Người Trong Khu Nhà Trọ Đều Là Gay

Chương 19

Edit: Đào Chước

Beta: Yuri

Phần sau của cảnh này không có phần diễn của Cao Khải. Anh ngồi xổm ở bên cạnh xem hai diễn viên chính thể hiện.

Nghe đồn bộ phim này được đầu tư tám tỷ, được xưng là tác phẩm điện ảnh có quy mô lớn nhất, kỹ xảo tốt nhất, có tính nhân văn sâu sắc nhất của lịch sử Trung Quốc. Riêng phần đầu tư cho diễn viên đã tiêu tốn mất năm tỷ nhân dân tệ.

Trên tay Bát a ca cầm một chiếc quạt xếp màu đen chầm chậm tản bộ trên đường, lúc này, công chúa Tổ An vừa gia nhập đội quân xuyên không từ trên trời rơi xuống đè trúng vị nhân vật chính này.

Bát a ca giận dữ nói: “Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương*.”

*Trích từ bài thơ Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch. Tạm dịch: Đầu giường trăng sáng soi, ngỡ là sương trên mặt đất.

Công chúa không chịu yếu thế đối lại ngay: “Một hai ba bốn năm sáu bảy, bảy sáu năm bốn ba hai một.”

Bát a ca trước giờ chưa từng gặp qua một cô gái to gan như vậy, nghi hoặc nói tiếp: “Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương*.”

*Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ quê hương.

Công chúa nũng nịu hừ một tiếng: “3.1415926…” (Số Pi đó các bạn chẻ ạ)

Bát a ca càng nhìn cô gái này càng cảm thấy hứng thú, nói tiếp: “Lưỡng cá hoàng li minh thúy liễu, nhất hàng bạch lộ thượng thanh thiên*.”

*Trích từ bài thơ Tuyệt Cú Tứ Thủ Kỳ 3 của Đỗ Phủ. Tạm dịch: Hai con hoàng anh hót trong hàng liễu biếc, một hàng cò trắng bay vút lên trời xanh.

Công chúa lại không cho là phải, nghiêng nghiêng đầu nói: “Năm bốn ba tám năm chín bốn ba tám.”

Bát a ca kéo cánh tay của công chúa lại: “Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai*.”

*Trích từ bài thơ Bạch Tuyết Ca Tống Vũ Phán Quan Quy Kinh của Sầm Tham. Tạm dịch: Dường như qua một đêm gió xuân thổi về, ngàn cây vạn cây hoa lê rộ nở.

Công chúa gạt tay Bát a ca ra khỏi tay mình, tiếp chiêu: “Một nhân một bằng một, hai với hai bằng bốn, ba nhân ba bằng chín.”

Nét mặt Bát a ca càng trở nên căng thẳng, chàng lại ra vế đối: “Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên*.”

*Trích từ bài thơ Thuỷ Điệu Ca Đầu của Tô Thức. Tạm dịch: Không biết cung điện trên trời,

đêm nay là năm nào?

Công chúa cuối cùng cũng hiểu ý của Bát a ca, nàng nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Bát A Ca, nói: “Một cánh hai cánh ba bốn cánh, năm cánh sáu cánh bảy tám cánh*.”

Trích từ bài thơ Vịnh Tuyết Số Tự Thi của Kỷ Quân.

Cao Khải hóng tới mức trợn mắt há mồm.

Diễn viên quần chúng vây xung quanh đã cảm động đến hai mắt đẫm lệ: “Đúng là người tốn hai tỷ tiền cát-xê để mời, diễn xuất thật quá tuyệt vời.”

“Anh giai,” Cao Khải hỏi: “Mắt của cậu không có bệnh gì chứ?”

“Cậu không hiểu được đâu, suốt một tháng này, tôi thấy đây đã là hai vị diễn viên có khả năng diễn xuất tốt nhất rồi.”

“Cậu nói nghiêm túc đấy à?”

“Đấy là do cậu không biết sự đời, thói đời này diễn viên chịu đi đến phim trường đã là rất chuyên nghiệp rồi. Lúc trước tôi ở trong một đoàn phim khác, toàn bộ cảnh quay đều sử dụng diễn viên đóng thế, cuối cùng tìm người photoshop ghép đầu của diễn viên vào là ok.”

Nhà trọ. Phòng khách.

Cao Khải thoát lực ngồi trên sofa, gào lên: “Bây đâu, rót cho trẫm một cốc trà nóng.”

Lâm Khải hỏi: “Hoàng thượng, người muốn dùng loại trà Tín Dương thượng hạng hay là trà Long Tỉnh được hái trước mùa mưa ạ?”

