bệnh, suýt không qua khỏi, sau đó hiệp hội chỉ dám tổ chức cho đi những nơi gần gần.”

[2] Nguyên gốc 敦煌, một thị xã nằm trong một ốc đảo sa mạc, thuộc địa cấp thị Tửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.

Dù có mấy cụ ông cụ bà sức sống tràn đầy không chịu thua, năm nào lúc chọn địa điểm du lịch cũng liệt ra trọn bộ núi cao sông lớn khắp cả nước, muốn xem danh lam ngắm thắng cảnh, nhưng những nơi quá nguy hiểm hoặc quá xa đối với người lớn tuổi đều bị bác bỏ khiến một số thành viên bất mãn, phía hiệp hội lại không dám đắc tội, đành giở chiêu cuối là liên lạc thẳng với người nhà. Cuối cùng tất cả đều mọi người đều không có ý kiến, thế nên địa điểm du lịch bây giờ luôn là các kiểu nông trang, xóm chài, vườn cây ăn trái hoặc sơn trang nghỉ dưỡng.

Ít ra vẫn có thể đi giải sầu. Đang sắp xếp hành lí, Du Dao sực nhớ đến một việc. Cô hỏi Giang Trọng Lâm, “Trong những người cùng đi lần này có ai biết chuyện bọn mình không anh?”

“Có hai người bạn biết.” Anh đáp, lấy quần áo cô vừa nhét bừa vào vali ra, xếp gọn gàng rồi bỏ trở lại.

Du Dao dứt khoát ném nội y mới cầm qua cho anh, quay sang tìm áo khoác. Giang Trọng Lâm nói nông trang trên núi khá lạnh, mấy hôm nay cũng đang hạ nhiệt, hai người nên đem theo vài món dày dày.

“Thế anh có muốn nói cho họ biết em là vợ anh không?” 

Giang Trọng Lâm: “… Anh sợ em thấy phiền thôi. Mọi người mà biết thì chắc sẽ chẳng mấy người tới quấy rầy anh, nhưng em còn trẻ, họ sẽ hiếu kì với quá khứ của em. Vậy nên đến lúc đó, quyền quyết định thuộc về em, cảm xúc của em là quan trọng nhất.”

Du Dao quay đầu nhìn anh: “Sao việc gì anh cũng để em tự quyết thế?”

Thầy Giang rót cho cô một bụng súp gà[3] của người già sáng suốt với vẻ mặt bình thản: “Không một ai có quyền được quyết định cuộc sống của em trừ chính em, dù là bạn đời cũng không ngoại lệ.”

[3] Nguyên gốc 鸡汤, bắt nguồn từ bộ sách “Chicken Soup for the Soul” (Súp gà cho tâm hồn), sau đó mở rộng nghĩa chỉ những lí luận tưởng chừng rất ý nghĩa nhưng thật ra chỉ là lời sáo rỗng, thậm chí được cố tình vẽ ra để đi “cảm động” người khác. “Rót súp gà” (灌鸡汤) ở đây chỉ việc khoe khoang sự cao thâm, dùng những đạo lí rỗng tuếch hoặc câu chuyện cảm động nào đó nhằm khiến đối phương tâm phục.

Du Dao không nói nên lời. Từ khi cô xuyên đến, Giang Trọng Lâm đã nói cho cô rất nhiều chuyện, cũng sẽ đưa ra một số kiến nghị, song anh hoàn toàn không hề có ý thay cô quyết định bất kì việc gì. Đây đúng là biểu hiện của sự tôn trọng, đồng thời cũng khiến cô cảm thấy anh quá khách sáo với mình. Có lẽ Giang Trọng Lâm thật sự có tình cảm với cô, nhưng chút khoảng cách dù không lớn này cũng sẽ làm cô hậm hực.

Chắc là trong một năm hôn nhân ngắn ngủi lúc trước, cô đã bị họ Giang kia nuôi thành khó ở mất rồi. Giống như có một chú cún con, ngày nào gặp bạn cũng hớn hở, điên cuồng vẫy đuôi liếm láp, sau một thời gian dài xa cách, chú cún con đã thành cụ cún già, bạn biết mấy năm nay nó vẫn mong nhớ mình, nhưng nhiệt tình khi xưa cũng đã nhạt. Lúc được xoa đầu, nó vẫn sẽ ngẩng đầu nhìn bạn với ánh mắt ngập quyến luyến, nhưng vì cảm nhận được sự thân thiết đã chẳng còn, bạn vẫn thấy không vui.

