“Vì sao?” Giang Uẩn Hoà nhìn bàn tay mình vừa bị hất ra, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì, khẽ hỏi: “Em thích cậu ta đến vậy sao?”
Một người như thế, rốt cuộc có điểm gì đáng để Hứa Tế thích chứ?
Hứa Tế không trả lời, hai người như đang lặng lẽ đối đầu, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng, vẫn là Giang Uẩn Hoà chủ động tiến lại gần: “A Tế, đi nước ngoài với tôi đi. Chúng ta rời khỏi nơi này, em không cần phải chấp nhận tôi, chỉ cần làm bạn cả đời cũng được, như trước kia ấy.”
Y chỉ cần Hứa Tế ở bên cạnh là đủ rồi. Còn về danh phận, thật ra chẳng quan trọng. Huống hồ Phó Ứng Thâm như một quả bom hẹn giờ, Hứa Tế ở cạnh cậu ta, liệu có thật sự an toàn không?
Hứa Tế nhìn Giang Uẩn Hoà, môi khẽ nhếch lên, dường như có chút giễu cợt: “Cậu nghĩ... chúng ta còn có thể làm bạn sao?”
Ánh mắt ấy khiến Giang Uẩn Hoà không chịu nổi, y cũng không muốn tranh cãi gay gắt với Hứa Tế như vậy. Câu nói đó làm y buồn, cúi nhẹ mắt xuống.
“A Tế, trong lòng em, bao nhiêu năm tình cảm của chúng ta, còn không bằng một Phó Ứng Thâm sao?”
Hứa Tế vẫn không trả lời. Đến tận lúc này, Giang Uẩn Hoà vẫn đang đánh tráo khái niệm. Giữa cậu và Phó Ứng Thâm, giữa Giang Uẩn Hoà và cậu, vốn dĩ đã là hai mối quan hệ hoàn toàn khác nhau, không thể so sánh.
Mọi chuyện đi đến mức này, không phải vì tình cảm của cậu dành cho Phó Ứng Thâm.
Mà là vì những việc Giang Uẩn Hoà đã làm với cậu.
Giang Uẩn Hoà là người đã ra tay trước, phá vỡ sự tin tưởng giữa cả hai, vậy mà giờ lại quay sang trách cậu vì người khác mà trở nên xa cách với y.
“A Tế.” Giang Uẩn Hoà bỗng gọi cậu bằng giọng rất đỗi dịu dàng. Y ngẩng đầu, bước vài bước đến gần, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại. Hứa Tế không tránh né, chỉ lặng lẽ nhìn y với ánh mắt thản nhiên.
Bất ngờ, Giang Uẩn Hoà đưa tay kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy, giọng có phần buồn bã: “Tôi chỉ là quá thích em, thích đến mức không chịu nổi khi thấy em bên người khác. Như vậy, có gì sai đâu?”
Hứa Tế hơi nghiêng đầu, không vùng vẫy cũng chẳng đáp lại. Trong ánh mắt hướng về phía Giang Uẩn Hoà cuối cùng cũng có một lớp ngăn cách: “Tôi chỉ là không thích cậu thôi. Cũng đâu có gì sai.”
Cơ thể Giang Uẩn Hoà khẽ khựng lại. Những lời của Hứa Tế như một nhát dao, lạnh lẽo và đau buốt, nhất là khi cậu nói bằng chất giọng đều đều đến tàn nhẫn. Y nhận ra, cho dù có ôm chặt đến đâu vẫn không thể cảm nhận được chút hơi ấm nào.
“A Tế…” Giọng Giang Uẩn Hoà mang theo nỗi đau không thể giấu, y buông cậu ra, ánh mắt không rời gương mặt lạnh nhạt kia, rồi không kìm được cúi đầu định hôn lên khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ ấy.
Nhưng Hứa Tế như đã cảm nhận được gì đó, trong khoảnh khắc hơi thở của Giang Uẩn Hoà áp sát, cậu nhẹ giọng nhắc: “Giang Uẩn Hoà, đừng để tôi phải hối hận vì đã từng quen biết cậu.”
