Hứa Tế nấu hai bát mì nước trong, trụng thêm ít rau xanh, rồi lại chiên vài quả trứng ốp la, bày lên đĩa, mang ra cùng một lượt.
Hai người cũng không ngồi vào bàn ăn, mà quỳ xuống bên bàn trà trước ghế sofa, cách nhau rất gần. Khoảng cách ấy không chỉ gần về thể xác mà còn như khiến không khí giữa họ trở nên dịu dàng, thân mật một cách tự nhiên, khiến lòng người cũng thấy ấm áp lạ thường.
Phó Ứng Thâm cúi đầu ăn mì, không nói gì nhiều. Ăn được vài đũa, một quả trứng chiên được cẩn thận gắp vào bát anh. Anh ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Tế.
Hứa Tế thu đũa về, mắt đối mắt với anh, vẻ mặt điềm tĩnh: “Đừng chỉ ăn mì không, bây giờ đâu còn như trước nữa.”
Ánh mắt Phó Ứng Thâm khẽ lay động, như đang nghĩ ngợi điều gì đó: “Chúng ta như thế này... có giống năm đó không?”
“Cũng có chút giống. Năm đó mưa còn lớn hơn bây giờ.” Hứa Tế khẽ gật đầu.
“Dạo này có cảnh báo mưa bão, máy bay không bay được. Có lẽ chúng ta sẽ phải ở lại đây thêm vài ngày.” Phó Ứng Thâm vừa ăn mì vừa nói, ánh mắt lặng lẽ quan sát phản ứng của Hứa Tế.
Hứa Tế khựng lại trong chốc lát. Sáng nay nhìn thời tiết cậu cũng đã đoán trước được tình hình, nên nghe vậy cũng chẳng bất ngờ: “Có nói là đến khi nào không?”
“Chưa chắc chắn được, tạm tính là khoảng một tuần.” Phó Ứng Thâm đáp.
Hứa Tế nhìn ra ngoài cửa sổ. Trận mưa này chẳng ai ngăn được. Cậu quay đầu lại, nói nhỏ: “Vậy anh đưa điện thoại cho em đi, em xin phép công ty một tiếng.”
“Anh xin rồi, chỉ là thông báo với em thôi.” Phó Ứng Thâm buông đũa xuống.
Hứa Tế hơi sững người. Mưa mới bắt đầu nặng hạt vào nửa đêm, vậy mà anh đã xin phép nhanh đến thế. Cảm giác có chút kỳ lạ dâng lên trong lòng, nhưng cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu: “Ừ, vậy cũng được.”
Sau khi ăn xong, Hứa Tế thu dọn bát đũa. Phó Ứng Thâm ngồi trên sofa im lặng nhìn theo bóng dáng cậu, không nói lời nào.
Ngoài trời vẫn mưa như trút nước. Ăn sáng xong, hai người cùng ngồi bên cửa sổ nhìn mưa. Dù sấm chớp ầm ầm, nhưng khi có người ngồi cạnh bên lại cảm thấy yên bình lạ thường.
Trái ngược với cơn bão nơi đây, thời tiết ở thành phố A lại nắng ráo, mát mẻ hơn hẳn khi thu về.
Trong phòng vẽ, Giang Uẩn Hoà ngồi nhìn những chiếc lá vàng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng rơi xuống. Tay cầm cọ dừng lại giữa không trung, một giọt màu nhỏ xuống, loang ra trên chiếc quần trắng, rực rỡ đến chói mắt.
Y khẽ nhíu mày đặt bút xuống, đứng dậy cầm điện thoại lên. Đã gần một tháng mà vẫn không liên lạc được với Hứa Tế, trong lòng y luôn thấy bất an.
Kể từ hôm Phó Ứng Thâm đưa Hứa Tế đi, đến nay hoàn toàn bặt vô âm tín. Y có hỏi Lâm Triều Hi, cậu ta chỉ nói Hứa Tế xin nghỉ một tháng. Nhưng cho dù có nghỉ phép cũng không đến mức như biến mất khỏi thế gian, gọi không bắt máy, nhắn cũng không trả lời.
Giang Uẩn Hoà lo nhất là Phó Ứng Thâm giở trò gì, cố tình giấu người đi. Nhất là hôm đó, khi anh ta đến đón Hứa Tế, ánh mắt quá mức bình tĩnh, khiến người khác không thể đoán được.
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên. Giang Uẩn Hoà liếc nhìn màn hình, sau đó bắt máy. Dù sắc mặt y lạnh nhạt nhưng giọng nói vẫn ấm áp: “Alo, Triều Hi.”
