Edit: Nhược VyBeta: QuanhLúc Hà An Nhiên tỉnh lại, trong phòng bệnh ngoại trừ cô còn có Giang Đình.
“An Nhiên, em tỉnh rồi, không sao chứ?” Giang Đình ngồi trước giường bệnh, vội vàng hỏi.
“An Nhiên, sao không nói gì, đầu còn đau không? Chị đi gọi bác sĩ!” Giang Đình thấy cô không nói lời nào, mờ mịt nhìn cô.
“Đừng đi, em không sao.” Hà An Nhiên không quay đầu được, cô đang nằm sấp, nhưng lúc gọi cô ấy, giọng cô hơi khàn khàn.
Nghe thấy Hà An Nhiên nói như vậy, trái tim treo lơ lửng mấy tiếng đồng hồ của Giang Đình mới buông xuống. Vừa rồi Hà An Nhiên không phải cố ý không nói lời nào để dọa cô ấy, mà là cô bị Giang Đình làm cho hoảng hốt, cô vừa tỉnh lại liền nhìn thấy cô ấy vội vàng lo lắng, không quá thích ứng lắm.
Giang Đình nhìn gương mặt tái nhợt của Hà An Nhiên, ngay cả nói chuyện cũng vô cùng yếu ớt, trong lòng có hơi phức tạp. Các cô quen nhau còn chưa đến một tháng mà trong giây phút nguy hiểm như vậy, Hà An Nhiên lại bảo vệ cô.
Hà An Nhiên nhìn ánh mắt của Giang Đình thì đã biết cô ấy đang nghĩ gì, cô gượng cười: “Em không sao, chị không cần lo lắng, cũng không cần phải có gánh nặng gì.”
“Vì sao em lại bảo vệ chị trước?” Cô ấy hỏi cô.
“Em cũng không biết nữa, chỉ là hành động nhanh hơn đại não, chuyện xảy ra trong nháy mắt, em cứ vậy mà làm thôi.”
“An Nhiên, cảm ơn em.” Giang Đình chân thành nói.
“Có cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn, hơn nữa em cũng không sao.” Chính Hà An Nhiên cũng không biết vì sao mình lại chắn cho cô ấy, chỉ là đại não của cô phản ứng thật sự quá chậm, bị hành động đoạt trước mà thôi…
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nghe được một tràng tiếng đập cửa.
Giang Đình quay đầu lại, nói một tiếng “Vào đi.”
“Chị, nghe nói chị vào viện? Không sao chứ?”
Hà An Nhiên nằm sấp, không nhìn thấy người đi vào, chỉ có thể nghe được giọng người đó, là giọng của một cô gái.
Giang Đình nhìn cô ấy, lắc đầu: “Em nghe chuyện thì nghe cho hết đi được không, không thấy giờ chị không sao à?”
“Thôi mà, em lo lắng cho chị thôi.” Cô gái kia vừa nói chuyện vừa đi đến.
Cô ấy ngồi xuống, nhìn Hà An Nhiên đang nằm trên giường bệnh.
“Chị là người cứu chị em lúc đó à, dũng khí của chị thực sự đáng khen nha.”
Hà An Nhiên bất đắc dĩ, cô hơi hơi ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhưng chỉ liếc mắt một cái cô liền ngây ngẩn cả người.
Vậy mà cô gái trước mặt lại là Lâm Lôi.
“Cô…”
Khóe môi Lâm Lôi nhếch lên: “Không sai, em chính là Lâm Lôi, có phải là người thật còn đẹp hơn trên Weibo không?”
Khóe môi Hà An Nhiên giật giật, cô gật đầu, cảm thấy không còn gì để nói.
Giang Đình trợn mắt với Lâm Lôi: “Em không có việc gì thì mau đi đi.”
“Em vừa đến mà chị lại đuổi em đi rồi?”
“Em tới thì có ích gì, xem xong rồi thì mau đi đi.”
Lâm Lôi liếc cô ấy một cái: “Được rồi, em biết rồi, biết chị chê em phiền.”
Không cần đuổi, Lâm Lôi cô cũng sẽ đi, nghe được Giang Đình bị thương cô mới không còn tâm tư nào mà quay phim nữa, xin đạo diễn một tiếng đồng hồ rồi trực tiếp vọt đến đây, nhìn thấy chị mình không sao, cô cũng an tâm rồi.
Đối mặt với Hà An Nhiên, Lâm Lôi lập tức thay đổi sắc mặt.
“Chuyện hôm nay, cảm ơn chị.” Cô ấy nghiêm túc khom người trước mặt cô.
Tuy rằng ngày thường Lâm Lôi thích cãi nhau với Giang Đình, nhưng dù sao cũng là chị em ruột, trong tâm vẫn lo cho nhau.