Cụ cún mờ mịt nhìn cô vợ trẻ bỗng dưng xụ mặt, vứt luôn hành lí chỉ mới xếp được một nửa, xách dù đi ra ngoài.

“Sao thế em?”

Du Dao lạnh lùng đáp: “Em đi mua con gà, tối nay nấu canh gà hầm cho anh.”

Thầy Giang: “??”

***

Vừa vào tháng Chín thì chuyến du lịch bắt đầu. Hôm khởi hành, trời đã sang thu, mọi người cùng ngồi xe buýt đến nông trang. Rời xa thành phố, bước vào một thế giới đầy sắc xanh đằm thắm, không khí lập tức khác hẳn đi, trở nên trong lành hơn bao giờ hết, khiến lòng người cũng như mênh mang ra.

Du Dao mở cửa sổ, để mặc gió vuốt ve gương mặt, thiu thiu ngủ trong chút xóc nảy nhè nhẹ và tiếng trò chuyện của Giang Trọng Lâm.

Hai người ngồi cạnh tán gẫu với Giang Trọng Lâm cũng chính là người biết thân phận của Du Dao, tuổi xấp xỉ anh, quan hệ giữa ba người rất tốt nên khi vừa lên xe, Du Dao liền chào hỏi họ dưới sự giới thiệu của anh. Không phải ai cũng có thể tiếp thu người vượt thời gian bốn mươi năm như cô, một trong hai ông lão trông có vẻ khá câu nệ khi gặp cô, người còn lại thì không nén nổi tò mò, nhìn cô trân trân. Để hai cụ tự nhiên hơn, Du Dao không định xen vào cuộc nói chuyện của họ, chỉ ngủ li bì suốt đường đi.

Thấy Du Dao đã say giấc, Giang Trọng Lâm lấy tấm chăn từ ghế bên cạnh đắp cho cô, khép cửa sổ lại chỉ chừa một khe hở, giọng cũng bất giác nhỏ xuống.

Hai người bạn thấy vậy liền cười trêu anh, cười xong lại không nén được tiếng thở dài.

Tình huống thế này thật sự không biết nên nói sao cho phải. Trở về là chuyện tốt, nhưng với ông bạn già của họ, người vợ đứng ngoài dòng thời gian này làm sao không phải một nỗi đau đớn xót xa. Chỉ biết vừa tiếc nuối, vừa bất bình.

Song, dù có cảm khái thế nào thì họ vẫn là người ngoài, không tiện đánh giá, ấm lạnh ra sao chỉ đương sự mới biết.

Đường đến nông trang rất yên bình, Giang Trọng Lâm và hai ông bạn thỉnh thoảng nói khẽ với nhau đôi câu, những người khác thì chỉ có lúc mới lên xe mới sang chào hỏi, một số ít tò mò liếc nhìn người ngồi ghế trong, nhưng cũng không ai mạo muội lên tiếng hỏi.

Đến nơi, Du Dao không cần gọi đã tự tỉnh, vừa ngáp vừa cuốn chăn lại đưa cho Giang Trọng Lâm.

Mọi người cùng xuống xe. Có một cậu học trò trẻ ngồi xe khác theo thầy mình tới trông thấy Giang Trọng Lâm, liền đi qua muốn xách hành lí giúp anh.

“Thầy Giang năm nay vẫn đi một mình ạ? Hành lí cứ để em lo cho.”

Cậu học trò nhiệt tình này tên là Trần Quả Ngôn, ba năm trước cũng từng cùng thầy tham gia chuyến du lịch của Hiệp hội Văn học, dọc đường đi rất săn sóc thầy và mấy người có tuổi đi một mình. Giang Trọng Lâm rất thích chàng thanh niên niềm nở thoải mái này, thấy cậu chạy tới thì cười khoát tay.

“Thôi, em chăm sóc thầy mình cho tốt đi, bên chỗ thầy không cần lo đâu.”

Trần Quả Ngôn cũng cười, “Ấy, thầy đừng khách khí mà!”

Lúc này Du Dao đã kéo vali đi tới, Giang Trọng Lâm nhận lấy một chiếc, toan xách giúp cô thêm một cái túi nữa. Du Dao nhẹ nhàng vung túi lên người mình, “Không cần anh cầm đâu.”

Trần Quả Ngôn hơi sững ra nhìn Du Dao, lát sau mới hỏi, “Ôi, lần này thầy có dẫn theo học trò ạ?”

Giang Trọng Lâm không trả lời, chỉ một ông lão mập mạp trên xe khác: “Thầy em đang gọi kìa, mau đi đi.”

