Người Trong Lòng Của Anh Ấy

Chương 21

"Không có thiệp mời thì không thể vào trong được, mong anh thông cảm cho công việc của chúng tôi." Giọng của bảo vệ mang theo phép lịch sự tự nhiên.

Người trước mặt có vẻ cũng không phải kiểu hay gây rắc rối.

"Tôi biết, tôi không có thiệp mời. Tôi đến với tư cách người nhà, tôi là anh trai của Hứa Tế, từ xa về đây chỉ để chúc mừng em ấy, không biết có thể linh động cho tôi vào được không?" Giọng của Giang Uẩn Hòa dịu dàng và không mang chút uy hiếp nào.

Gương mặt y khiến người ta rất dễ dàng tin tưởng, tuấn tú như ngọc, nụ cười dịu dàng có nét rất giống Hứa Tế, khiến người khác chẳng thể nghi ngờ.

Bảo vệ do dự quan sát kỹ gương mặt của Giang Uẩn Hòa một chút, cuối cùng vẫn chọn cho y vào trong.

"Cảm ơn." Giang Uẩn Hòa lễ độ gật đầu cảm ơn.

Nhìn theo bóng lưng y, bảo vệ không nhịn được thầm cảm thán, gene nhà này thật sự quá tốt, hai anh em giống hệt nhau như được đúc từ một khuôn, mà điều quan trọng là... cả hai đều đẹp trai đến mức hiếm thấy.

Giang Uẩn Hòa bước vào sảnh lớn, lúc này khách khứa trong phòng tiệc gần như đã yên vị. Lễ mừng công lần này khá đông người tham dự, tìm một người cụ thể cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Nhưng trong một không gian đầy người mặc trang phục trang trọng, bộ đồ giản dị thoải mái của Giang Uẩn Hòa lại đặc biệt nổi bật.

Tóc dài, quần đen, áo khoác nhẹ mang phong cách đời thường, nhìn thế nào cũng thấy y không thuộc về nơi này. Chính điều đó đã khiến không ít ánh mắt hướng về phía y.

"Người kia là ai vậy?"

"Hình như là Giang Uẩn Hòa, họa sĩ nổi tiếng lắm đấy. Con gái tôi học mỹ thuật, phòng nó còn dán ảnh anh ta kìa."

"Họa sĩ à? Họa sĩ thì đến đây làm gì? Đây đâu phải triển lãm nghệ thuật..."

"Giang... Giang Uẩn Hòa!" Lâm Triều Hi một thoáng tưởng mình nhìn nhầm, vô thức bước lại gần vài bước rồi bất ngờ thốt lên một tiếng, khiến mọi người đều quay lại nhìn.

Lúc này Lâm Triều Hi mới nhận ra mình quá kích động, vội vàng im lặng lại, nhưng sự phấn khích trong mắt thì không thể nào giấu nổi.

Giang Uẩn Hòa nhận thấy ánh nhìn của Lâm Triều Hi liền đi về phía cậu ta. Lâm Triều Hi vì quá hồi hộp mà suýt quên cả thở, cậu vô thức túm lấy tay áo của Kiều Tinh Hỏa lắc lắc: "Anh ấy đang đi về phía chúng ta..."

"Biết rồi biết rồi, đừng kích động thế." Kiều Tinh Hỏa vội rút tay ra, chau mày nhìn sang Giang Uẩn Hòa mà Lâm Triều Hi vừa nói, thoáng sửng sốt.

Gương mặt đó thật sự quá giống Hứa Tế, so với trên ảnh còn giống hơn. Ngoài chiều cao có chút khác biệt thì người này còn có phần ôn hòa và dịu dàng hơn. Nếu không nhìn vào mái tóc kia thật sự rất dễ nhầm lẫn hai người.

Ngay cả Tô Ngải cũng ngẩn người nhìn theo.

Giang Uẩn Hòa đi tới trước mặt họ, nhẹ nhàng hỏi Lâm Triều Hi: "Cậu quen tôi sao?"

Rõ ràng là gương mặt giống Hứa Tế như đúc nhưng nụ cười của Giang Uẩn Hòa lại như có ma lực khiến người ta khó mà dời mắt, ít nhất Lâm Triều Hi không cảm thấy mình sẽ ngẩn người như vậy nếu đối diện với Hứa Tế.

Cậu gật đầu trông hơi ngốc nghếch: "Vâng, em rất thích tranh của anh. Hai tháng trước em còn sang nước ngoài xem triển lãm của anh nữa."