Giang Đình nhìn hành động của Lâm Lôi, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy rất ấm lòng, người em gái này ngày thường thoạt nhìn cà lơ phất phơ nhưng đôi khi cũng rất hiểu chuyện.
Sau khi Lâm Lôi đi rồi, Hà An Nhiên hỏi Giang Đình bên cạnh: “Vừa rồi em nghe cô ấy nói chị là chị cô ấy?”
“Chị là chị của Lâm Lôi.”
“Chị ruột?”
“Ừ.”
“Vậy sao hai người một người họ Giang, một người họ Lâm…” Không phải chị em ruột thì sẽ cùng họ sao?
Giang Đình cười nói: “Chị theo họ bố, con bé theo họ mẹ.”
Hà An Nhiên gật đầu: “Thì ra là thế.”
“An Nhiên, em đói chưa, chị ra ngoài mua cho em một phần cơm tối.”
“Không cần, em không đói bụng, không cần phiền chị như vậy đâu. Đúng rồi, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Giang Đình nhìn điện thoại: “Gần tám giờ.”
“Đã gần tám giờ rồi, chị Giang, không phải ngày mai chị còn phải đi làm sao, chị mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Tối nay chị không về, chị ở đây với em.”
“Sao?”
Giang Đình thấy dáng vẻ của Hà An Nhiên thì không khỏi cười nói: “Sao thế?”
“Không… Không phải chứ, chị Giang, chị muốn ở đây với em?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Đừng đừng đừng, chị Giang, không cần đâu, chị cứ về đi, hơn nữa em cũng không muốn làm chậm trễ công việc của chị.” Hà An Nhiên thật sự không thích ứng nổi.
“Em vì chị mà bị thương, sao chị có thể để em ở đây một mình mà về?”
“Em không sao, hơn nữa…” Hà An Nhiên chỉ có thể ra đòn sát thủ: “Hơn nữa em không quen có người khác ở cùng, nếu chị ở đây, buổi tối em sẽ không ngủ được, như vậy đối với cả hai người chúng ta đều không tốt.”
Lời này của Hà An Nhiên khiến Giang Đình không còn lý do gì để kiên trì nữa, cô ấy đã nói như vậy, cô mà kiên trì quá thì sẽ không hay. Vì thế không còn cách nào, trước khi rời đi, cô ấy vẫn không yên tâm dặn dò Hà An Nhiên một đống chuyện, muốn cô có việc gì thì nhất định phải nhớ gọi cho cô ấy, Hà An Nhiên gật đầu đáp ứng hết, lúc này cô ấy mới an tâm ra về.
...
Sau khi Giang Đình đi rồi, phòng bệnh chỉ còn lại mình Hà An Nhiên.
Cô cảm thấy cả lưng cả đầu đều đau. So với đầu, sau lưng cô còn đau hơn, bởi vì trên gỗ có đinh nên đâm vào lưng cô, vài chỗ đã chảy máu, đầu thì không sao, chỉ chấn động não nhẹ, khiến cô cảm thấy có hơi váng đầu mà thôi.
Cô đã nằm úp một lúc lâu, thật sự đã khó chịu, muốn đổi sang tư thế khác nhưng vừa cử động thì đau không chịu được, chỉ có thể nằm chịu đựng như vậy.
“Răng rắc.” Một tiếng mở cửa truyền đến khiến cô lập tức cảnh giác nâng nửa người lên, nhưng lại vì động tác này mà đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra.
“Ai đó?” Cô cảnh giác hỏi.
Nhưng phía sau chỉ có tiếng bước chân, không có tiếng đáp lại cô.
Hà An Nhiên cảm thấy lông tơ dựng thẳng lên, cô đột nhiên hối hận vì sao lại để Giang Đình về, vừa rồi còn ra vẻ làm gì?
“Ai đó, trả lời đi.”
Cô cảm giác được người phía sau cách mình càng ngày càng gần, tâm lý sợ hãi khiến cô không rảnh để lo đau đớn trên lưng nữa, chuẩn bị xoay người lại xem rốt cuộc là ai.
Nhưng cô vừa ngẩng người dậy, bả vai đã nhanh chóng bị người ta đè xuống.
“Đã bị thương vậy rồi còn không biết an phận một chút!”
Giong nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, nghe thấy giọng nói này, Hà An Nhiên mới thả lỏng lại.
“Duyên Xuyên.” Cô cầm lấy bàn tay đang đặt trên người mình, muốn ngồi dậy nhìn anh.
Chu Duyên Xuyên thấy cô không an phận như vậy thì nhanh chóng vươn tay đỡ cô, lăn lộn một lúc mới để cô ngồi được.
“Bị thương ở đâu, còn đau không, có bị gì lớn không?” Chu Duyên Xuyên hỏi liên tiếp nhiều câu.
“Em không sao mà, không đau.”
Thấy cô vẫn còn tinh lực như vậy, Chu Duyên Xuyên mới yên tâm lại.