Trần Quả Ngôn đành phải cười cười với hai người rồi nhanh chân chạy về, nửa đường còn ngoái đầu nhìn họ một cái.

Du Dao và Giang Trọng Lâm mỗi người kéo một chiếc vali đi đến nơi ở tạm trong nông trang. Sức chứa của vali hiện giờ rất tuyệt vời, trông bé thế mà bỏ được không ít thứ, hơn nữa khi kéo còn chẳng cần dùng sức, cực kì nhẹ nhàng.

Theo kế hoạch, bọn họ sẽ ở tại một nhà gỗ trong nông trang ba ngày. Tuy bề ngoài thoạt nhìn chỉ là những trụ gỗ ghép lại đơn giản, nhưng đi vào mới phát hiện nội thất bên trong rất thoải mái, phần lớn là dụng cụ gia đình bằng gỗ và đủ các loại thiết bị. Diện tích mỗi phòng không nhỏ, một buồng ngủ hai giường, một phòng khách nửa ngăn cách, một phòng vệ sinh một gian rửa mặt, đứng ngoài ban công còn có thể nhìn ra rừng cây rậm rạp gần đó, vườn trái cây không xa và cả một ruộng sen bát ngát.

Du Dao và Giang Trọng Lâm ở chung một phòng, mỗi người một giường. Du Dao quét dọn căn phòng, cất hành lí, lượn quanh một vòng rồi lăn đùng ra giường.

Giang Trọng Lâm ngồi trên chiếc giường khác, lo lắng hỏi cô, “Sao thế, trên xe em ngủ suốt, giờ còn mệt không? Hay là trúng gió đau đầu?”

Du Dao đúng là không thoải mái lắm, cô thấy hơi mệt, ngủ rõ lâu mà giờ vẫn buồn ngủ, chắc do ngồi xe lâu quá. Cô ngồi dậy xoa xoa mặt, “Em không sao, cơ thể em đó giờ luôn tốt mà, mới ngồi gió một tẹo làm sao đau đầu được.”

“Không khí ở đây thật trong lành, ngoài kia còn có ruộng sen kìa, anh thấy không?” Du Dao phấn khởi chỉ cửa sổ sát đất đang mở to, có thể trông ra rõ ràng ruộng sen mênh mông phía xa xa. Ruộng sen này là do nông trang trồng, nghe đâu có hơn mấy chục mẫu, đáng tiếc mùa này hoa đã sắp tàn hết, chắc chỉ còn một ít đài sen.

Thấy cô có hứng thú, Giang Trọng Lâm bèn nói, “Vậy chúng ta nghỉ lát rồi qua kia xem.” Đoạn, anh lấy bình giữ nhiệt trong vali ra, đưa cô uống thêm chút nước nóng pha mật ong.

Không lâu sau, một thanh niên trong hiệp hội tới gõ cửa gọi mọi người đến đại sảnh dùng cơm trưa.

Lúc này đã hơn mười hai giờ, ngồi xe cả buổi sáng đúng là đói meo râu, Du Dao và Giang Trọng Lâm cùng đi đại sảnh. Hai người vừa tới đã nghe một tiếng cười vang truyền ra.

Một ông lão mũm mĩm mặt tròn đang trò chuyện với người bên cạnh, chợt nhác thấy Giang Trọng Lâm. Ông phất tay với anh, trong giọng nói vang dội toàn đại sảnh pha lẫn ý cười thoải mái, “Lão Giang đến rồi à? Nhanh, sang đây ngồi. Cái người bận rộn này, chả biết bao lâu rồi không được gặp, cuối cùng cũng chịu ra cửa mấy hôm. Mà chao ôi, ông biết gì chưa? Năm nay Tào Thanh Linh cũng đi đấy, nhưng cô ấy có việc nên phải ngồi xe khác, tối mới đến cơ. Sao nào, mừng rơn rồi đúng không?”

Ông cụ nói đến đây thì mờ ám nháy mắt với Giang Trọng Lâm. Quả là ý tứ sâu xa, Du Dao không nhịn được, híp mắt.

Giang Trọng Lâm nhíu mày, khẽ quát ông lão mập, “Đừng nói bậy.”

Anh quay đầu nhìn Du Dao, đẩy kính, hơi do dự nói: “Không phải…”

Du Dao như cười như không, “Không phải cái gì, em còn chưa hỏi mà anh đã không phải rồi.” Dứt lời, cô vào đại sảnh, tìm một chỗ ngồi xuống.Tác giả có lời:

Hê hê, cụ Tào sẽ có công trợ giúp lớn lắm đó!
Bình Luận (0)
Comment