"Vậy à? Cảm ơn cậu." Giang Uẩn Hòa gật đầu.

"Không... không có gì đâu ạ. Mà... em nhớ trên mạng nói anh đến tháng chín mới về nước cơ mà? Sao anh lại xuất hiện ở đây vậy?" Lâm Triều Hi buột miệng hỏi.

"Tôi đến để tìm một người, mọi người có quen Hứa Tế không?" Giang Uẩn Hòa mang theo một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng như làn gió xuân.

"Tìm anh Hứa Tế ạ?" Lâm Triều Hi rõ ràng khựng lại một chút, như chưa kịp phản ứng.

"Vậy là mọi người quen nhau đúng không? Tôi là anh trai của cậu ấy, nhưng ở đây đông người quá nên tôi chưa tìm thấy." Giang Uẩn Hòa có vẻ hơi ngại ngùng khi nói.

"Anh trai?"

Lúc này không chỉ Lâm Triều Hi mà cả những người xung quanh đều tỏ ra ngạc nhiên. Trước đây bọn họ từng đùa với Hứa Tế chuyện này, hơn nữa Lâm Triều Hi cũng không ít lần nhắc đến cái tên Giang Uẩn Hòa trước mặt Hứa Tế, nhưng cậu chưa từng nói rằng mình quen người này.

Nên khi Giang Uẩn Hòa nói mình là anh của Hứa Tế, tất cả đều cảm thấy bất ngờ.

"Sao thế? Nhìn không giống sao? Không thể nào, từ nhỏ hai chúng tôi đã luôn bị nói là giống nhau mà." Giang Uẩn Hòa nói, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng.

"Không, không phải vậy..." Lâm Triều Hi vội vàng lắc đầu. Đây là thần tượng của cậu mà, đương nhiên là cậu không nghi ngờ gì rồi. Lâm Triều Hi nhanh chóng nói: "Để em dẫn anh đi tìm anh Hứa Tế."

"Được thôi, cảm ơn cậu, làm phiền rồi."

Tô Ngải và Kiều Tinh Hỏa liếc nhìn nhau, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng lại không thể nói rõ là gì.

Cuối cùng Kiều Tinh Hỏa nhắc nhở: "Một lát nữa tụi mình đều phải lên phát biểu, Triều Hi, tiện thể gọi Hứa Tế luôn nhé. Hai người nhớ đến đúng giờ đấy."

"Vâng, em biết rồi." Lâm Triều Hi giơ tay làm dấu "ok" rồi liền bị Giang Uẩn Hòa thu hút hoàn toàn. Cậu quay sang mỉm cười với y: "Em dẫn anh qua đó nhé."

"Ừ." Giang Uẩn Hòa gật đầu.

Hứa Tế đang ở một góc khá yên tĩnh. Giang Uẩn Hòa đi theo sau Lâm Triều Hi, chủ động trò chuyện: "Cậu là đồng nghiệp của Hứa Tế à? Trước đây Hứa Tế từng nói trong công ty có một đồng nghiệp rất thích tranh của tôi, tôi cứ tưởng là đùa thôi."

"Thật ạ? Anh Hứa Tế từng nhắc đến em sao?" Lâm Triều Hi lập tức đôi mắt sáng rực như sao.

"Lần sau có triển lãm tranh hai đứa cứ đến, tôi để dành sẵn hai vé cho, nếu có thích bức nào thì cứ nói tôi biết nhé." Giang Uẩn Hòa nói.

Lâm Triều Hi tuy không thiếu tiền, nhưng được thần tượng ưu ái thế này thì sự phấn khích và mãn nguyện trong lòng là điều không gì có thể thay thế được.

Cậu gật đầu thật mạnh, rồi bỗng thấy bóng dáng của Hứa Tế, liền quay sang nói với Giang Uẩn Hòa: "Họ ở đằng kia kìa, chúng ta qua đó nhé."

Giang Uẩn Hòa nhìn theo hướng Lâm Triều Hi chỉ, khi thấy bóng lưng quen thuộc kia, nụ cười trên môi y hơi nhạt đi một chút.

"Anh Hứa Tế, anh đoán xem ai đến này!" Lâm Triều Hi rõ ràng rất hào hứng, gần như là chạy bước nhỏ đến chỗ họ.

Hứa Tế nghe thấy tiếng, quay đầu lại. Biểu cảm ban đầu vẫn còn dịu dàng, nhưng khi ánh mắt rơi vào người đang đứng sau Lâm Triều Hi, nét mặt cậu thoáng khựng lại - rất khẽ, nhưng không thể che giấu.