Giang Uẩn Hoà khựng lại. Y cười khổ một tiếng, như thể cuối cùng cũng hiểu ra điều gì. Suốt bao lâu nay, y vẫn luôn cố thử thăm dò phản ứng của Hứa Tế, mà đến giây phút này mới thật sự buông tay, lùi về sau, giữ lấy khoảng cách an toàn giữa hai người.
Cảm giác như mình đã thua đến không còn gì cả.
Y không sợ Hứa Tế hận anh.
Y chỉ sợ... hai người thật sự trở thành người xa lạ.
---
Cùng lúc đó, vì Phó Ứng Thâm vẫn thấy không yên lòng nên đã chủ động kết thúc cuộc trò chuyện sớm. Dù đối phương còn sắp xếp nhiều hoạt động giải trí nhưng anh chẳng hề hứng thú. Vốn dĩ anh chẳng mấy khi tham gia hoạt động xã giao thế này, huống chi lúc này cả tâm trí anh đều đặt ở chỗ Hứa Tế.
Về phần Hứa Tế và Giang Uẩn Hoà, rốt cuộc sau đó đã nói gì, chẳng ai biết. Khi điện thoại reo lên, lúc cậu nhận được cuộc gọi từ Phó Ứng Thâm thì người kia đã đứng đợi dưới lầu. Qua cửa sổ nhìn xuống, bóng dáng quen thuộc đang đứng bên cạnh xe.
Hứa Tế rời khỏi xưởng vẽ, Giang Uẩn Hoà không ngăn cản. Y vẫn đứng trong bóng tối bên khung cửa sổ sát đất, giống như khi dõi theo cậu bước vào tòa nhà này, giờ lại lặng lẽ nhìn cậu rời đi.
Y biết, giữa mình và Hứa Tế đã không còn khả năng nào nữa rồi.
---
Trời đã chập choạng tối, mặt trời khuất sau đường chân trời, nhiệt độ bên ngoài bắt đầu hạ xuống. Khi Hứa Tế vừa bước ra khỏi tòa nhà, gió lạnh ùa đến khiến cậu khẽ rùng mình. Ngay lúc ấy, Phó Ứng Thâm bước tới, cởi áo khoác đắp lên người cậu.
Áo khoác của Phó Ứng Thâm rất ấm, dường như còn vương lại hơi ấm của anh. Hứa Tế ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhưng tâm trạng vẫn còn rối bời, không nói gì, chỉ yên lặng đi theo anh lên xe.
Trong xe, cả hai đều im lặng. Phó Ứng Thâm biết chắc chắn Giang Uẩn Hoà đã nói gì đó với Hứa Tế, nhưng anh không hỏi, không gặng ép cậu điều gì.
Mãi đến khi về đến nhà, anh đi theo sau Hứa Tế, mới nghe thấy cậu lên tiếng: “Phó Ứng Thâm, anh không có gì muốn nói với em sao?”
Bước chân Phó Ứng Thâm khựng lại. Anh nhìn Hứa Tế, đối phương đã chịu về nhà cùng anh, điều đó có nghĩa là vẫn cho anh cơ hội để nói rõ, để giải thích. Nghĩ đến chuyện đã qua, anh im lặng một lúc lâu rồi mới cất lời: “Cậu ta đã nói với em những gì?”
“Chuyện giữa hai người, cậu ta đã kể hết rồi. Giang Uẩn Hoà nói mình chủ động tìm anh, sau đó anh đồng ý. Em chỉ tò mò thôi. Anh từng nói rằng đã thích em từ lâu. Vậy cái gọi là ‘thích’ trong miệng anh rốt cuộc là gì?” Hứa Tế hỏi Phó Ứng Thâm.
Một thứ tình cảm có thể dễ dàng thay thế bằng người khác, liệu có còn gọi là thích?
Phó Ứng Thâm gần như ngay lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của Hứa Tế, liền dứt khoát phủ nhận: “Không. Anh chưa từng xem bất kỳ ai là người thay thế em.”
Đây là một chuyện khó mà biện minh. Bởi sự thật vẫn nằm đó, mọi lời giải thích của anh thoạt nghe đều giống như đang cố bao biện cho bản thân, và tất cả chỉ còn phụ thuộc vào việc Hứa Tế có tin anh hay không.
