Người Trong Lòng Của Anh Ấy

Chương 54

Khi bố mẹ Hứa Tế đến nơi họ đang ở, trời đã gần trưa. Vừa xuống xe đã có người trong biệt thự ra đón và giúp mang hành lý vào.

Bố mẹ Hứa nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi theo vào nhà. Dì Lâm cũng từ trong đi ra, thấy Phó Ứng Thâm và mọi người liền bước lên mấy bước, cười nói: “Cậu Phó, mọi người về rồi. Mới nãy trong nhà có khách đến.”

Nghe nói có khách, sắc mặt Phó Ứng Thâm lại chẳng hề tỏ vẻ vui mừng, giọng điệu cũng bình thản: “Ai đến vậy?”

“Xem ra là không hoan nghênh rồi!” Vừa dứt lời, một giọng nói vui vẻ vang lên, Chử Đường từ trong nhà bước ra, trên mặt vẫn giữ nụ cười, theo sau là Lâm Triều Hi.

“Nhưng mà cũng trách tôi không tìm hiểu kỹ trước, không biết bố mẹ Hứa Tế cũng đến, đúng là có hơi đường đột. Mà tôi cũng chẳng mang theo quà gì ra hồn.” Chử Đường cười nói.

Thấy là Chử Đường, sắc mặt Phó Ứng Thâm hơi dịu đi một chút, anh hỏi: “Sao các cậu lại đến đây?”

“Triều Hi nghe nói hai người đã về, muốn đến thăm một chút. Dù gì cũng hơn một tháng không gặp, cậu ấy rất nhớ đàn anh của mình mà.” Chử Đường cười tươi đáp lời.

Rồi y nhìn về phía bố mẹ Hứa Tế, bước tới lễ phép chào hỏi: “Cháu chào hai bác, cháu là Chử Đường, bạn của Phó Ứng Thâm và Hứa Tế. Đây là Triều Hi, em trai của bạn cháu, hiện đang làm cùng công ty với Hứa Tế. Trong công việc thường được cậu ấy giúp đỡ rất nhiều. Lần này đến hơi đột ngột, không biết hai bác cũng có mặt nên không chuẩn bị gì cả, mong hai bác thông cảm.”

Chử Đường vốn rất khéo ăn nói, từ nhỏ đã quen với những dịp xã giao như thế này, nhà y bạn bè nhiều, chú bác cô dì đủ kiểu, lại thường xuyên tụ tập nên từ bé y đã rất giỏi ứng xử với người lớn.

Mặc kệ bên ngoài có lời đồn đại thế nào, bảo y ham chơi ra sao, thì trong mắt người lớn, tất cả đều là lời nói nhảm. Bởi vì điều họ thấy ở y luôn là một Chử Đường chu đáo, lễ phép. Nếu không, bố mẹ Lâm Triều Hi đã chẳng yên tâm để y chăm sóc cậu.

“Chào anh Hứa Tế, chào hai bác ạ.” Lâm Triều Hi có chút ngượng ngùng, cậu vốn không ngờ hôm nay bố mẹ Hứa Tế cũng đến, nên giờ hơi lúng túng.

Cậu chỉ là lo cho Hứa Tế mà thôi.

Dù lần trước đã bị Chử Đường nhắc nhở, từ đó mỗi lần liên lạc với Giang Uẩn Hòa cậu đều tránh nhắc đến chuyện giữa Phó Ứng Thâm và Hứa Tế, nhưng những lời Giang Uẩn Hòa từng nói vẫn khiến cậu lo lắng, sợ rằng Phó Ứng Thâm thật sự sẽ làm điều gì đó với Hứa Tế. Vậy nên vừa nghe tin họ đã về, cậu lập tức năn nỉ Chử Đường đưa mình đến thăm.

“Chào hai cháu.” Bố mẹ Hứa Tế nghe nói là đồng nghiệp của con trai, ánh mắt cũng dịu dàng hơn hẳn.

