Người Trong Lòng Của Anh Ấy

Chương 63

Từ hôm đó trở đi, Hứa Tế và Giang Uẩn Hoà không còn liên lạc với nhau nữa. Ngược lại, Lâm Triều Hi vẫn duy trì trò chuyện cùng Giang Uẩn Hoà. Giang Uẩn Hoà nói sau Tết sẽ chuẩn bị ra nước ngoài.

Lâm Triều Hi hơi bất ngờ, nhưng cũng không quá khó hiểu, dù sao trước đây công việc của Giang Uẩn Hoà vốn đã tập trung ở nước ngoài. Cậu cũng định hỏi xem giờ Giang Uẩn Hoà và Hứa Tế thế nào rồi, nhưng cứ phân vân mãi, dù đã gõ hết câu hỏi ra, cuối cùng vẫn xoá hết, không gửi đi.

Cậu chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Sau Tết lúc nào anh đi? Em có thể tiễn anh không?"

Giang Uẩn Hoà bảo khi nào gần đi sẽ liên lạc. Nhận được tin nhắn như vậy, Lâm Triều Hi cũng không nhịn được mà khẽ mỉm cười.

“Không tệ, cuối cùng cũng học được cách đừng quá tò mò chuyện người khác rồi.” Không biết từ khi nào, Chử Đường đã đứng sau lưng Lâm Triều Hi, xem hết sạch đoạn hội thoại trong điện thoại cậu.

Lâm Triều Hi giật mình, quay lại nhìn Chử Đường, lập tức ngửi thấy mùi nước hoa khá nồng trên người y. Mặc dù mùi hương khá dễ chịu, không gắt, nhưng cậu nhớ rõ lúc Chử Đường ra ngoài thì không có mùi gì cả.

“Anh Chử Đường, sao anh không phát ra tiếng động gì hết vậy?” Lâm Triều Hi đặt điện thoại xuống, cả người cũng thả lỏng.

Chử Đường đặt một tay lên thành ghế sofa, vòng qua phía trước ngồi cạnh cậu. Y ngả người ra sau, bắt chéo chân, khẽ nhướng mí mắt, lười biếng nhìn Lâm Triều Hi: “Rõ ràng là em nói chuyện với người khác vui quá, nên chẳng nghe thấy tiếng anh về thôi.”

Chử Đường vừa đến gần, mùi nước hoa trên người y lại càng nồng hơn. Lâm Triều Hi không chịu được, phải né ra một chút rồi mới tò mò hỏi: “Anh nói xem, giờ anh Hứa Tế và Giang Uẩn Hoà rốt cuộc là thế nào?”

“Sao em nhiều chuyện thế?” Chử Đường bật cười.

“Chẳng lẽ anh không thấy tò mò chút nào à?” Lâm Triều Hi thắc mắc.

“Không hứng thú.” Tuy Chử Đường nói vậy, nhưng vẫn bảo: “Em nhìn tâm trạng dạo này của Hứa Tế lúc đi làm chẳng phải là biết rồi sao?”

“Cũng đúng, dạo này tâm trạng anh Hứa Tế trông khá tốt, thỉnh thoảng còn thấy Phó tổng đến đón anh ấy nữa. Vậy còn anh ấy và Giang Uẩn Hoà thì sao? Họ từng là bạn tốt mà. Anh nói xem, liệu họ có cắt đứt hẳn không?” Lâm Triều Hi nhịn không được điều chỉnh tư thế ngồi, quay người hoàn toàn về phía Chử Đường, ôm gối ôm, chăm chú nhìn y hỏi.

Nếu thật sự như vậy thì đáng tiếc quá. Nghĩ đến gương mặt hiền lành kia, Lâm Triều Hi khẽ thở dài.

Chử Đường im lặng, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Triều Hi, khẽ nói một câu: “Giang Uẩn Hoà còn lâu mới cần em phải thương tiếc.”

Với kiểu tính cách “nhớ ăn quên đau” như Lâm Triều Hi, y cũng không buồn bình luận gì thêm.

Lâm Triều Hi cau mày, đang định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Chử Đường đưa chân đá nhẹ cậu một cái, ý bảo ra mở cửa. Lâm Triều Hi đành đứng dậy đi ra.