Cũng chính vì vậy, Phó Ứng Thâm mới không muốn nhắc đến mối quan hệ đó trước mặt Hứa Tế. Anh không muốn mọi chuyện rối rắm hơn nữa.
“Vậy sao anh lại đồng ý ở bên cậu ta? Đừng nói với em là vì anh thích cậu ta.” Hiếm khi Hứa Tế nói bằng giọng gay gắt đến thế, khác hẳn với dáng vẻ ôn hòa thường ngày.
Phó Ứng Thâm nhìn cậu, nắm lấy tay cậu, giọng tuy vẫn trầm tĩnh nhưng nghe có phần kiên quyết: “Ngồi xuống rồi hãy nói.”
Hứa Tế bị kéo ngồi xuống ghế sofa, Phó Ứng Thâm từ đầu đến cuối vẫn không buông tay cậu ra. Anh bình thản giải thích: “Đúng là năm đó cậu ta có đến tìm anh. Nhưng việc anh đồng ý, không phải như em nghĩ.”
Năm đó, lúc Giang Uẩn Hoà chủ động tìm đến, Phó Ứng Thâm vốn không để tâm lắm. Anh chỉ biết người kia là bạn của Hứa Tế, và hơn thế, có vẻ như đã nhận ra anh thích Hứa Tế.
Giang Uẩn Hoà bảo anh nên kiềm chế lại, vì Hứa Tế không có tình cảm với anh, nếu một ngày nào đó phát hiện ra, chắc chắn sẽ cảm thấy chán ghét và ghê tởm.
Thật ra những điều đó Phó Ứng Thâm đều biết cả. Anh chỉ không hiểu vì sao Giang Uẩn Hoà lại chủ động đến nói với mình như vậy.
Anh vẫn nghĩ rằng Hứa Tế sẽ không bao giờ phát hiện.
Nhưng Giang Uẩn Hoà là người rất nhạy bén, rất biết quan sát.
Phó Ứng Thâm tưởng rằng đối phương đến để uy hiếp, muốn anh tránh xa Hứa Tế, nhưng không ngờ điều Giang Uẩn Hoà nói sau đó mới thực sự khiến anh sững sờ.
Giang Uẩn Hoà nói, cậu ta có thể làm người thay thế Hứa Tế, ở bên anh.
Nghe qua, thật nực cười và phi lý.
Trước đó Phó Ứng Thâm vẫn luôn cho rằng mối quan hệ giữa Hứa Tế và Giang Uẩn Hoà mập mờ giữa ranh giới bạn bè và người yêu. Hai người gần như không rời nhau nửa bước.
Phó Ứng Thâm biết, những thứ tốt đẹp vốn dĩ không thuộc về anh.
Vì vậy, anh luôn dằn lòng, tình cảm nhiều nhất chỉ dám thể hiện bằng vài ánh nhìn lén lút hướng về Hứa Tế.
Anh chưa từng có ý chen vào giữa hai người họ. Hứa Tế ở bên Giang Uẩn Hoà trông rất vui vẻ. Còn anh, thời gian đó tinh thần luôn trong trạng thái bất ổn.
Anh biết mình có bệnh. Tránh xa Hứa Tế là cách duy nhất để không làm cậu tổn thương.
Anh chưa từng có ý phá hoại mối quan hệ của họ, nhưng quả thực, anh cũng không muốn Hứa Tế và Giang Uẩn Hoà ở bên nhau.
Dù là ai thì cũng chẳng thể vui vẻ khi người mình thích lại thuộc về người khác.
Vì thế, anh liền hỏi thẳng Giang Uẩn Hoà: điều kiện là gì?
Giang Uẩn Hoà thẳng thừng nói, chỉ cần trả tiền là được.
Phó Ứng Thâm không hề nghi ngờ. Anh đã từng điều tra về những người xung quanh Hứa Tế. Giang Uẩn Hoà xuất thân từ gia đình đơn thân, điều kiện kinh tế tuy không tệ nhưng cha cậu ta lại đang có ý định tái hôn. Ai có thể đảm bảo cuộc sống sau này sẽ ra sao?
Không có gì sai trong động cơ cả, nên Phó Ứng Thâm đã đồng ý.