Phó Ứng Thâm ngước mắt, thoáng liếc nhìn Lâm Triều Hi một cái rồi chuyển ánh nhìn về phía Chử Đường, giọng điệu có chút ẩn ý: “Đúng là cậu ta nhờ chuyện gì cậu cũng gật đầu hết nhỉ.”

Những lời Chử Đường nói, Phó Ứng Thâm chỉ nghe cho có. Anh thừa biết trong đầu Lâm Triều Hi nghĩ gì, cũng thừa hiểu cậu có liên hệ với Giang Uẩn Hòa.

Phó Ứng Thâm chẳng thể nói là có cảm tình với Lâm Triều Hi, nhưng vì nể Chử Đường nên anh mới nhắm mắt làm ngơ trước mấy chuyện lặt vặt cậu ta xen vào.

Anh tin rằng Chử Đường sẽ biết cách quản lý Lâm Triều Hi, không để cậu ta gây thêm phiền phức.

Lâm Triều Hi bị ánh nhìn kia dọa cho lạnh sống lưng, vô thức rụt người lại trốn sau lưng Chử Đường.

“Thôi, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.” Chử Đường nhẹ nhàng chuyển chủ đề.

Mọi người cùng ngồi xuống phòng khách, dì Lâm mang hoa quả đã rửa sạch ra mời, rồi hỏi từng người muốn uống nước trái cây hay trà. Chỉ có Lâm Triều Hi chọn một ly nước trái cây, còn lại thì người uống nước lọc, người chọn trà.

Trong nhà hiếm khi có đông người đến như vậy, không khí vì thế mà trở nên rộn ràng, ấm cúng hơn. Bố mẹ Hứa Tế trò chuyện khá nhiều với Lâm Triều Hi, phần lớn là nghe cậu kể về công việc của Hứa Tế.

Lâm Triều Hi vốn là người thích nói chuyện, lại được Hứa Tế và mọi người trong công ty quan tâm, giúp đỡ nên cậu có rất nhiều điều muốn chia sẻ. Cứ như hạt đậu bị lật tung, cậu kể hết mọi chuyện về Hứa Tế ở công ty cho bố mẹ Hứa nghe. Không biết vì sao, đang nói chuyện lại vòng sang nhắc đến Giang Uẩn Hòa.

“Bác trai, bác gái, hai bác không biết đâu, lúc cháu biết anh Hứa Tế và anh Uẩn Hòa là bạn học cũ nhiều năm, cháu thật sự sốc luôn đấy ạ!” Lâm Triều Hi hào hứng kể.

Bố Hứa cười đáp: “Thì ra Uẩn Hòa giờ cũng nổi tiếng đến vậy à?”

“Dạ đúng rồi, tranh của anh ấy rất được các bạn trẻ yêu thích đó!” Nhắc đến Giang Uẩn Hòa, Lâm Triều Hi không giấu nổi vẻ tự hào trong ánh mắt. Mặc dù đã từng bị Chử Đường nhắc nhở, trong lòng cậu cũng lờ mờ hiểu Giang Uẩn Hòa thân thiết với mình một phần là để thăm dò tin tức, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình cảm quý mến mà cậu dành cho y.

Hơn nữa, Chử Đường cũng chưa từng cấm cậu tiếp xúc với Giang Uẩn Hòa, chỉ dặn đừng chen vào chuyện giữa họ. Sau đó, Giang Uẩn Hòa cũng không hỏi thêm gì về Phó Ứng Thâm và Hứa Tế, nhưng vẫn giữ liên lạc, trò chuyện với cậu như một người bạn.

Với Lâm Triều Hi, giữ được mối quan hệ giữa người hâm mộ và thần tượng như thế đã đủ lắm rồi.

“Nhiều năm không gặp, ai cũng trưởng thành cả rồi.” Mẹ Hứa nói, trong mắt lấp lánh nét dịu dàng.