“Anh Uẩn Hòa, em tan ca rồi, chúng ta gặp nhau ở đâu đây?” Giọng Lâm Triều Hi vang lên đầy phấn khởi qua điện thoại.
Y đã hẹn ăn tối với Lâm Triều Hi. Dù quen nhau chưa lâu nhưng Lâm Triều Hi rất ngưỡng mộ anh, lại là người đơn thuần không toan tính. Những người như vậy rất hiếm trong giới của y.
Ban đầu, đúng là vì Hứa Tế nên y mới chú ý đến Lâm Triều Hi, nhưng nếu nói thật lòng thì trong cuộc sống, y vẫn thích kết giao với những người đơn giản. Làm bạn cũng không có gì xấu.
“Anh đã đặt bàn rồi, là một quán cơm nhà ở đường Hồ Sơn, lát nữa anh gửi định vị cho em.” Giang Uẩn Hoà nói.
“Vậy hẹn gặp anh sau nhé, em cúp máy đây!”
“Ừ.” Giang Uẩn Hoà gật đầu. Đợi cúp máy xong y mới gửi địa chỉ cho Lâm Triều Hi, cất điện thoại rồi chuẩn bị rời đi.
Cả hai đến nhà hàng gần như cùng lúc, Giang Uẩn Hoà đến sớm hơn một chút. Khi Lâm Triều Hi được dẫn vào trong, vừa thấy y thì không giấu nổi sự hào hứng, cậu thật không ngờ Giang Uẩn Hoà lại chủ động hẹn mình ăn tối.
“Ngồi đi. Thật ra anh đã muốn mời em một bữa từ lâu rồi, nhưng dạo đó bận lo triển lãm tranh quá, giờ rảnh hơn một chút mới sắp xếp được.” Giang Uẩn Hoà mỉm cười, đứng dậy đón tiếp.
Lâm Triều Hi có chút ngại ngùng, khẽ gật đầu rồi mới ngồi xuống, nói nhỏ: “Thật ra phải là em mời anh mới đúng.”
“Xem thử muốn ăn gì trước đi.” Giang Uẩn Hoà đưa thực đơn cho cậu.
Lâm Triều Hi mỉm cười đón lấy, chẳng mấy chốc đã chọn xong món. Giang Uẩn Hoà cũng không nhìn thêm, đưa luôn thực đơn cho phục vụ rồi rót một ly trà cho Lâm Triều Hi.
“Cảm ơn anh.” Lâm Triều Hi nâng ly trà nóng, khẽ nhấp một ngụm.
Giang Uẩn Hoà không vòng vo, hai tay đan lại đặt trên bàn, những ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng, vừa thanh tú vừa toát lên vẻ mạnh mẽ. Lâm Triều Hi vô thức nhìn qua, thầm nghĩ: Đúng là tay của nghệ sĩ, thật đẹp.
“Lần này ngoài chuyện mời em ăn, anh cũng muốn hỏi một chút về A Tế. Trước đó nghe em nói cậu ấy xin nghỉ một tháng, dạo này chắc sắp đi làm lại rồi nhỉ?” Giọng Giang Uẩn Hoà rất nhẹ nhàng, kể cả khi hỏi chuyện riêng cũng không khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Lâm Triều Hi cười như hiểu ý: “Thì ra anh tìm em là vì chuyện của anh Hứa Tế à. Thật ra chỉ cần gọi điện cho em là được rồi. Nhưng mà, em nghe nói mấy hôm trước anh ấy lại liên hệ phòng nhân sự xin nghỉ thêm mười ngày nữa, chắc là chưa về sớm đâu. Có lẽ... tuần trăng mật đang rất vui vẻ đấy.”
Giang Uẩn Hoà vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong lòng thì cười lạnh. Với tình trạng của Phó Ứng Thâm và Hứa Tế hiện tại, gọi là “tuần trăng mật” thì chỉ có thể xem như chuyện cười.
Thế nhưng câu nói của Lâm Triều Hi khiến Giang Uẩn Hoà cảnh giác, y nhìn cậu, ngạc nhiên hỏi lại: “A Tế liên hệ công ty xin nghỉ thêm à? Thời gian qua anh liên lạc mãi không được, nên có chút lo lắng.”
Lâm Triều Hi gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng vậy. Em cũng không gọi được cho anh Hứa Tế nữa, chắc là hai người họ đang tận hưởng thế giới riêng quá thôi!”
Giang Uẩn Hoà lại lắc đầu ngay trước mặt cậu, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn: “A Tế không phải kiểu người như vậy đâu, Triều Hi. Em quen cậu ấy bao lâu rồi, em phải biết chứ.”