“Sao anh biết chuyện này?” Cô vẫn rất tò mò.
Chu Duyên Xuyên không trả lời, chỉ xụ mặt nhìn cô. Sau khi hoàn thành công việc hôm nay, anh lại gọi điện thoại cho cô như bình thường, nhưng gọi mấy cuộc vẫn không ai nghe máy, vất vả mới có người nghe máy thì lại là một cô gái xa lạ.
Anh biết chuyện này từ trong miệng cô ấy, trong lòng lập tức cuống cuồng, vội vàng kêu Triệu Miễn đặt một vé máy bay rồi chạy vội đến đây.
Hà An Nhiên thấy sắc mặt âm trầm của anh thì không khỏi rụt cổ, thật cẩn thận hỏi, ngay cả giọng cũng đè thấp vài decibel: “Giận à?”
Chu Duyên Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Em có năng lực như vậy, anh có gì mà phải giận.”
Hà An Nhiên mím môi, cô biết, lúc Chu Duyên Xuyên tức giận thích nhất là nói ngược lại.
Cô vươn tay kéo góc áo anh: “Em biết sai rồi, đừng nóng giận được không?”
“Anh không giận em, em làm rất tốt.”
Hà An Nhiên: “…”
Chu Duyên Xuyên ngồi bên mép giường bệnh, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt sắc lạnh nhìn cô.
“Em… Em thật sự biết sai rồi, em bảo đảm, lần sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.” Hà An Nhiên giơ ba ngón tay lên bảo đảm với anh, nếu anh còn không tha thứ, cô chỉ còn nước phải quỳ xin tha.
“Em không cần xin lỗi với anh, em không sai. Bạn gái anh dũng cảm như vậy, chuyện của mình còn chưa lo được mà đã đi lo cho người khác, loại tinh thần hiến dâng này, hẳn nên khen ngợi mới đúng, anh lại còn…”
Chu Duyên Xuyên nói còn chưa nói xong thì đã bị Hà An Nhiên chặn miệng.
Dùng môi.
Hà An Nhiên níu cổ áo anh, sau đó đưa môi lại gần, lấp kín cái miệng nghĩ một đằng nói một nẻo của anh.
Chu Duyên Xuyên vươn tay đẩy mặt cô ra: “Đừng tưởng rằng em chủ động là…”
Lại lần nữa bị lấp kín.
Lần này không phải đơn giản là dán vào mà cô còn cố tình cắn môi anh, dùng hàm răng nghiền ép thịt non trên môi anh.
Đôi mắt Chu Duyên Xuyên lập tức tối lại.
Hà An Nhiên không thỏa mãn với việc cắn môi anh, ngược lại còn không kiêng nể gì mà cạy khớp hàm của anh, khiêu khích đụng chạm với lưỡi anh, rồi lại lập tức lui ra.
Cơ bắp cả người Chu Duyên Xuyên căng chặt, con ngươi tối tăm như đang ấp ủ một cơn gió lốc.
Giây tiếp theo, cằm cô bị anh nắm, hàm răng bị anh mạnh mẽ cạy ra, chiếc lưỡi lập tức bắt được chiếc lưỡi mềm mại của cô, quấn lấy, dây dưa, tùy ý chiến hữu, xâm lược trong miệng cô như mưa rền gió dữ.
Hà An Nhiên bị anh hôn đến mức suýt chút nữa không thở nổi. Cô vươn tay vỗ vào ngực anh nhưng lại động đến sau lưng, đau đớn khiến cô không khỏi bật thốt lên.
“Đau.” Cô nhỏ giọng nức nở.
Chu Duyên Xuyên buông cô ra, thấy cô đau đến mức nhăn cả mặt thì đưa tay chọc vào trán cô.
“Đau đau đau, giờ mới biết đau, sao không biết cho sớm?”
Hà An Nhiên thấy anh định chiếm xong tiện nghi lại quỵt nợ thì không nói hai lời, mau chóng vùi vào ngực anh: “Em đau…”
Chu Duyên Xuyên vừa bực tức vừa bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, giang tay ôm lấy cô.
“Lưng đau à?”
Tựa vào ngực Chu Duyên Xuyên, Hà An nhếch lên một nụ cười: “Ừ, đau.”
Chu Duyên Xuyên thở dài một hơi: “Anh nhìn xem.”
Nói xong, anh đưa tay xốc áo bệnh nhân của cô lên, vừa mới xốc lên thì đã nhìn thấy chỗ quấn băng vải trên lưng cô, vài chỗ còn có vết máu rịn ra.
“Rất đau à?” Giọng anh lập tức dịu dàng lại, tràn đầy sự thương tiếc.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là Chu ngạo kiều. An Nhiên: Anh giận à? Anh Chu: Không có. An Nhiên: Rõ ràng là anh giận. Anh Chu: Đã nói là không có.