Bình thường trong nhà chỉ có hai người họ và cô giúp việc, mà cô thì đâu bao giờ bấm chuông, nên Lâm Triều Hi cũng khá tò mò ai đến vào giờ này. Vừa mở cửa ra, cậu đã sững người, bên ngoài là một thanh niên cực kỳ điển trai.

Người kia ban đầu còn nở nụ cười, nhưng vừa thấy Lâm Triều Hi lại thoáng sửng sốt. Một lúc sau mới lấy lại vẻ bình tĩnh, nói: “Xin hỏi, Chử tổng có ở đây không?”

Lâm Triều Hi thấy người này trông quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. Dù sao cũng là tìm Chử Đường, cậu liền mở cửa mời vào: “Anh ấy ở trong.”

“Cảm ơn.” Người kia vừa nói, vừa khẽ quan sát Lâm Triều Hi vài lần rồi mới bước vào.

Lâm Triều Hi cũng ngửi được mùi nước hoa trên người anh ta, so với mùi trên người Chử Đường còn nồng hơn nhiều. Đến mức mùi nước hoa của Chử Đường so với người này gần như chỉ là thoảng qua mà thôi.

“Anh Chử Đường, có người tìm anh này.” Lâm Triều Hi đóng cửa lại, thuận miệng nói một câu.

“Ừ.” Người trong phòng đáp lại một tiếng.

Người thanh niên sau khi bước vào, vừa thấy Chử Đường liền đưa điện thoại tới: “Chử tổng, đây là điện thoại anh để quên chỗ tôi.”

“Cảm ơn, phiền cậu phải đến tận đây rồi.” Chử Đường mỉm cười nhận lấy, ánh mắt mang theo chút ấm áp nhìn đối phương một cái.

Người kia bị nhìn như vậy có hơi ngại ngùng, một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp: “Làm việc cho anh, không có gì phiền cả.”

Chử Đường lại bật cười, đứng dậy nói: “Để tôi tiễn cậu ra cửa nhé.”

Người thanh niên cũng biết rõ Chử Đường vốn không có thói quen đưa người về nhà qua đêm. Lần này anh để quên điện thoại chỗ cậu, bảo cậu mang đến, ban đầu còn tưởng có thể ở lại một chút, trong lòng có phần thất vọng, đồng thời ánh mắt lại vô thức liếc nhìn Lâm Triều Hi vài lần.

Lâm Triều Hi thì hoàn toàn ngơ ngác, nhưng nghe hai người nói chuyện cũng hiểu được phần nào. Cậu bèn lên tiếng: “Anh Chử Đường, người ta cất công đến tận đây trả điện thoại cho anh, ít nhất cũng nên mời ngồi uống ly nước rồi hãy đi chứ?”

“Cậu muốn ở lại uống nước không?” Chử Đường nhướng mày, quay sang nhìn cậu thanh niên kia.

“Thôi, tôi về trước thì hơn.” Người kia mỉm cười, nụ cười tiêu chuẩn mà đẹp đẽ.

Lúc này Lâm Triều Hi mới sực nhớ ra vì sao cảm thấy người này quen mắt, thì ra là một ngôi sao đang lên, mấy hôm trước còn nghe mấy chị trong công ty bàn tán về anh ta.

Nghĩ vậy thì đúng là không tiện nán lại lâu, hành tung của người nổi tiếng luôn cần được giữ kín.

“Đi thôi.” Chử Đường quay người bước ra cửa trước, người thanh niên lập tức theo sau.

Chỉ còn lại một mình Lâm Triều Hi đứng trong nhà, dõi mắt nhìn theo bóng lưng hai người họ. Đến lúc họ ra đến cửa, cậu bất chợt thấy người thanh niên ôm lấy Chử Đường, mà Chử Đường cũng rất tự nhiên vòng tay ôm lại, thậm chí còn xoa nhẹ đầu đối phương.

Lâm Triều Hi lập tức quay phắt đi, nhắm chặt mắt lại, tim đập thình thịch như trống trận, cậu có cảm giác mình vừa phát hiện ra một chuyện gì đó… vô cùng to lớn!

Một lúc sau, Sở Đường mới quay trở lại. Thấy Lâm Triều Hi đứng bất động như khúc gỗ giữa phòng khách, y không nhịn được hỏi: “Em làm gì vậy? Đang tự phạt đứng đấy à?”

“Em không thấy gì cả!” Lâm Triều Hi đưa tay che mắt, nói chắc nịch.