Lúc đầu Lâm Triều Hi không nghĩ nhiều, nhưng bị Giang Uẩn Hoà nhắc một câu, bỗng thấy có gì đó không đúng. Cậu cau mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Anh Hứa Tế với Phó tổng... không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Hay là ra ngoài gặp phải phần tử xấu nào đó đe dọa rồi?!”
Giang Uẩn Hoà: “…”
Y cúi đầu suy nghĩ. Nếu thật sự Hứa Tế tự liên hệ công ty xin nghỉ thì không thể không nhắn lại cho y. Bởi vì y đã gửi rất nhiều tin nhắn lo lắng, Hứa Tế sẽ không làm ngơ như vậy. Ít nhất, cậu sẽ hồi âm một câu để y an tâm.
Chỉ có một khả năng: điện thoại của Hứa Tế đang nằm trong tay Phó Ứng Thâm.
Rốt cuộc Phó Ứng Thâm đang muốn làm gì?
“Triều Hi, anh nhờ em giúp một việc được không?” Giang Uẩn Hoà ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa, ngữ điệu mang theo sự cầu khẩn nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức khiến người ta không nỡ từ chối.
Với Lâm Triều Hi, việc được Giang Uẩn Hoà nhờ vả chẳng khác nào vinh hạnh, huống hồ là giúp được y. Cậu lập tức gật đầu không chút do dự: “Anh nói đi, việc gì em làm được thì nhất định sẽ giúp!”
Giang Uẩn Hoà khẽ mỉm cười: “Em làm được, cũng chỉ có em mới làm được.”
“Gì cơ?” Lâm Triều Hi thoáng bối rối, ánh mắt mang chút ngơ ngác, dường như bị nụ cười của Giang Uẩn Hoà làm cho đơ người ra.
“Quan hệ của em với Chử Đường thân thiết lắm đúng không?” Giang Uẩn Hoà hỏi.
“Anh biết anh Chử Đường à?” Lâm Triều Hi ngạc nhiên. Mối quan hệ giữa cậu với Chử Đường vốn chưa từng nói với ai, kể cả Hứa Tế cũng chỉ tình cờ gặp một lần trước đó.
Giang Uẩn Hoà nhấp một ngụm trà, điềm nhiên đáp: “Không hẳn là quen, chỉ là từng gặp một hai lần thôi. Nhưng gần đây em và anh thân thiết hơn, có lẽ bên kia lo lắng cho em, sau buổi triển lãm vừa rồi Chử tổng đã liên hệ với anh, bảo anh nên giữ khoảng cách với em một chút.”
“Anh Chử Đường tìm gặp anh sao? Tại sao chứ?” Lâm Triều Hi ngạc nhiên thấy rõ, nhíu mày lại. Dù Chử Đường là người được mẹ cậu nhờ cậy chăm sóc, nhưng từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ can thiệp vào chuyện riêng tư hay các mối quan hệ của cậu. Việc lần này quả thật hơi quá đáng.
Dù Chử Đường có lý do gì, trong lòng Lâm Triều Hi vẫn cảm thấy không thoải mái. Nhất là khi người bị can thiệp lại là Giang Uẩn Hoà, người mà cậu rất quý mến, hành động đó chẳng khác nào một sự xúc phạm.
“Có thể anh ấy thấy em vừa mới bước chân ra xã hội, sợ bị người khác lợi dụng thôi.” Giang Uẩn Hoà cười nhẹ, giọng rất thông cảm.
Nghe vậy, trong lòng Lâm Triều Hi càng thấy áy náy hơn. Cậu không ngờ lại khiến Giang Uẩn Hoà vướng vào sự phiền phức này, liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, em không nghĩ chuyện lại thành ra như vậy. Em sẽ giải thích rõ với anh Chử Đường.”
“Không sao, anh hiểu mà.” Giang Uẩn Hoà mỉm cười. “Thật ra, anh kể chuyện này là vì... Chử tổng có quan hệ khá thân với Phó Ứng Thâm, có thể xem là một trong số ít bạn bè thân thiết. Nếu em tiện, có thể nhờ Chử tổng dò hỏi giúp một chút về tình hình của Phó Ứng Thâm và A Tế không? Biết đâu anh ấy biết được điều gì.”
Ánh mắt Giang Uẩn Hoà đầy thành khẩn. Cái kiểu chân thành ấy dễ khiến người ta mềm lòng, huống hồ là với Lâm Triều, người luôn mang sẵn thiện cảm với anh. Cậu gần như chưa kịp suy nghĩ kỹ đã định gật đầu đồng ý.