Giang Uẩn Hòa sinh ra trong một gia đình đơn thân, cha y rất bận rộn với công việc nên ít có thời gian chăm sóc con. Vì vậy, ngày trước y thường xuyên đến nhà họ Hứa chơi, cùng học với Hứa Tế. Bố mẹ Hứa cũng xem cậu như con cái trong nhà.

Nhiều lúc nhìn hai đứa quậy phá trong phòng học, họ còn nghĩ, nếu Hứa Tế mà có một người em trai ruột thì chắc cũng đáng yêu như thế.

Chỉ tiếc là sức khỏe của mẹ Hứa không tốt, sau khi sinh Hứa Tế, bố Hứa kiên quyết không để bà sinh thêm con nữa.

Ánh mắt của Hứa Tế theo bản năng nhìn sang Phó Ứng Thâm. Đối diện với ánh mắt ấy, Phó Ứng Thâm nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy eo Hứa Tế, khẽ vỗ vài cái như để nói rằng mình không hề để ý.

“Bác trai, bác gái, hai bác cứ ngồi nghỉ, con vào bếp xem một chút.” Phó Ứng Thâm nói xong thì buông Hứa Tế ra, đứng dậy rời khỏi ghế sofa.

Bố mẹ Hứa Tế khẽ gật đầu, Phó Ứng Thâm lúc này mới rời đi. Thấy bố mẹ vẫn đang trò chuyện vui vẻ với Lâm Triều Hi, Hứa Tế cũng lặng lẽ đứng lên, đi theo vào bếp.

Hai ông bà nhìn bóng con trai rời khỏi cũng không nói gì thêm.

“Lần này hai bác tới thành phố A, đúng dịp để Hứa Tế và Phó Ứng Thâm dẫn hai bác đi chơi một vòng.” Chử Đường khéo léo trò chuyện, giữ không khí nhẹ nhàng thân thiện.

Hứa Tế đi vào bếp, thấy Phó Ứng Thâm đang đeo tạp dề liền hỏi: “Anh định làm gì thế?”

“Bố mẹ em hiếm khi đến, anh sợ mình nấu không ngon nên đã mời người tới hướng dẫn. Dù biết họ chắc chắn sẽ có thành kiến với anh, nhưng anh vẫn muốn thể hiện thành ý.” Phó Ứng Thâm vừa nói vừa chỉnh lại tạp dề.

Với anh, họ là bố mẹ của Hứa Tế, thái độ của anh với họ cũng chính là thái độ anh dành cho Hứa Tế.

Hứa Tế không ngờ Phó Ứng Thâm lại mời cả đầu bếp về chỉ để hỗ trợ, cậu hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã thu lại cảm xúc, dịu dàng nói: “Vậy em ở lại giúp anh.”

Nói rồi Hứa Tế định lấy tạp dề, nhưng bị Phó Ứng Thâm kéo lại.

Hứa Tế quay đầu nhìn anh, ánh mắt Phó Ứng Thâm lúc này lại dịu dàng hiếm thấy, rồi tranh thủ lúc không ai để ý, anh hôn nhẹ lên má Hứa Tế một cái.

Những người trong bếp đều giữ phép lịch sự, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vờ như không thấy gì.

“Không cần, em ra tiếp bố mẹ đi. Chẳng lẽ để Lâm Triều Hi và Chử Đường tiếp chuyện với họ sao?” Giọng anh mềm hẳn đi.

Hứa Tế hơi nóng mặt, tim cũng đập nhanh hơn. Không ngờ anh lại dám hôn mình vào lúc thế này. Cuối cùng cậu cũng không khăng khăng ở lại nữa, đến khi quay lại phòng khách vẫn còn cảm thấy không khí như đang ấm lên.

Chử Đường là người đầu tiên thấy cậu quay lại, nhướng mày cười trêu: “Xem ra trong bếp nóng thật đấy.”