Anh ở bên Giang Uẩn Hoà, không phải vì lý do nào khác, cũng không phải vì muốn tìm một người thay thế, chỉ đơn giản là anh không muốn Hứa Tế và Giang Uẩn Hoà ở bên nhau.
Bởi vì Giang Uẩn Hoà không xứng với Hứa Tế.
Nhưng rồi hôm sau, khi tin anh và Giang Uẩn Hoà ở bên nhau lan ra khắp trường, anh lại nhìn thấy Hứa Tế đang buồn.
Anh không hiểu. Vì một người như Giang Uẩn Hoà mà buồn đến vậy, thật không đáng.
Thế nhưng anh cũng không thể lấy tư cách gì để đến an ủi người ấy.
Đã bỏ tiền ra rồi, Phó Ứng Thâm tất nhiên sẽ tận dụng cho đáng. Huống hồ lúc đó hai người đã chính thức quen nhau, thì cũng nên diễn cho giống một chút.
Anh thể hiện sự quan tâm đến việc vẽ tranh của Giang Uẩn Hoà, chỉ vì từng thấy cậu ta từng ngồi trong xưởng vẽ, vẽ tranh cho Hứa Tế.
Thật sự, kỹ năng vẽ phác họa của anh đúng là do Giang Uẩn Hoà dạy.
Anh còn yêu cầu Giang Uẩn Hoà dạy mình cách vẽ Hứa Tế. Khi nhìn thấy gương mặt tưởng chừng dịu dàng vô hại kia bỗng lộ ra vẻ cứng đờ, Phó Ứng Thâm lại cảm thấy trong lòng có chút hả hê.
Anh chưa bao giờ là người tốt lành cả. Nếu Hứa Tế vì Giang Uẩn Hoà mà không vui, thì Giang Uẩn Hoà cũng nên nếm trải cảm giác đó.
Có một lần, anh uống rượu với vài người trong phòng bao. Họ chẳng thân thiết gì, chỉ là kiểu bạn bè xã giao vì địa vị mà tụ tập.
Chử Đường, hình như cũng là lúc đó mà quen biết nhau.
Lúc ấy Phó Ứng Thâm uống khá nhiều, vốn định gọi Giang Uẩn Hoà đến để làm khó dễ một phen. Nhưng khi Giang Uẩn Hoà xuất hiện, anh ngồi trong góc, nhìn thấy gương mặt giống Hứa Tế đến lạ, lại bất giác thấy mất hứng.
Mình đang làm gì vậy? Anh tự hỏi.
Những việc như thế khi tỉnh táo lại chỉ khiến người ta chán ghét. Phó Ứng Thâm không nói một lời, đứng dậy rời đi cùng Giang Uẩn Hoà.
Thật lòng mà nói, giữa anh và Giang Uẩn Hoà vốn chẳng có mấy liên hệ. Ký ức duy nhất là sau khi cha mẹ anh qua đời, anh đã gọi điện cho Giang Uẩn Hoà.
Người anh muốn gặp là Hứa Tế.
Khi con người rơi vào tuyệt vọng, nhớ nhung và khát vọng có thể giày vò đến mức khiến người ta phát điên.
Anh cảm giác trái tim mình đã mục ruỗng đến nơi, sợ bản thân không thể kiểm soát nổi nữa, nên mới gọi cho Giang Uẩn Hoà.
Phó Ứng Thâm chưa bao giờ chơi trò thay thế.
Hứa Tế, trong lòng anh, luôn là người duy nhất.
Anh kể lại tất cả cho Hứa Tế nghe, hy vọng cậu sẽ tin lời anh, chứ không coi đó như một màn biện hộ.
Hứa Tế nghe xong thì im lặng rất lâu.
Phó Ứng Thâm bất chợt ôm lấy cậu, siết chặt vào lòng, rồi không kìm được mà cúi xuống hôn lên môi cậu, như thể muốn chứng minh, người này thực sự là của anh.
“Hứa Tế, những gì em muốn biết anh đều đã nói rồi. Em không được vì chuyện này mà giận anh, càng không được nói mấy lời như ‘muốn rời xa anh’.
Anh sợ… lần này anh thật sự không kiềm chế nổi nữa.”
Phó Ứng Thâm thì thầm bên tai Hứa Tế.