Nhưng ngay khoảnh khắc cậu chuẩn bị mở miệng, cánh cửa phòng bao bị đẩy ra một cách mạnh bạo, âm thanh vang lên khá lớn khiến cả hai người đều giật mình.
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang ngay lập tức. Giang Uẩn Hoà nhìn về phía cửa, Lâm Triều Hi cũng quay lại nhìn. Trước mắt là Chử Đường, áo sơ mi thường ngày phối cùng quần tây đắt tiền, cả người toát lên vẻ phong lưu lịch thiệp. Chỉ là lúc này ánh mắt y mang theo nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt, khiến khuôn mặt trở nên nguy hiểm nhưng cũng đầy mê hoặc.
“Ngài Giang muốn biết điều gì, sao không trực tiếp hỏi tôi? Sao phải bảo Triều Hi đi dò thám giúp?” Chử Đường nghiêng đầu, nhếch môi cười, giọng nói tuy nhẹ nhưng mang rõ sự châm biếm.
Không khí trong phòng ngay lập tức trở nên khác lạ. Người phục vụ dẫn Chử Đường tới, thấy tình hình căng thẳng thì lập tức cúi đầu, lặng lẽ rút lui khỏi phòng.
“Chử tổng, lâu rồi không gặp.” Giang Uẩn Hoà đứng dậy chào hỏi, vẻ ngoài vẫn ôn hòa trái ngược hoàn toàn với khí thế sắc bén của Chử Đường.
Chử Đường không đáp, chỉ liếc y một cái. Ấn tượng của y về Giang Uẩn Hoà vẫn dừng lại ở buổi hôm đó, khi Phó Ứng Thâm gọi người đến phòng bao. Cả nhóm người vây xem như đang hóng chuyện, ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.
Hồi đó Giang Uẩn Hoà vẫn còn mặc đồng phục học sinh, rõ ràng không hợp chút nào với không khí trong căn phòng sang trọng ấy. Thế nhưng cậu ta lại chẳng hề bối rối, nét mặt bình thản, ánh mắt dịu dàng lặng lẽ quan sát mọi người. Chỉ vậy thôi mà khiến cả căn phòng trở nên im lặng.
Cuối cùng, Phó Ứng Thâm chỉ lặng lẽ nhìn Giang Uẩn Hoà một cái, sau đó cùng cậu rời đi.
Phải nói thật, ánh nhìn hôm ấy đúng là khiến người ta phải ngẩn ngơ. Và cũng chính vì vậy, Chử Đường mới luôn cho rằng mấy năm nay Phó Ứng Thâm không yêu ai... là vì trong lòng anh vẫn không quên được Giang Uẩn Hoà.
Sở Đường khẽ gật đầu, mỉm cười: “Lâu rồi không gặp. Nhưng vẫn phải nhắc cậu một câu, chuyện giữa cậu và Phó Ứng Thâm tôi không can thiệp. Nhưng nếu kéo người bên cạnh tôi vào thì đừng trách tôi không nể mặt.”
“Anh Chử Đường, sao anh lại ở đây?” Lâm Triều Hi vội bước tới cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người. Cậu liếc nhìn Giang Uẩn Hoà, vẻ mặt thoáng áy náy, rồi khẽ kéo nhẹ tay áo của Chử Đường.
Chử Đường hơi nhướng mày nhìn Lâm Triều Hi, rút tay áo lại, nâng cổ tay chỉnh lại sơ mi một chút, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa như cười như không.
Đúng là con sói nhỏ chẳng biết phân biệt phải trái, cứ hăng hái nhào vào để người khác lợi dụng.
Nếu không phải là con của bạn thân mẹ anh, Chử Đường còn lười để tâm. Đến khi có chuyện thật xảy ra, người bị liên lụy đầu tiên chắc chắn là Lâm Triều Hi, không có đầu óc lại cứ thích dính vào mấy chuyện rắc rối.
Dù bầu không khí giữa ba người đang có chút kì lạ, Giang Uẩn Hoà vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lịch sự mời: “Chử tổng đã đến rồi, hay cùng ăn bữa cơm rồi hãy về? Dù sao món cũng gọi rồi.”
“Không cần, tôi đến đón cậu ấy về. Làm phiền rồi, bữa này để tôi trả.” Chử Đường nói với giọng thản nhiên, rồi quay sang nhìn Lâm Triều Hi: “Về thôi.”
