Người Trong Lòng Của Anh Ấy

Chương 66

Cuối tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến Tết Dương lịch.

Mấy ngày gần đây mọi người đều hiếm khi được thư thả như vậy. Có lẽ vì kỳ nghỉ sắp đến, lại gần đến cuối năm, ai nấy ngồi quây quần uống trà nóng, trò chuyện rôm rả, từ việc sắp xếp cho Tết Dương lịch cho đến kế hoạch nghỉ Tết Nguyên đán.

“Bình thường mình được nghỉ từ khi nào nhỉ?” Lâm Triều Hi hỏi Hứa Tế và những người khác, vì công ty vẫn chưa thông báo lịch nghỉ lễ.

“Thông thường là từ khoảng trước Tết ông Công ông Táo, sao thế, cậu có kế hoạch gì à?” Tô Ngải hỏi lại Lâm Triều Hi.

Lâm Triều Hi gật đầu: “Ừm, em định ra nước ngoài ở với mẹ mấy hôm.”

“Chị nghe nói dạo này cậu dọn đến ở cùng Tinh Hỏa rồi, thế nào? Ổn chứ?”

Lâm Triều Hi ôm cốc sữa nóng trong tay, lén liếc nhìn Kiều Tinh Hỏa, thấy y chỉ hơi nhướng mày, cậu liền lập tức thu lại ánh mắt, đáp khẽ: “Ừm, cũng khá ổn.”

Hứa Tế nhìn hai người họ, hỏi: “Có chuyện gì à?”

Lâm Triều Hi chỉ lặng lẽ uống sữa, không trả lời. Kiều Tinh Hỏa ngồi bên cạnh nói đỡ: “Cậu ấy chỉ đang cố tỏ ra cứng cỏi thôi, thật ra là kiểu quen sống như thiếu gia, sống cùng tôi thì không quen tí nào. Giường hơi cứng cũng không ngủ ngon, tôi đành nhường phòng ngủ chính cho cậu ấy. Buổi sáng dưới nhà hơi ồn, cách âm lại không tốt cũng khiến cậu ấy bị làm phiền.”

Kiều Tinh Hỏa vẫn nhớ rõ lần đầu dẫn Lâm Triều Hi đến nhà mình, cậu háo hức đi theo, dọc đường còn hỏi có phòng chơi game không, có rạp phim, có vườn nhỏ không. Y chỉ yên lặng liếc cậu một cái, để cậu tự hiểu.

Kiều Tinh Hỏa sống một mình nên khá thoải mái, nhưng y cũng không cho rằng mình ở bừa bộn. Chỉ là đồ đạc đặt hơi tùy hứng thôi. Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích cũng không nhỏ. Nhưng đối với Lâm Triều Hi, tất cả lại có vẻ chật chội.

Dù cậu không nói gì nhưng Kiều Tinh Hỏa vẫn nhận ra, tiêu chuẩn sống của hai người hoàn toàn khác biệt.

Không có phòng tắm rộng rãi, không có bồn tắm sang trọng, không có giường mềm mại, không có tủ quần áo xinh đẹp, cũng chẳng có người giúp việc lo từng li từng tí cho chuyện ăn mặc ở đi lại. Lâm Triều Hi cảm thấy không quen cũng là chuyện bình thường.

Dù sao thì từ một căn nhà rộng hàng trăm, thậm chí hàng nghìn mét vuông, chuyển sang sống trong một căn hộ chỉ vài chục mét vuông, đúng là khó thích nghi.

Thỉnh thoảng Kiều Tinh Hỏa lại chọc cậu: “Cần gì phải chuyển ra chịu khổ thế chứ?”

Lâm Triều Hi giận dữ trừng mắt nhìn y.

Nhưng sự thật lại không hẳn như thế. Khoảng thời gian sống cùng nhau, Lâm Triều Hi đã kể rất nhiều chuyện về gia đình mình, Kiều Tinh Hỏa nghe xong chỉ cười nhẹ.

Đúng là sống trong phúc mà chẳng biết quý.

Cuộc sống như Lâm Triều Hi mới chính là điều mà phần lớn người ta mơ ước, chỉ cần làm điều mình thích, mọi chuyện còn lại đều đã có người khác lo liệu.

Nghĩ thôi cũng đã thấy đáng ghen tị rồi.

Nghe xong lời của Kiều Tinh Hỏa, Hứa Tế và Tô Ngải không khỏi quay sang nhìn Lâm Triều Hi. Lâm Triều Hi hơi ngượng, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: “Từ từ rồi sẽ quen thôi mà.”

“Thật không? Hôm nay cậu còn bảo đang nghĩ đến chuyện chuyển về lại đấy thôi?” Kiều Tinh Hỏa không nể nang gì mà vạch trần luôn.

Lâm Triều Hi: “…”

Cậu cười gượng một cái, than thở: “Anh Tinh Hỏa, để cho em giữ chút thể diện đi chứ.”