“Thấy thì thấy, có sao đâu.” Chử Đường không hiểu cậu làm quá lên như vậy để làm gì. Dù sao y cũng không phải thánh thần gì, chỉ là trước giờ cố không làm mấy chuyện này trước mặt Lâm Triều Hi thôi, tránh để ảnh hưởng xấu đến cậu rồi bị người nhà truy cứu trách nhiệm.

Lâm Triều Hi nghe Chử Đường nói vậy, cũng nhẹ nhõm được chút, nhưng trong lòng vẫn thấy có gì đó kỳ kỳ, không rõ ràng. Cậu nhìn Chử Đường rồi hỏi: “Vậy… giữa anh và anh ấy có phải giống như mối quan hệ của anh Hứa Tế và Phó tổng không?”

Nghe vậy, Chử Đường suýt thì bật cười, nhưng nghĩ lại cũng chẳng ngạc nhiên gì, Lâm Triều Hi vốn đơn thuần, y cũng không buồn giải thích nhiều.

“Ngốc thật.” Y khẽ nói.

Lâm Triều Hi: “…” Không muốn nói thì thôi, sao còn mắng người ta?

Chử Đường vốn không muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy nét mặt của Lâm Triều Hi vừa buồn cười vừa dễ thương, không nhịn được lại muốn trêu cậu. Y nửa đùa nửa thật: “Giờ em cũng thấy rồi đấy, anh thích đàn ông. Triều Hi, em sống cùng anh có khi lại nguy hiểm đấy nhé.”

Quả nhiên, Lâm Triều Hi trợn tròn mắt nhìn y, phản ứng theo bản năng là lùi lại mấy bước, nét mặt đầy kinh hãi, trông như bị doạ cho phát khiếp.

Chử Đường bật cười ha hả, tâm trạng lập tức trở nên phơi phới. Y cũng chẳng hiểu vì sao lại thích trêu cậu như vậy, có lẽ vì xung quanh y chẳng còn ai đơn thuần như Lâm Triều Hi nữa.

Cho đến khi Chử Đường lên lầu, khuất bóng, đầu óc Lâm Triều Hi vẫn còn rối như tơ vò. Cậu vô thức nghĩ: Phải giúp Chử Đường giấu chuyện này thật kỹ, tuyệt đối không thể để ba mẹ anh ấy biết được!

Nhưng câu cuối cùng của Chử Đường rốt cuộc là có ý gì chứ...?

Chẳng lẽ mình phải dọn đi sao?

Sắp đến Tết rồi, mà giờ lại chuyển nhà, lỡ ba mẹ hỏi đến thì biết trả lời sao đây?

Chử Đường thì vui vẻ vì được chọc ghẹo trẻ con, còn Lâm Triều Hi thì cứ suy nghĩ mãi, có lẽ đêm nay sẽ mất ngủ.

---

Bên kia, Phó Ứng Thâm đang ở trong thư phòng xử lý công việc, còn Hứa Tế thì rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn dọn dẹp phòng ngủ một chút. Khi mở tủ đồ của Phó Ứng Thâm ra, cậu bất ngờ khựng lại.

Trong tủ là những món đồ Phó Ứng Thâm hay dùng, nút tay áo, cà vạt, đủ loại đồng hồ đeo tay. Món nào món nấy đều đắt tiền, quý giá. Thế nhưng giữa những thứ ấy, cậu lại thấy một món đồ rất bình thường, thậm chí là rẻ tiền và không mấy nổi bật.

Đó là chuỗi vỏ sò mà cậu từng đeo cho Phó Ứng Thâm trên đảo, chỉ vì một phút bốc đồng.

Cậu nhớ rõ sau đó chính tay mình đã tháo ra. Không ngờ Phó Ứng Thâm lại giữ lại, thậm chí còn mang về tận đây.

Hứa Tế đưa tay lấy chuỗi vỏ sò ra, nó thật sự rất đẹp, nhưng rõ ràng chẳng hợp với khí chất của Phó Ứng Thâm chút nào.

Một món quà lưu niệm nhỏ bé như vậy, lúc ấy Phó Ứng Thâm chẳng hề hứng thú, ngay cả cầm cũng không muốn. Vậy mà cuối cùng, anh lại giữ nó bên mình đến tận bây giờ.