“Trẫm muốn một ly Americano mới xay, do you understand?”

“Nhà chỉ có nước sôi để nguội có muốn hay không?”

“Điêu dân, trẫm muốn chém đầu cả họ nhà ngươi!”

Lâm Khải đưa cho Cao Khải một ly nước trắng, giọng lạnh lùng: “Hoàng thượng, Đại Thanh đã mất rồi.”

Owen ôm sách đi tới hỏi: “Ngày đầu tiên đóng phim như thế nào?”

“Thu hoạch được rất nhiều, có thể khái quát trong hai câu, bảy chữ.”

“Là gì?”

“Thuộc bảng cửu chương, gọi món ăn.”

Đoàn phim.

Đạo diễn vỗ vỗ tay: “Cảnh quay hôm nay của chúng ta khá nguy hiểm, suy xét đến việc đảm bảo an toàn tính mạng cho các diễn viên, tôi đã tìm một số diễn viên đóng thế tạm thời. Các bạn diễn viên điều chỉnh trạng thái một chút, chúng ta chuẩn bị bắt đầu.”

Cảnh quay nguy hiểm này được quay trên đường phố.

Công chúa Tổ An gặp phải thích khách, Bát a ca vì ngăn cản thích khách cứu nàng mà bị thương.

Hai diễn viên đóng thế đã chuẩn bị đâu vào đó.

Công chúa Tổ An nhàn nhã tản bộ ở trên đường lớn.

Người bán hàng rong hai bên đường hét to chào hàng: “Bán quẩy chiên cay đây, không ngon không lấy tiền!”

Công chúa Tổ An dừng bước ngó sang: “Không ngon không lấy tiền?”

“Tiểu thư nếm thử một cái đi.”

“Ngươi bảo ai là tiểu thư? Mẹ nhà ngươi mới là tiểu thư, cả nhà ngươi là tiểu thư!”*

*Tiểu thư: vừa chỉ con gái nhà danh giá, còn có nghĩa chỉ mấy chị gái đứng gốc cây.

Không hổ danh là công chúa Tổ An.

Lúc này, một đám thích khách che mặt bao vây công chúa Tổ An, giọng hùng hổ: “Chúng ta cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, công chúa Tổ An!”

“Tìm mẹ ngươi í!”

Tên cầm đầu hừ một tiếng: “Hôm nay ngươi mọc cánh cũng khó mà chạy thoát! Ngươi đừng hòng trốn khỏi tay bọn ta!”

“Trốn trốn cái đm!”

“Ha ha, mạnh miệng quá thể!”

“Lúc mẹ ngươi sinh ngươi ra có phải gặp chuyện ngoài ý muốn gì không? Đứa bé sinh ra được nhưng lại rớt hai cái tai ở trong bụng mẹ?”

Tên thích khách không chịu nổi sỉ nhục rút kiếm: “Chỉ cần giết ngươi, Tổ An quốc nhất định đại loạn.”

“Sao ngươi không giết mẹ mình luôn đi?”

Tên thích khách chĩa thẳng mũi kiếm về hướng trái tim của công chúa Tổ An.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Bát a ca từ một góc bay vọt ra, lưỡi kiếm sắc bén trực tiếp đâm xuyên lồng ngực chàng. Bát a ca một ngụm máu phun ra ba mét, phun trúng mặt của tên thích khách nọ.

Trên ngực Bát a ca vẫn đang cắm cây kiếm dài ngoằng, chàng xoay một vòng, phun toàn bộ số máu còn lại trong người lên mặt của mấy tên khác.

Thích khách hai bàn tay bắt chéo bưng kín ngực, thều thào nói: “Máu của ngươi… có độc!”

Phút chốc, hơn một trăm tên thích khách như những quân bài domino 1,2,3… Lần lượt tiếp đất.

Bát a ca xoa xoa đầu của công chúa Tổ An, nói: “Chớ sợ! Độc mà hoàng hậu hạ trên người ta, không ngờ lại cứu đôi ta thoát chết!”

“Mẹ ngươi ác dữ vậy luôn?”

“Hoàng hậu là mẹ kế của ta, nàng thề rằng phải trở thành người đàn bà đẹp nhất thế giới, cho nên bà muốn giết ta.”

“Việc đó thì có liên quan gì đến ngươi đâu?”

“Gương thần nói rằng, ta là chàng trai xinh đẹp nhất trên thế giới. Nếu ta cải trang thành phụ nữ, cũng sẽ trở thành người phụ nữ mỹ miều nhất thế gian.”