Nói rồi y quay lưng bước đi. Lâm Triều Hi đứng ngẩn ra tại chỗ, nhìn theo bóng Chử Đường đang đi xa, lại nhìn về phía Giang Uẩn Hoà vẫn đứng trong phòng, chân vừa bước đã khựng lại, lộ rõ vẻ do dự.
Giang Uẩn Hoà lại rất tinh tế, mỉm cười nói: “Chử tổng đã đến tận nơi đón rồi, em cứ về trước đi.”
“Xin lỗi anh Uẩn Hòa, lần sau để em mời lại để chuộc lỗi.” Lâm Triều Hi cúi đầu xin lỗi.
Giang Uẩn Hoà lắc đầu: “Không sao đâu, em đừng để trong lòng.”
Lúc này Lâm Triều Hi mới xoay người chạy theo Chử Đường. Bước chân y khá nhanh, cậu phải chạy mấy bước mới đuổi kịp. Chử Đường liếc cậu một cái: “Sao? Phải đợi người ta cho phép thì mới dám đi à?”
“Không phải. Nhưng anh Chử Đường, hồi nãy anh làm vậy là quá đáng thật đó.” Lâm Triều Hi không nhịn được trách móc, dù biết với thân phận như Chử Đường thì y luôn quen làm theo ý mình.
Chử Đường nhướng mày, không thèm so đo, chỉ lạnh nhạt dặn: “Sau này tránh xa cậu ta ra. Bị người ta lợi dụng còn tưởng là mình quan trọng.”
“Có phải anh ghét anh Uẩn Hoà quá rồi không?” Lâm Triều Hi nhíu mày.
Chử Đường chỉ liếc cậu một cái rồi đi thanh toán. Rời nhà hàng, cả hai cùng lên xe. Đến khi cậu thắt dây an toàn xong mới sực nhớ ra, quay đầu hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”
“Anh cài định vị vào điện thoại em.” Chử Đường đáp gọn, rồi thản nhiên bổ sung: “Nếu em thấy khó chịu thì cứ nói với mẹ em. Chắc bà ấy sẵn sàng quay về nước để tự tay trông nom em.”
Lâm Triều Hi: “…”
Cậu nhìn ra được hình như Chử Đường đang tức, nên giọng nhỏ lại, mềm mỏng hơn: “Anh ghét anh Giang Uẩn Hoà như vậy là vì lý do gì?”
Chử Đường vốn không định trả lời, nhưng thấy thái độ của cậu như thế, y cũng chịu mở miệng: “Anh không ghét cũng chẳng thích. Chỉ là muốn em tránh xa cậu ta, đừng dính vào mớ chuyện rối rắm. Đặc biệt là khi cậu ta cứ tìm em hỏi chuyện Hứa Tế với Phó Ứng Thâm.”
“Nhưng vậy đâu gọi là moi móc gì đâu? Anh ấy vốn là bạn của anh Hứa Tế, quan tâm cũng là điều bình thường thôi mà.” Lâm Triều Hi đáp.
Chử Đường nghiêng đầu liếc cậu, nói nhẹ tênh: “Giang Uẩn Hoà từng là mối tình đầu của Phó Ứng Thâm. Em còn thấy mối quan hệ của họ bình thường sao?”
Nghe đến đây, Lâm Triều Hi chết sững, miệng mấp máy như muốn nói gì, cuối cùng lại không thốt ra được lời nào, rõ ràng vô cùng kinh ngạc.
Phản ứng đó khiến Chử Đường bật cười, tâm trạng cũng bỗng tốt lên không hiểu vì sao.
Giờ thì y đã hiểu vì sao mẹ Lâm lại không yên tâm về con trai mình đến vậy, chẳng có một chút cảnh giác hay suy nghĩ sâu xa nào. Người khác chỉ cần liếc một cái là biết bầu không khí giữa ba người có vấn đề, tốt nhất nên tránh ra xa mới phải. Vậy mà cậu thì cứ nhất quyết lao vào.
“Cho nên, tránh xa cậu ta ra. Nghe chưa? Em có thể ngưỡng mộ, nhưng chỉ được dừng lại ở nghệ thuật thôi. Còn đời tư, càng xa càng tốt.” Chử Đường lại nhấn mạnh một lần nữa.
Lần này Lâm Triều Hi thật sự nghiêm túc, gật đầu: “Em biết rồi.”
---
Tại nhà hàng, sau khi dùng bữa xong, Giang Uẩn Hoà đứng bên cửa sổ trong phòng, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Không lâu sau, đầu dây bên kia bắt máy. Giọng y nhẹ nhàng, mang theo sự kính trọng: “Dì ạ…”