Nghĩ kỹ lại, cậu nhận ra mình chưa từng tặng cho Phó Ứng Thâm món quà nào. Ngay cả cặp nhẫn họ đang đeo, cũng là do Phó Ứng Thâm chuẩn bị.

Nhìn từ góc độ này, đúng là mình đã có phần thiếu sót. Cậu cứ nghĩ Phó Ứng Thâm cái gì cũng có, chẳng thiếu gì, nên chưa từng nghĩ đến chuyện tặng quà.

Hứa Tế suy nghĩ một lúc rồi mở lịch xem.

Sinh nhật Phó Ứng Thâm hình như cũng sắp đến rồi.

Còn khoảng hơn nửa tháng nữa. Cậu vẫn kịp chuẩn bị một món quà thật chu đáo.

Nhìn lại những thứ trong tủ, Hứa Tế đã mơ hồ có ý tưởng, chỉ là cần thêm chút thời gian để sắp xếp.

Cậu cúi đầu, chăm chú tìm kiếm gì đó trên điện thoại, mắt chăm chăm vào màn hình, đến mức quên cả thời gian.

Không biết đã bao lâu trôi qua, đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, cậu mới thoát khỏi mạch suy nghĩ, vội tắt giao diện trên điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn ra, thấy Phó Ứng Thâm bước vào phòng.

Hứa Tế đặt điện thoại sang một bên, hỏi: “Anh xong việc rồi à?”

“Ừ.” Phó Ứng Thâm gật đầu.

“Vừa hay, em có chuyện muốn nói với anh.” Hứa Tế khẽ nói.

“Chuyện gì?” Phó Ứng Thâm bước đến ngồi bên cạnh, kéo cậu vào lòng, hơi cúi mắt xuống.

Mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh thoảng qua cánh mũi, dễ chịu đến mức khiến Hứa Tế hơi nheo mắt lại.

“Dạo này trời lạnh hơn nhiều rồi, sắp tới còn có thể có tuyết... Em nghĩ sau này em tự lái xe đi làm cũng được, anh với chú Văn không cần phải đưa đón em mỗi ngày nữa đâu.”

Phó Ứng Thâm hơi khựng lại, sắc mặt không có nhiều thay đổi, chỉ lạnh nhạt đáp: “Mấy chuyện này em không cần lo.”

Rõ ràng là anh không đồng ý. Với anh, chuyện đưa đón Hứa Tế vốn không phải điều phiền toái.

“Em mà thật sự muốn nghĩ cho anh...” Phó Ứng Thâm nghiêng đầu, ánh mắt thoáng chút ý cười, “thì nên bù đắp cho anh nhiều hơn ở chỗ khác thì hơn.”

Nói rồi, anh đưa tay cởi cúc áo của Hứa Tế.

Chỉ mới cởi đến cúc thứ hai để lộ phần xương quai xanh đã bị Hứa Tế chặn lại. Lần này cậu lại đặc biệt kiên quyết, điều đó khiến anh hơi ngạc nhiên.

“Phó Ứng Thâm,” Hứa Tế nghiêm túc nhìn anh, “em hy vọng anh có thể tôn trọng ý kiến của em.”

Phó Ứng Thâm lại lần nữa khựng lại, một lúc lâu sau mới thu tay về, nhẹ giọng hỏi: “Em cảm thấy anh quản em quá chặt đúng không?”

Quả thật, mọi lịch trình của Hứa Tế đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Cuối tuần cậu nghỉ, anh sẽ ở nhà cùng cậu nghỉ ngơi; tan làm thì anh đúng giờ đến đón. Điều này khiến cho mỗi khi Hứa Tế có việc gì, nhất định sẽ báo trước cho anh, dù chỉ là một buổi tụ tập với đồng nghiệp.

Bề ngoài thì có vẻ như Phó Ứng Thâm xen vào cuộc sống của Hứa Tế từng chút một, nhưng thực ra cũng chẳng khác gì, anh chiếm lấy thời gian của cậu, đồng thời cậu cũng chiếm trọn toàn bộ thời gian của anh. Đối với anh, điều đó hoàn toàn không có gì sai.

Hứa Tế muốn làm gì, anh chưa từng ngăn cản. Dù là đi gặp Giang Uẩn Hoà, anh cũng không nói gì, cũng không hỏi đi với ai, làm gì, càng không bao giờ yêu cầu Hứa Tế phải về vào giờ nào.