Công chúa Tổ An miệng phun nước hoa: “Cười chết mị rồi!”

“Tổ An, theo ta quay về hoàng cung đi. Phụ hoàng nhất định sẽ rất yêu quý nàng.”

“Ẹc! Thẩm mỹ của phụ hoàng ngươi cũng thật lạ lùng.”

“Cắt!”

Đạo diễn đi tới trước màn ảnh: “Cảnh này qua, tuy rằng khả năng đọc thoại của cô cậu còn kém, không so được với các diễn viên chính, nhưng cũng coi như là đạt chuẩn.”

“Cám ơn đạo diễn, cám ơn đạo diễn.”

“Được rồi, chúng ta chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

Quay xong hết cảnh diễn của hôm nay, đạo diễn tìm được Cao Khải, hỏi anh: “Cao Khải, buổi tối cậu có rảnh không?”

“Không bận gì ạ.” Cao Khải hỏi: “Đạo diễn có việc gì sao?”

“Là vậy.” Đạo diễn nói: “Tôi thấy cậu khá có năng lực ở mảng diễn xuất, hình tượng cũng tốt. Rất có tiềm chất đi lên làm diễn viên chính. Chỉ tiếc là không có fans.”

“Tất cả đều nhờ đạo diễn đã ưu ái.”

“Hiện tại có một cơ hội đang bày ra ngay trước mặt cậu.” Đạo diễn nhỏ giọng: “Cậu biết diễn viên diễn vai công chúa Tổ An kia không? Lộc tiểu thư, diễn viên cấp bậc quốc tế. Hiện giờ cô ấy cần một ít tin tức để xuất hiện trên mặt báo, chỉ cần cậu đồng ý ăn với cô ấy một bữa cơm, lại đi vào khách sạn một chút, tôi chắc chắn trong năm nay cậu sẽ hot!”

“Đạo diễn, tôi không bán thịt.”

“Cậu ngốc à.” Đạo diễn tiếp tục dắt mối: “Người ta là diễn viên nổi tiếng, đâu thể làm mấy việc xấu xa đó với cậu. Hai người chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, rồi tay nắm tay diễn thêm mấy cảnh thân mật. Chúng ta tìm người chụp ảnh lại, vậy là xong xuôi.”

“Cao kiến cao kiến.”

“Nói chung cơ hội đã chạy đến trước mắt, có làm hay không là tùy vào cậu.”

“Làm!”

Tất cả các chi phí được đoàn phim bao hết, còn có thể nâng cao độ nổi tiếng, ai không nhận đó là kẻ ngốc.

Lộc Bình là nữ diễn viên hot nhất trong vòng mấy năm trở lại đây. Tuy rằng còn chưa đến ba mươi tuổi nhưng đã diễn vô số vai nữ chính của nhiều bộ phim nổi tiếng.

Vì chuẩn bị cho “buổi hẹn hò” này, Lộc Bình trang điểm vô cùng xinh đẹp.

Chỉ cần là đàn ông, nhìn thấy Lộc Bình sẽ lập tức giương cờ khởi nghĩa, tiếc rằng Cao Khải là một thằng gay, gay từ đầu đến chân từ trong ra ngoài, bởi vậy nhìn thấy người đẹp cũng như nhìn thấy cái sofa, yên lặng ăn ăn ăn.

Lộc Bình hỏi: “Đạo diễn nói với cậu chuyện tối nay rồi phải không?”

“Đã nói.”

Lộc Bình uống một ngụm rượu, nói: “Thật ra tôi đã sớm để ý cậu.”

“Để ý tôi?”

Lộc Bình đưa một cuốn tạp chí cho Cao Khải.

Bìa ngoài của tạp chí trùng hợp lại là hình hắn.

Cao Khải nói: “Không ngờ chị Lộc bận rộn vậy cũng chú ý đến người mới.”

“Tôi không chú ý đến người mới.” Lộc Bình đưa tay cầm lấy bàn tay của Cao Khải: “Tôi chỉ để ý cậu thôi.”

“Bắt đầu chụp ảnh rồi ư?”

Lộc Bình cười cười rút lại bàn tay: “Người chụp ảnh tám giờ mới đến. Bây giờ mới bảy giờ rưỡi.”

Cao Khải cười cười: “Chị Lộc thật biết đùa.”

“Tôi không nói đùa. Chuyện trong giới người mẫu của các cậu tôi cũng biết đến một chút, kì lạ là người có điều kiện tốt như cậu trước nay chưa từng có bạn gái.”