Kiều Tinh Hỏa cũng chỉ là trêu cậu thôi. Tuy hai người khác nhau về thói quen sinh hoạt, nhưng Lâm Triều Hi chưa từng thật sự phàn nàn gì. Dù vụng về chuyện nhà cửa, nhưng những việc cần làm thì cậu chưa bao giờ lơ là.

Cậu chỉ là may mắn hơn nhiều người, sinh ra trong một gia đình có điều kiện tốt hơn chút mà thôi.

“À, còn cậu thì sao? Tết này định ở lại thành phố A hay về quê?” Kiều Tinh Hỏa đổi chủ đề, hỏi Hứa Tế.

“Tôi sẽ về với bố mẹ.” Hứa Tế đáp.

“Về cùng với Phó tổng à?”

“Ừ.” Chuyện này cậu đã bàn bạc với Phó Ứng Thâm từ sớm. Dù bố mẹ cậu cũng đã gặp Phó Ứng Thâm từ trước, nhưng kế hoạch ban đầu vẫn giữ nguyên. Nhân tiện, cậu cũng muốn cùng Phó Ứng Thâm đến thăm lại trường học cũ.

Tan làm buổi chiều, trời bên ngoài đã tối hẳn, chỉ còn ánh đèn đường loang loáng. Hứa Tế và Kiều Tinh Hỏa cùng mấy người khác vừa trò chuyện vừa bước ra khỏi tòa nhà công ty.

“Anh Hứa Tế, hôm nay anh có lái xe đến không?” Lâm Triều Hi hỏi.

“Không, mai nghỉ rồi, anh ấy nói sẽ đến đón anh.”

“Anh ấy” này là ai thì chẳng cần nói cũng biết.

Ánh mắt Kiều Tinh Hỏa đảo một vòng nhìn quanh bên ngoài, nói: “Xem ra người vẫn chưa tới, hiếm khi anh ta đến muộn hơn cả giờ tan làm của chúng ta…”

Nói được nửa câu, Kiều Tinh Hỏa bỗng nhìn thấy một chiếc xe đậu bên lề đường, chủ xe đang đứng bên ngoài và nhìn về phía họ. Y vô tình chạm mắt với người kia.

Người đó mỉm cười, còn khẽ gật đầu với y một cái.

Kiều Tinh Hỏa thu ánh mắt lại, người này y hoàn toàn không quen.

“Hứa Tế, Triều Hi, hai người có biết người đang đứng bên kia không?” Y đành hỏi họ.

Nghe vậy, Hứa Tế và Lâm Triều Hi cùng quay sang nhìn. Trong mắt Lâm Triều Hi hiện rõ vẻ ngạc nhiên, vô thức gọi một tiếng: “Anh Chử Đường!”

Chử Đường đi về phía họ. Hứa Tế thì không ngạc nhiên lắm khi thấy y, chỉ khẽ gật đầu chào.

Chử Đường nhìn sang Kiều Tinh Hỏa, cười nhẹ và lịch thiệp vươn tay ra: “Chào anh, tôi là anh trai của Triều Hi. Nghe nói dạo này em ấy ở nhà anh, làm phiền anh rồi.”

“Anh khách sáo quá, không có gì đâu.” Kiều Tinh Hỏa bắt tay với Chử Đường, rồi nhớ Lâm Triều Hi có nói muốn dọn về lại nên y nghĩ người kia tới là để giúp cậu dọn đồ, liền hỏi: “Anh đến giúp Triều Hi chuyển đồ à?”

Chử Đường nghe vậy thì hơi nhướng mày nhìn sang Lâm Triều Hi: “Em lại định chuyển đi đâu?”

Lâm Triều Hi: “…”

Kiều Tinh Hỏa hơi bất ngờ, liền giải thích: “Cậu ấy muốn chuyển về, ở với tôi không quen. Tôi nghĩ nếu có mâu thuẫn gì thì ở chung từng này ngày chắc cũng giải quyết gần hết rồi chứ?”

Ánh mắt Sở Đường dừng lại trên người Lâm Triều Hi, khiến cậu có phần lúng túng, lời giải thích của Kiều Tinh Hỏa thế này, chi bằng đừng nói còn hơn.

May mà Chử Đường chỉ mỉm cười: “Hôm đó tôi chỉ đùa một câu trêu cậu ấy thôi, không ngờ cậu ấy lại tưởng thật, còn dọn ra khỏi nhà. Vậy nên tôi đành phải đích thân tới đón người về.”

Lâm Triều Hi nghe vậy thì bất ngờ ngẩng mắt lên nhìn Chử Đường.

Chử Đường nhìn cậu, cái tên này, gan thì nhỏ mà cũng chẳng có chủ kiến, bị dọa một chút đã thu dọn hành lý bỏ nhà đi, ở ngoài không quen lại muốn rụt rè quay về. Thật sự là… rất thú vị.

“Về nhà chứ?” Chử Đường hỏi Lâm Triều Hi.