Ánh mắt của cậu có gì đó rất phức tạp, chỉ là Lâm Triều Hi vô tư nên không nhận ra. Lâm Triều Hi nhìn quanh một vòng, không thấy Phó Ứng Thâm đâu, liền hỏi: "Phó tổng đâu rồi? Hai anh không đi chung sao?"

Hứa Tế nhìn về phía Giang Uẩn Hòa, ánh mắt và biểu cảm đều trở nên rối rắm, cậu khẽ trả lời Lâm Triều Hi: "Anh ấy đi vệ sinh rồi."

Giang Uẩn Hòa bước về phía Hứa Tế, trên gương mặt vẫn là nụ cười ấm áp, vẻ ngoài như ngọc, ánh nhìn đầy trìu mến như gặp lại cố nhân sau bao năm xa cách. Y khẽ nói: "A Tế, lâu rồi không gặp."

"Sao cậu lại ở đây?" Hứa Tế hỏi.

"Ngày trọng đại thế này sao tôi có thể vắng mặt được? Trước đây chúng ta từng nói rồi mà, sau này cậu thành công, bất kể tôi đang ở đâu cũng sẽ lập tức quay về để chúc mừng cậu." Giang Uẩn Hòa đáp.

"Bên ngoài có bảo vệ, không có thiệp mời thì không vào được, cậu vào kiểu gì vậy?" Hứa Tế hỏi tiếp. Việc Giang Uẩn Hòa bất ngờ xuất hiện quả thật khiến người ta trở tay không kịp.

Trong lòng cậu, thật ra cậu không muốn để Phó Ứng Thâm gặp lại Giang Uẩn Hòa.

"À, chuyện đó à? Tôi nói với bảo vệ ngoài cổng tôi là anh trai của cậu, thế là họ cho tôi vào thôi. Cậu không nhớ à? Hồi còn đi học bác bảo vệ ở trường cũng hay nhận nhầm tụi mình đấy." Giang Uẩn Hòa nhắc lại chuyện cũ, khóe miệng cong lên mang theo chút tinh quái.

Lâm Triều Hi bên cạnh hơi ngạc nhiên, không tinh ý mà xen ngang: "Chẳng phải anh nói..."

Giang Uẩn Hòa cười, tuy là đang giải thích với Lâm Triều Hi nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Hứa Tế: "Đồng nghiệp của cậu dễ thương thật, tôi chỉ đùa một chút thôi, nói mình là anh trai cậu để trêu cậu ấy."

"Thật ra chúng tôi là bạn học cũ, tôi, cậu ấy và cả Phó Ứng Thâm, đều học cùng một trường cấp ba."

"Ra là vậy... Anh Hứa Tế, trước đây em nhắc đến ảnh, anh còn nói là không quen biết nữa!" Lâm Triều Hi không giấu nổi sự ngưỡng mộ, hoàn toàn không ngờ Hứa Tế lại từng học cùng với Giang Uẩn Hòa, cảm giác này thật sự kỳ diệu.

Hứa Tế nhìn Giang Uẩn Hòa, giọng bình thản: "Chúng tôi đã nhiều năm không liên lạc rồi. Bây giờ cậu ấy nổi tiếng như vậy, cũng chỉ là bạn học bình thường thôi, không có gì đáng nói cả."

"Bạn học bình thường..." Giang Uẩn Hòa lặp lại mấy chữ này như đang ngẫm nghĩ, ánh mắt hiện lên một chút u buồn xen lẫn tủi thân: "Là vì chuyện giữa tôi và Phó Ứng Thâm sao? Nhưng nếu nói về lỗi, chẳng phải cả hai đều nên bị trách sao? Tại sao cậu có thể bao dung với cậu ấy như thế, còn với tôi thì lại tàn nhẫn đến vậy?"

Hứa Tế: "..."

Giang Uẩn Hòa thật sự có thể nói ra được những lời đó.

Nhưng đúng là y không hề ngại ngùng, tiếp tục nói: "Nghe nói hai cậu kết hôn, tôi thật sự rất bất ngờ. Còn chưa kịp gửi lời chúc mừng gì... A Tế, phải công bằng một chút, chuyện cũ đã qua, chúng ta cùng nhau khép lại có được không?"

Hứa Tế im lặng. Cậu nhìn Giang Uẩn Hòa, rất lâu sau mới khẽ nói: "Được."

Dù sao cũng đã là chuyện của nhiều năm về trước, có lẽ thật sự không còn gì đáng để so đo.