Anh không hiểu, tại sao điều đó lại khiến cậu cảm thấy gò bó hay không thoải mái.

Nhưng Hứa Tế biết, tranh cãi những điều này với Phó Ứng Thâm là vô ích. Cậu đâu có định gây chuyện với anh. Cậu hơi xoay người lại đối diện với anh, nhẹ nhàng hỏi: “Vừa nãy anh nói gì cơ?”

Phó Ứng Thâm nhìn cậu, nhưng không đáp.

Hứa Tế chậm rãi nói: “Phó Ứng Thâm, em không phải đang thương lượng với anh. Anh vừa nói muốn em bù đắp cho anh ở chỗ khác. Nếu chuyện này khiến anh không vui, thì em có thể bù đắp cho anh theo cách khác. Anh muốn không?”

Nói rồi, Hứa Tế nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, nghiêng người áp vào, khẽ hôn lên môi anh. Nụ hôn dịu dàng chạm lên đôi môi rồi dần dần sâu hơn, Phó Ứng Thâm theo bản năng hé miệng, để lưỡi của Hứa Tế len vào, dây dưa quấn quýt.

Giống như bị mê hoặc, anh cứ thế để mặc cậu đẩy anh xuống giường, cởi áo anh ra. Phó Ứng Thâm đưa tay ôm lấy cơ thể ấm áp trong lòng, mặc cho Hứa Tế hôn lên từng chút, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Những nụ hôn của Hứa Tế thật dịu dàng, ngay cả những lần cắn nhẹ cũng chỉ nhè nhẹ như gãi ngứa, trên vai anh, xương quai xanh, rồi bụng dưới...

Phó Ứng Thâm khẽ run rẩy, trong mắt ánh lên h.am m.uốn, cuối cùng cũng không thể kìm nén nữa. Cơ bắp nơi cánh tay anh căng lên, siết chặt lấy vai Hứa Tế, mạnh đến mức tưởng như có thể bóp nát xương.

Hứa Tế nhíu mày vì đau, ngước nhìn anh theo phản xạ. Có vẻ Phó Ứng Thâm cũng nhận ra, bèn nới lỏng lực tay, rồi nhẹ nhàng vuốt lên gáy cậu, vừa như vu.ốt ve, vừa như đang chìm đắm.

---

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Phó Ứng Thâm liền hối hận đến tột cùng. Anh nhìn chằm chằm vào Hứa Tế, ánh mắt lạnh lẽo như có thể đóng băng.

Nhưng tâm trạng Hứa Tế có vẻ rất tốt, còn vui vẻ dỗ dành anh. Cậu cầm bữa sáng của mình, đưa đến trước miệng anh. Khi ánh mắt u tối của Phó Ứng Thâm lướt qua những dấu vết rõ rệt trên cổ cậu, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng dần tan đi, cuối cùng vẫn hé miệng ăn phần thức ăn cậu đút.

“Thật ra... anh chỉ muốn” Phó Ứng Thâm định mở miệng giải thích thêm.

Nhưng Hứa Tế đã nhẹ giọng ngắt lời: “Em biết. Em biết anh chỉ muốn ở bên em thêm chút nữa, chỉ muốn chăm sóc em nhiều hơn. Em hiểu hết. Anh không có ý gì khác.”

Giọng cậu rất dịu dàng, Phó Ứng Thâm nghe vậy thì sắc mặt cũng dịu lại, nhưng vẫn không hiểu mà hỏi tiếp: “Vậy sao em vẫn không muốn chấp nhận?”

Hứa Tế khẽ thở dài, cuối cùng nói: “Vậy... từ giờ mỗi tối thứ sáu, anh đến đón em. Như vậy được không?”

Phó Ứng Thâm cụp mắt, giấu đi tất cả cảm xúc, rồi khẽ gật đầu: “Được.”

Anh không muốn Hứa Tế cảm thấy áp lực khi ở bên anh, huống hồ gì Hứa Tế đã dỗ anh đến mức ấy rồi.

Suy cho cùng, người quá đáng hơn chính là anh.

Con người vốn dĩ luôn tham lam. Phó Ứng Thâm nhìn Hứa Tế, ánh mắt u tối kia chứa đầy quyến luyến, cùng với thứ cảm xúc sâu nặng đến mức như muốn nuốt chửng cả đối phương.

Bình Luận (0)
Comment