Đối mặt với lời trêu chọc, Hứa Tế chẳng mảy may bối rối, chỉ bình thản đáp: “Chử tổng chưa từng vào bếp bao giờ sao?”

Chử Đường gật đầu: “Nhìn là biết tôi không phải kiểu người hay vào bếp rồi. Mà sao chỉ có mỗi cậu ra? Phó Ứng Thâm đâu? Đừng nói là đang tự tay nấu đấy nhé?”

Y vốn chỉ nói chơi, nào ngờ Hứa Tế lại thật sự gật đầu: “Ừ.”

Chử Đường bật cười: “Vậy thì tôi và Tiểu Hi đúng là được hưởng ké phúc của hai bác rồi, được nếm thử món do Phó tổng đích thân nấu.”

Mẹ Hứa không nói gì, còn bố Hứa chỉ liếc nhìn về phía bếp, thấy nhiều người như vậy thì chỉ thầm nghĩ: người có tiền đúng là làm gì cũng không giống người thường.

“Tiểu Tế, con vẫn chưa kể cho bố mẹ nghe, hai đứa yêu nhau bao lâu rồi mới kết hôn vậy?” Mẹ Hứa hỏi.

Hứa Tế bị hỏi câu này, không dám nói lâu quá mà cũng chẳng dám bảo ngắn quá, đành nói: “Chưa đến một năm.”

“Chưa tới một năm mà đã đồng ý kết hôn rồi sao?”

“Bố mẹ, tình cảm không thể đo bằng thời gian được đâu.” Hứa Tế nhẹ nhàng nói.

Cậu đứng ra bảo vệ Phó Ứng Thâm, bố mẹ Hứa cũng không thể nói thêm gì nữa.

Trong lúc trò chuyện, bố Hứa đứng dậy nói muốn đi rửa tay, rồi đi vòng qua bếp. Vừa đến cửa, ông đã thấy Phó Ứng Thâm đang xào thức ăn, động tác thuần thục, trông hoàn toàn không giống người mới vào bếp.

Ban đầu, ông nghĩ việc Phó Ứng Thâm nói sẽ tự mình nấu nướng chẳng qua chỉ là nói cho có, thật ra chắc chỉ đứng trong bếp cho có mặt, rồi để người khác làm. Đã vậy thì ông cũng chẳng định vạch trần làm gì, dù sao người ta chịu phối hợp thì cứ để thế.

Không ngờ Phó Ứng Thâm thật sự đang nấu ăn.

Bố Hứa đứng nhìn một lúc rồi mới bước vào. Khi Phó Ứng Thâm tắt bếp, đang định lấy bát mang đi rửa thì phát hiện có người đứng đó, nét mặt anh vẫn bình thản: “Bác đến đây có việc gì ạ?”

“Nhà hai đứa rộng quá, bác định tìm chỗ rửa tay mà tìm không ra nên đi lạc vào đây.” Bố Hứa đáp.

“Vậy bác rửa tạm ở đây cũng được ạ.” Dù nhà bếp rất rộng, Phó Ứng Thâm vẫn chủ động nhường chỗ.

Bố Hứa gật đầu, vừa mở vòi nước rửa tay vừa trò chuyện: “Không nhìn ra đấy, cậu cũng biết nấu ăn à?”

“Em ấy thích yên tĩnh, trong nhà thường chỉ có hai người nên con cũng tập nấu vài món.” Phó Ứng Thâm giải thích.

Bố Hứa rửa tay xong, Phó Ứng Thâm đưa khăn cho ông lau tay một cách rất tự nhiên. Nhận lấy khăn, ông mới hỏi: “Cậu đang nấu món gì vậy?”

“Là sườn. Con sợ bác và bác gái không quen ăn khẩu vị ở đây nên đặc biệt mời đầu bếp đến hướng dẫn, làm theo cách nấu ở quê bác.” Giọng Phó Ứng Thâm điềm đạm, dù rõ ràng là đang cố gắng lấy lòng bố mẹ Hứa Tế, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy giả tạo.