Lúc này, đến cả Lâm Triều Hi vô tư cũng bắt đầu nhận ra không khí có gì đó lạ lạ. Cậu chợt nhớ ra lời của Kiều Tinh Hỏa, liền chủ động lên tiếng: "Anh Hứa Tế, lát nữa tụi mình còn phải lên phát biểu, anh Kiều bảo em đi cùng anh lên sân khấu trước."

"Ừ, tôi biết rồi." Hứa Tế gật đầu, điều chỉnh lại vẻ mặt rồi nhìn sang Giang Uẩn Hòa, "Cậu đi với tôi, tôi đưa cậu tìm chỗ ngồi trước."

Giang Uẩn Hòa hơi nhướng mày, có chút bất ngờ: "Không phải Phó Ứng Thâm chỉ đi vệ sinh thôi sao? Không đợi cậu ấy cùng đi à?"

"Không cần." Hứa Tế đáp.

Giang Uẩn Hòa nhìn Hứa Tế, dường như chợt hiểu ra điều gì đó, khẽ cười: "Được."

Hứa Tế đưa Giang Uẩn Hòa sang một phía khác để ngồi. Đợi y ổn định chỗ cậu mới chuẩn bị rời đi, lại bất ngờ bị Giang Uẩn Hòa nắm lấy cổ tay.

Hứa Tế khẽ nhíu mày quay đầu nhìn y, ánh mắt nghiêm túc, nhưng Giang Uẩn Hòa chỉ dịu dàng mỉm cười: "A Tế, tôi biết hôm nay cậu bận nên không có thời gian ôn chuyện cũ. Chúng ta hẹn hôm nào đi nhé? Cuối tuần sau uống một ly trà chiều được không?"

"Tôi không có thời gian." Hứa Tế đáp.

"Không sao, vậy khi nào cậu rảnh?" Giang Uẩn Hòa vẫn không buông tay, ánh mắt đầy mong chờ như thể đang đợi một lời hứa hẹn.

Phó Ứng Thâm đã đi khỏi một lúc, có lẽ cũng sắp quay lại, Giang Uẩn Hòa dường như đã tính trước điều này.

Hứa Tế đành nói: "Trưa thứ tư, được không?"

"Được." Giang Uẩn Hòa mỉm cười, lúc này mới chịu buông tay cậu ra.

Ban đầu Hứa Tế định quay về tìm Phó Ứng Thâm, nhưng Kiều Tinh Hỏa lại đến giục, cậu đành lấy điện thoại nhắn tin cho Phó Ứng Thâm rồi rời đi cùng Lâm Triều Hi.

Thực ra Giang Uẩn Hòa cũng không có ý định tham gia tiệc mừng công. Y chỉ đến để gặp Hứa Tế, vậy là đủ. Nên sau khi Hứa Tế rời đi, y cũng đứng dậy chuẩn bị ra về.

Vừa xoay người đi được vài bước Giang Uẩn Hoà liền chạm mặt Phó Ứng Thâm.

Phó Ứng Thâm đang đứng ở khu vực gần đó, không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

Hai người đối mặt khiến Giang Uẩn Hòa hơi bất ngờ: "Cậu đến từ lúc nào thế? Sao không lên tiếng?"

"Tránh xa Hứa Tế ra."

Giọng Phó Ứng Thâm rất bình thản, không hề cao giọng nhưng từng chữ lại như mang theo sức ép vô hình khiến người ta không thể xem thường.

Thế nhưng Giang Uẩn Hòa chỉ khẽ cười: "Phó Ứng Thâm, cậu đang sợ sao?"

Nụ cười của Giang Uẩn Hoà không hề chạm đến đáy mắt, lạnh lẽo hẳn so với vẻ thân thiện ban nãy.

Phó Ứng Thâm hơi nhíu mày, "Giang Uẩn Hòa, tôi chỉ nói một lần."

Ngay từ lúc nhìn thấy Giang Uẩn Hòa chạm vào Hứa Tế, trong mắt Phó Ứng Thâm đã hiện lên tia lạnh lẽo rõ rệt.

Giang Uẩn Hòa nhìn anh, ánh nhìn lơ đãng như thể đang nói chuyện trời mây, giọng vẫn nhẹ nhàng như thể mình không hề cố tình gây sự: "Chuyện này tôi đâu quyết định được. Là Hứa Tế muốn gặp tôi, tôi đâu thể từ chối. Phó Ứng Thâm à, đừng kiểm soát quá mức... A Tế sẽ không thích đâu."

Bình Luận (0)
Comment