“Tôi không quen bạn gái.”

Nhưng mà hẹn hò với không ít bạn trai đâu nha.

Lộc Bình vuốt vuốt cổ áo của bản thân, cất tiếng: “Tôi rất hiếu kì, người như cậu sẽ cảm thấy hứng thú với cái gì?”

Nếu Lộc Bình có một người anh trai hoặc em trai, khẳng định có thể khơi ra niềm hứng thú to lớn của Cao Khải.

Cao Khải nói: “Tôi không có gì muốn theo đuổi, thầm nghĩ góp một viên gạch nhỏ bé vì nền điện ảnh của Trung quốc.”

“Mọi người đều nói như vậy.”

“Tôi với họ không giống nhau.”

“Đúng vậy.” Lộc Bình nói: “Cậu đẹp trai hơn bọn họ, có khả năng hơn bọn họ. Cho nên hôm nay tôi mới hẹn cậu đến đây.”

???

Lộc Bình cười hỏi: “Cậu thật sự nghĩ đạo diễn tiếc tài, muốn bồi dưỡng cậu?”

“Đương nhiên không tin. Tác phẩm của tôi không có người xem, có gì để ông ta bồi dưỡng?”

“Tôi đồng ý giúp cậu, nhưng có một điều kiện.”

“Là gì?”

Lộc Bình lại nắm lấy tay Cao Khải: “Làm bạn trai của tôi.”

???

Cao Khải muốn rút tay về, lúc này Lộc Bình lại ghé sát bên tai anh thầm thì: “Lần này là vì chụp ảnh.”

Bản tin buổi chiều thành phố A: Nữ diễn viên nổi tiếng ăn tối với một người đàn ông bí mật, hai người có cử chỉ vô cùng thân mật. Sau khi dùng bữa hai người tiếp tục làm một số việc khó nói! 

Lâm Khải cầm tờ báo, hỏi: “Anh còn có lời gì để giải thích không?”

Cao Khải: “Oan uổng quá đại nhân, tôi vẫn còn trong trắng.”

“Ừ hử?” Lâm Khải hỏi: “Có bao nhiêu phần trắng?”

“Biết trứng vịt không?”

“Vỏ ngoài trứng có trắng đến mấy, nội tâm cũng là màu vàng cả thôi.”

“Được rồi, anh thừa nhận.” Cao Khải nói: “Cô ta muốn làm bạn gái của anh.”

Owen cười khẽ một tiếng: “Chẳng phải rất tốt sao, như vậy hai người có thể ở bên giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”

“Anh cũng nghĩ vậy đấy! Nhưng mà anh không thích mấy thứ kiểu vậy. Cho nên anh đã từ chối rồi.”

Owen hỏi: “Anh không sợ bị cô ta trả thù?”

Cao Khải ôm lấy bả vai của Owen: “Anh đường đường là nam nhi thân cao ba thước, tất nhiên là thấy nghèo hèn không rời bỏ, thấy tàn ác không chịu phục.”

“Thế còn được.”

Lâm Khải hỏi: “Thế bộ phim anh đang đóng thì sao? Đạo diễn phim của anh là cẩu nô tài của bà thím Lộc Bình đó còn gì.”

“Ngày mai để anh đi xem xem. Anh không tin, cả showbiz đâu phải đều theo họ Lộc.”

Trường quay.

Đạo diễn cầm một phần kịch bản đến chỗ Cao Khải: “Tại sao hôm nay cậu đến muộn như vậy?”

Cao Khải đã chuẩn bị tâm lí từ trước: “Tôi bình thường đều tới vào giờ này.”

Tám giờ bắt đầu quay, bây giờ mới bảy giờ năm mươi phút.

“Đừng nhiều lời, hôm nay không có cảnh quay của cậu.”

Cao Khải đã đoán trước được kết cục này.

Đạo diễn đem bản thảo ném cho Cao Khải, nói: “Còn có chuyện này, mấy cảnh quay sau của cậu cơ bản đều được sửa lại, về nhớ nghiên cứu cẩn thận.”

“Là ý của Lộc Bình sao?”

“Tên của chị Lộc mà cậu cũng dám gọi?” Đạo diễn nhỏ giọng nói: “Tôi không biết cậu đã làm những gì mà để đêm qua đích thân chị Lộc gọi điện thoại cho tôi, nói nhất định phải sửa kịch bản của cậu, nếu không cô ấy sẽ không đóng phim này nữa.”
Bình Luận (0)
Comment