Dù là chủ ý lấy lòng, nhưng cũng có thể xem là một tấm lòng chân thành.

Bố Hứa nhìn động tác thuần thục của anh, chợt nói: “Lần này tôi và mẹ của Tiểu Tế đến thành phố A, cũng đã xin nghỉ được mấy hôm, vài ngày nữa là phải về rồi. Bên nhà cậu khi nào thì tiện để chúng ta cùng gặp mặt một bữa?”

Sau câu hỏi ấy, động tác của Phó Ứng Thâm rõ ràng khựng lại một nhịp, phải mất vài giây anh mới trả lời: “Hai bác có thể ở lại thêm ít hôm nữa cũng được, thật ra Tiểu Tế rất nhớ mọi người.”

“Tôi với mẹ nó còn phải đi làm, ra ngoài lâu thế này rồi cũng không thể kéo dài thêm.”

Nghe ông nói vậy, Phó Ứng Thâm cũng không cố gắng níu kéo, chỉ đáp: “Vậy chiều nay con và Hứa Tế sẽ đưa hai bác đi chơi quanh thành phố A. Còn về buổi gặp mặt bên nhà cháu, cháu sẽ thu xếp trong hai ngày tới.”

Bố Hứa lúc này mới gật đầu: “Được.”

Đến khi dì Lâm gọi mọi người ra ăn cơm, cả nhà mới cùng nhau di chuyển sang phòng ăn.

Phó Ứng Thâm đã chuẩn bị một bàn ăn đầy đủ món, tất cả đều đúng với khẩu vị của bố mẹ Hứa. Dù hai người không nói ra nhưng đều ghi nhận trong lòng.

“Bác trai, bác gái, mời hai bác ngồi.” Phó Ứng Thâm kéo ghế cho bố mẹ Hứa một cách lịch thiệp.

Đợi hai người ngồi xuống, anh mới về ngồi bên cạnh Hứa Tế.

Ở bên cạnh, Chử Đường không nhịn được bật cười, liếc nhìn Phó Ứng Thâm với ánh mắt nửa đùa nửa thật, nói: “Không phải hai người kết hôn rồi sao? Sao vẫn còn gọi bác trai bác gái giống chúng tôi thế? Hứa Tế, cậu không nhắc Phó Ứng Thâm nên đổi cách xưng hô à?”

Về chuyện xưng hô, trong lòng Phó Ứng Thâm hiểu rất rõ, bố mẹ Hứa Tế vẫn còn có thành kiến với mình, vì vậy ban đầu anh không dám tùy tiện đổi cách gọi.

Bây giờ nhìn thái độ hai người đã hòa hoãn hơn nhiều, Chử Đường lại nhắc đến chuyện này, Phó Ứng Thâm nhẹ nhàng đặt tay lên eo Hứa Tế, rồi thuận theo lời nói của Chử Đường mà gọi một tiếng: “Bố, mẹ.”

Bố mẹ Hứa nghe cách gọi ấy, tuy vẫn còn chút gượng gạo nhưng đã không còn phản cảm như lúc đầu nữa. Hai người nhìn con trai mình, rồi nghĩ đến chuyện đây là người do chính Hứa Tế lựa chọn, cuối cùng cũng chỉ “ừ” một tiếng coi như đáp lại.

Ăn cơm xong, Chử Đường và Lâm Triều Hi không ở lại lâu. Hứa Tế tiễn hai người ra tận cửa, trong xe, Lâm Triều Hi vẫy tay với cậu: “Anh Hứa, hẹn gặp ở công ty nhé.”

“Ừ, hẹn gặp lại ở công ty.” Hứa Tế gật đầu.

Buổi chiều, Phó Ứng Thâm và Hứa Tế cùng dẫn bố mẹ cậu đi dạo một vòng quanh thành phố A.