Giọng y rất ấm và dịu dàng, rõ ràng là đang hỏi ý kiến, nhưng trong thái độ lại chẳng để lộ lấy một chút khả năng từ chối. Kỳ lạ là cái sự cứng rắn ẩn giấu ấy lại chẳng khiến người ta thấy khó chịu, trái lại còn khiến người khác dễ dàng ỷ lại.

Lâm Triều Hi khẽ gật đầu: “Dạ…”

Lúc này, Chử Đường mới quay sang Hứa Tế, hỏi một câu: “Phó Ứng Thâm đâu rồi?”

“Anh ấy sắp tới rồi.” Hứa Tế đáp.

Chử Đường cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi họ rời đi, Hứa Tế chờ thêm khoảng năm sáu phút thì xe của Phó Ứng Thâm mới đến. Cậu mở cửa xe bước lên, vành tai đã bị gió lạnh làm đỏ ửng cả lên.

Phó Ứng Thâm nhìn cậu, trong ánh mắt như mang theo chút ấm áp. Đợi cậu ngồi yên và thắt dây an toàn xong, anh mới hỏi: “Chờ lâu lắm rồi à?”

Hôm nay đường hơi tắc nên bị chậm một chút.

“Cũng không lâu lắm, vừa gặp Chử Đường xong.” Hứa Tế đáp, nhưng rồi đột nhiên khựng lại một nhịp, sau đó mới nói tiếp: “Lần trước em từng gặp anh ta ở trung tâm thương mại, đi cùng một người nổi tiếng. Nhưng giữa anh ta với Triều Hi…”

Hứa Tế khẽ nhíu mày, cậu rất khó diễn tả cảm giác đó. Dù biết Chử Đường chỉ là được nhờ trông nom, nhưng với tính cách của anh ta, việc quan tâm chăm sóc một người đến mức đó… nghe cũng hơi khó tin.

Phó Ứng Thâm đáp: “Anh không rõ cậu ta nghĩ gì về Lâm Triều Hi, nhưng em yên tâm, Chử Đường luôn biết chừng mực trong mấy chuyện kiểu này, tuyệt đối không động vào người bên cạnh.”

Vậy nên Hứa Tế cũng không hỏi thêm nữa.

“Ông nội nói muốn mời chúng ta về ăn cơm vào ngày Tết Dương lịch, em có muốn đi không?” Phó Ứng Thâm vừa lái xe vừa hỏi, giọng điềm đạm, không rõ cảm xúc.

Hứa Tế quay đầu nhìn anh: “Anh đi thì em đi.”

Có lẽ nghĩ đến việc lần trước ông nội đã giúp đỡ không ít, Phó Ứng Thâm gật đầu: “Vậy cùng đi.”

Ngày đầu năm mới, Hứa Tế và Phó Ứng Thâm cùng về nhà lớn ăn một bữa trưa với cụ Phó. Ông cụ hỏi kế hoạch Tết Nguyên đán của hai người, Phó Ứng Thâm nói thẳng là sẽ về thành phố C.

Nghe đến hai chữ “thành phố C”, ông cụ rõ ràng khựng lại hồi lâu, đó là một cái tên đã bị phủ bụi từ rất lâu, nhiều năm nay, chẳng ai nhắc đến nó trước mặt ông nữa.

“Cũng được.” Ông cụ mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Ăn xong bữa, Phó Ứng Thâm và Hứa Tế không nán lại lâu mà rời đi ngay.

Qua Tết Dương lịch, Tết Nguyên đán cũng đến gần hơn. Đi ngang bất cứ con phố nào cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc rộn ràng từ các cửa tiệm. Thông báo nghỉ Tết của công ty cuối cùng cũng được đưa ra.

Bố mẹ của Hứa Tế đã bắt đầu gọi điện giục hỏi hai người bao giờ mới về, đến khi Hứa Tế xác nhận xong ngày về với họ, đầu dây bên kia mới hài lòng mà cúp máy.

Phó Ứng Thâm chưa từng nghĩ rằng gần Tết lại có thể náo nhiệt đến thế, có người mong mình về nhà, có người chỉ mong sớm được trở về.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Tế ngồi xuống bên cạnh Phó Ứng Thâm. Anh ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn ấm áp, lặng lẽ nhìn Hứa Tế.

Hứa Tế hỏi: “Đã bao lâu rồi anh không quay về thành phố C?”

Dường như ký ức của Phó Ứng Thâm cũng trôi về một nơi rất xa trong quá khứ, anh đáp: “Từ ngày rời đi năm đó, anh chưa từng quay lại.”

“Chưa bao giờ nghĩ sẽ quay về à?”

“Chưa từng.”

“Vậy lần này về, để em dẫn anh đi dạo một vòng nhé? Mình cùng đến trường xưa xem một chút?” Hứa Tế vừa nói, vừa nghiêng người dựa vào anh.

Phó Ứng Thâm dừng lại một thoáng, sau đó giơ tay ôm nhẹ lấy eo Hứa Tế, khẽ nói: “Ừ.”

Bình Luận (0)
Comment