Đi chơi với người lớn là chuyện khá mệt, nhưng suốt năm sáu tiếng đồng hồ, Phó Ứng Thâm luôn nghiêm túc giới thiệu từng nơi, từ đầu đến cuối không hề tỏ ra mệt mỏi hay khó chịu.

Lâu lâu mới có dịp đến thành phố A, bố mẹ Hứa Tế mua không ít đồ để mang về. Hai người đi phía sau xách giúp, Phó Ứng Thâm còn khéo léo nhận bớt một nửa đồ từ tay Hứa Tế.

Những cử chỉ nhỏ nhặt và tương tác giữa hai người, bố mẹ Hứa đều âm thầm nhìn thấy.

Bố mẹ Hứa chỉ ở lại hai ngày rồi phải trở về. Vì chuyện của Hứa Tế, Phó Ứng Thâm hiếm khi chủ động liên lạc với ông nội, lần này anh đích thân gọi điện. Sau khi ông nội đồng ý gặp mặt và nói thêm vài câu, thái độ của Phó Ứng Thâm vẫn dửng dưng, cúp máy rồi mà trên mặt cũng không lộ rõ cảm xúc gì.

Lúc ấy Hứa Tế vừa tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, thấy Phó Ứng Thâm đang gọi điện cũng không làm phiền. Đợi anh cúp máy xong cậu mới bước tới, bàn tay mát lạnh nhẹ chạm lên mu bàn tay của Phó Ứng Thâm.

Phó Ứng Thâm lập tức xoay người lại nắm lấy tay cậu, nét lạnh lùng trên khuôn mặt dường như cũng dịu xuống, khẽ hỏi: “Em đứng đó từ khi nào?”

“Từ lúc anh bắt đầu gọi điện.” Hứa Tế đáp.

Phó Ứng Thâm nắm tay Hứa Tế ngồi xuống mép giường, nhìn cậu chăm chú, sau đó giơ tay chạm lên xương quai xanh của cậu, vết hôn để lại từ đêm qua vẫn chưa phai hết, ban ngày mặc kín nên không ai thấy, chỉ có buổi tối mới có thể lộ ra trước mặt anh.

Phó Ứng Thâm cúi đầu lại gần, Hứa Tế khẽ cứng người, theo bản năng nín thở, trơ mắt nhìn anh đặt lên đó một nụ hôn.

Cảm giác mềm mát từ môi anh khiến cơ thể Hứa Tế hơi run lên, nhưng cậu không né tránh, mặc cho Phó Ứng Thâm hôn xuống, vùng da quanh đó dường như ửng lên màu hồng nhạt. Trước mặt Phó Ứng Thâm, cơ thể cậu luôn trở nên nhạy cảm một cách khó hiểu.

May mắn là Phó Ứng Thâm cũng không làm gì thêm, chỉ hôn nhẹ rồi ôm cậu vào lòng, đầu khẽ dựa vào má cậu, hai bàn tay đan chặt lấy tay cậu.

“Họ đến đây, có khiến anh thấy áp lực không?” Hứa Tế nhẹ nhàng hỏi.

Phó Ứng Thâm lắc đầu: “Không đâu, bố mẹ em rất tốt, họ thật sự rất yêu em.”

Vì muốn để Hứa Tế yên tâm, bố mẹ cậu vốn không làm khó anh, lời nói cũng luôn ôn hòa, chỉ là đối với chuyện của con mình thì tỏ ra đặc biệt cẩn trọng, điều đó cũng không phải là chuyện xấu.

“Ông nội anh nói gì?” Hứa Tế hỏi tiếp.

“Ông đồng ý gặp rồi, em yên tâm đi, chỉ cần đồng ý thì sẽ không có vấn đề gì đâu.” Phó Ứng Thâm trấn an cậu một câu.

“Ừm.” Hứa Tế khẽ gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment