Một tuần nghỉ phép trôi qua rất nhanh. Hứa Tế không rõ Phó Ứng Thâm có công việc gì không nhưng rõ ràng trong suốt kỳ nghỉ, anh luôn ở nhà cùng cậu.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Hứa Tế dậy khá muộn. Vì không có kế hoạch ra ngoài nên cậu chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, miễn thoải mái là được.
Nhưng vừa bước ra khỏi phòng, cậu đã nghe thấy tiếng cãi vã vọng lên từ phòng khách tầng dưới.
Hứa Tế khẽ nhíu mày. Từ lúc chuyển đến đây, ngoài lần đầu tiên chú Văn đưa họ đến thì đây là lần đầu tiên cậu thấy có người lạ trong biệt thự.
Giọng nói bên dưới của một ông lão lớn tuổi, tóc đã điểm bạc, đang ngồi trên sofa chống gậy. Vì khoảng cách xa nên Hứa Tế không nhìn rõ nét mặt, nhưng qua cử chỉ và giọng điệu có thể đoán được là đang rất kích động.
Cậu đi xuống cầu thang, lúc này mới nghe rõ tiếng của ông lão kia...
“Chuyện kết hôn anh không nói với gia đình một lời, ta cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng anh lại đi cưới một thằng đàn ông, thật là nực cười! Lập tức ly hôn cho ta!”
Hứa Tế nghe thấy câu ấy, theo bản năng khựng lại. Nói thật thì cậu không biết nhiều về gia cảnh của Phó Ứng Thâm. Trước đây anh từng nói trong nhà không còn ai cần gặp mặt, cậu cứ tưởng cha mẹ anh qua đời rồi, bên nhà chẳng còn thân thích. Nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Pháp luật còn cho phép, tại sao đến lượt ông lại không được chấp nhận?” Giọng của Phó Ứng Thâm thậm chí còn lạnh lùng hơn thường ngày.
“Cha mẹ anh mất rồi, anh là dòng máu cuối cùng của họ. Anh cưới đàn ông, chẳng phải là để nhà họ Phó tuyệt hậu sao?” Ông cụ dù đang ngồi trên ghế cũng đã kích động đến mức gần như không thể giữ bình tĩnh.
Nghe đến đây, gương mặt lạnh nhạt của Phó Ứng Thâm bỗng nở nụ cười mỉa mai, ánh mắt anh lộ rõ vẻ châm chọc: “Có lẽ đây là báo ứng đấy, ông thấy sao?”
Ông cụ như bị chạm đúng nỗi đau, trong mắt thoáng qua một tia đau đớn.
Nhưng Phó Ứng Thâm vẫn thản nhiên như thể không cảm nhận được điều đó, chỉ nhàn nhạt nói tiếp: “Bố mẹ tôi chết như thế nào chẳng lẽ ông không rõ? Khi ông ta ép mẹ tôi dùng mọi thủ đoạn để níu giữ, ông lại chọn làm ngơ…”
Lời anh chỉ nói đến nửa chừng, dường như phát hiện ra Hứa Tế đang đứng phía sau, anh liền ngừng lại, chỉ lạnh lùng nói: “Ông à, có lẽ ông già rồi, chuyện năm xưa cần quản thì không quản, giờ lại muốn nhúng tay vào cuộc đời tôi. Nhưng trước khi làm vậy, mấy người nên nghĩ xem ai mới có tư cách chỉ trỏ vào chuyện của tôi.”
Ông cụ không nói gì.
Ánh mắt Hứa Tế và ông cụ giao nhau. Cậu không rõ giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn lễ phép gật đầu coi như chào hỏi.
Ông mặc một bộ trường sam màu đen thêu hoa văn tinh tế, vừa toát lên vẻ trang trọng, vừa uy nghiêm. Thế nhưng khi nhìn Hứa Tế, trong mắt ông lại không mang theo sự chán ghét nào rõ rệt, chỉ là ánh nhìn có phần phức tạp, sau đó ông lặng lẽ đứng dậy chống gậy rời đi.
Phó Ứng Thâm không tiễn.
Hứa Tế nhìn bóng lưng chậm rãi rời đi kia, bỗng cảm thấy có chút hiu quạnh khó nói thành lời.
“Để em tiễn ông ấy ra ngoài.” Hứa Tế vẫn im lặng từ nãy đến giờ, chợt lên tiếng.
Phó Ứng Thâm không tỏ ý tán thành hay ngăn cản.
Hứa Tế đi theo ông cụ ra đến tận cửa. Lúc này ông mới quay lại nhìn cậu, môi mấp máy như muốn nói gì đó, do dự một hồi mới khẽ thở dài: “Đúng là tạo nghiệt mà…”
Hứa Tế im lặng.
“Ông đi cẩn thận ạ.” Cậu khẽ nói, giọng rất dịu dàng.
Ông cụ nhìn cậu, ánh mắt có chút lay động, cuối cùng chỉ nói: “Thôi, ta cũng không ép buộc nữa. Nó như bây giờ… là tốt rồi. Cậu thanh niên, đã kết hôn với nó rồi thì hy vọng cậu có thể chăm sóc nó cho tốt.”
“Vâng, cháu sẽ.”
Hứa Tế tiễn ông ra cổng, sau đó quay trở vào nhà.
Trong phòng khách, Phó Ứng Thâm đã dọn xong bữa sáng, là cháo trứng bắc thảo thịt bằm.
Cuộc gặp gỡ vừa rồi dường như chẳng ảnh hưởng gì đến anh. Anh thậm chí còn không buồn giải thích lấy một câu về chuyện gia đình mình.
Với Hứa Tế, tuy hai người đã kết hôn nhưng khoảng cách giữa họ vẫn rất rõ ràng. Huống hồ cuộc hôn nhân này vốn không bắt đầu từ tình yêu, chuyện gia đình của Phó Ứng Thâm… cậu càng không có tư cách xen vào.
Sáng sớm ngày làm việc, Hứa Tế dậy từ rất sớm để chuẩn bị đi làm. So với chỗ ở trước kia, nơi này cách công ty của cậu xa hơn nhiều, bữa sáng cũng phải ăn vội hơn để dành đủ thời gian di chuyển.
Cậu không rõ việc bắt xe ở đây có thuận tiện không, nhưng phương tiện công cộng thì chắc chắn không mấy tiện lợi vì khu vực này hầu như ai cũng có xe riêng.
Sau khi ăn sáng xong, Phó Ứng Thâm mới mở lời: “Anh đưa em đến công ty.”
Hứa Tế có chút bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn, rồi nói: “Không cần đâu, em tự gọi xe đi là được.”
“Em không cần khách sáo như vậy. Mình đi chung đi, để chú Văn đưa em đến công ty trước.” Phó Ứng Thâm nói.
“Nhưng chúng ta không thuận đường mà…” Hứa Tế hơi do dự, cảm thấy việc phải đi đường vòng để đưa mình đi làm khá phiền phức.
“Nếu phải thuận đường mới đưa đi thì anh làm bạn đời cũng tệ quá rồi.” Phó Ứng Thâm liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Chú Văn đang chờ ngoài kia, đi thôi.”
Hứa Tế không thật sự hiểu ý Phó Ứng Thâm, nhưng vẫn đứng dậy đi theo.
“Anh đã làm rất tốt rồi.”
Nếu chỉ xét trên phương diện trách nhiệm của một người chồng trong hôn nhân thì Phó Ứng Thâm quả thật đã làm rất tốt.
“Vậy sao?” Phó Ứng Thâm nhìn Hứa Tế, đôi mắt anh thể hiện cảm xúc gì, chỉ nghe giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Còn xa lắm.”
Hứa Tế không đáp lại.
Cậu cùng Phó Ứng Thâm rời khỏi nhà, đoạn đường đến công ty mất hơn nửa tiếng đi xe.
Suốt quãng đường hai người không trò chuyện nhiều. Phó Ứng Thâm liên tục nghe điện thoại, hình như đang nghe báo cáo công việc, thỉnh thoảng mới trả lời vài câu ngắn gọn.
Chú Văn lái xe theo chỉ dẫn GPS, đến dưới tòa nhà công ty mới quay đầu hỏi: “Cậu Hứa, đến rồi, chỗ này đúng chứ?”
“Đúng rồi ạ, cảm ơn chú, làm phiền chú quá.” Hứa Tế gật đầu, tháo dây an toàn.
Ngay khi cậu định xuống xe, Phó Ứng Thâm mới tháo tai nghe, giữ lấy tay cậu lại.
Hứa Tế quay lại, ngẩng lên nhìn anh: “Sao vậy?”
“Tan làm anh đến đón em.” Phó Ứng Thâm nói.
Hứa Tế hơi bất ngờ rồi lập tức từ chối: “Không cần đâu, chắc em phải tăng ca khá muộn, lúc đó em tự gọi xe về cũng được.”
“Khoảng mấy giờ?” Phó Ứng Thâm hỏi tiếp.
Hứa Tế nghĩ một lát rồi đáp: “Có thể mười giờ, hoặc trễ hơn, không chắc lắm… Anh đừng mất công như vậy.”
“Ừ, anh biết rồi.” Phó Ứng Thâm gật đầu, buông tay cậu ra.
Hứa Tế cũng không nghĩ nhiều, xuống xe đi vào công ty.
Dự án nghiên cứu mà phòng họ đang thực hiện vừa nhận được nguồn vốn mới, cả bộ phận bỗng chốc trở nên bận rộn hẳn. Dự án đang tiến vào giai đoạn then chốt, ai nấy đều có niềm tin và kỳ vọng rất cao, nhưng trước đó lại phải đối mặt với khó khăn về tài chính.
Giờ vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, tinh thần làm việc cũng phấn chấn hơn nhiều, mọi người hầu như đều bận rộn đến mức quên cả thời gian.
Mãi đến khi có người vào phòng gọi Hứa Tế ra lấy đồ ăn giao đến, mọi người mới giật mình nhận ra đã đến giờ nghỉ trưa.
Công ty có phòng nghỉ ăn trưa riêng. Một số người tự mang cơm, chỉ cần hâm lại trong lò vi sóng là có thể ăn ngay, những người khác thì đặt đồ ăn ngoài, chẳng ai có ý định ra ngoài ăn cả.
“Cậu cũng bận suốt như bọn tôi, chẳng thấy cậu đặt đồ ăn lúc nào cả, gọi từ khi nào vậy?”
Kiều Tinh Hỏa vừa cầm ly nước vừa liếc nhìn túi đựng đồ ăn được gói gọn gàng đặt trên bàn. Không cần mở ra cũng có thể đoán là rất đắt tiền.
Trên mặt Hứa Tế cũng hiện rõ vẻ nghi hoặc, vì cậu vốn không hề đặt đồ ăn trưa, nên khi được lễ tân báo có đồ ăn giao đến cậu còn tưởng là nhầm đơn. Nhưng nhìn thấy tên và bốn số cuối của số điện thoại trên đơn thì đúng là của mình.
“Tôi không có đặt.” Hứa Tế nói thật.
“Vậy ai đặt giúp cậu? Hay là mở ra xem thử đi?” Tô Ngải cũng tò mò hỏi.
Hứa Tế gật đầu, mở túi đựng ra. Bên trong là các món ăn được chuẩn bị rất tinh tế, khẩu phần không nhiều, chỉ vừa đủ cho một người, được đóng gói gọn gàng trong những chiếc hộp nhỏ. Có cả món mặn lẫn món chay, phối hợp hợp lý, đi kèm với một phần canh bổ dưỡng.
Hương thơm lan tỏa khắp phòng khiến mấy người còn đang đợi đồ ăn cũng bắt đầu thấy đói cồn cào.
“Em biết chỗ này nè! Hồi trước đi một lần, đặt bàn thôi cũng phải chờ hai ngày đấy. Quán đó đắt lắm, chuyên làm món chất lượng cao, đầu bếp nổi tiếng lắm! Nhưng em chưa từng nghe nói là họ có giao hàng đâu đó!”
Cậu trai trẻ nhất nhóm, Lâm Triều Hi, tròn mắt thán phục nói.
Cậu ta vừa mới tốt nghiệp, mỗi ngày đều mang cơm nhà đi làm, nói là do dì giúp việc chuẩn bị. Trên người vẫn còn mang theo nét ngây ngô và chân chất của một người mới bước chân vào xã hội.
Mọi người đều cảm thấy đây rõ ràng không giống kiểu đồ ăn mà Hứa Tế sẽ chọn, vì cậu vốn không phải người quá để tâm đến chuyện ăn uống.
Đúng lúc đó, điện thoại của Hứa Tế sáng lên báo có tin nhắn.
Phó Ứng Thâm: “Đã nhận được đồ ăn chưa?”
Hứa Tế ngạc nhiên nhìn hộp cơm trên bàn, chợt hiểu ra, cậu vội nhắn lại: “Là anh đặt sao?”
Phó Ứng Thâm: “Ừm. Đồ ăn ngoài không an toàn, quán này nấu ngon, anh đã liên hệ với bếp trưởng để đặt riêng cho em, cứ yên tâm ăn nhé.”
Hứa Tế: “……”
Ngồi gần bên, Kiều Tinh Hỏa vô tình liếc thấy đoạn tin nhắn, không khỏi ghen tị: “Trời ơi, Hứa Tế à, cậu tìm được kiểu người gì thế? Cưng chiều ghê á!”
“Có thể khiến Hứa Tế chịu kết hôn chắc chắn không phải người tầm thường rồi.” Tô Ngải cũng cười đùa.
Hứa Tế cúi đầu, chỉ nhắn lại một chữ “Cảm ơn”, sau đó mới ngẩng lên nói: “Đừng trêu nữa mà.”
“Lại lừa người ta yêu đương rồi.” Lâm Triều Hi khẽ thở dài một tiếng.
“Không không, tôi thấy là Hứa Tế bỏ qua luôn bước yêu đương, nhảy thẳng đến kết hôn đó. Hay là cậu cũng thử xem sao?” Kiều Tinh Hỏa cười nói.
“Đừng chọc nhóc đó nữa.” Hứa Tế cười khẽ.
“Ai là nhóc chứ! Em không phải đâu!” Lâm Triều Hi lập tức phản bác, nhưng trong mắt mấy anh chị tiền bối hơn mình ít nhất cũng năm sáu tuổi, lời phản bác đó lại càng thêm yếu ớt.
Hứa Tế cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Trong lúc ăn cậu lại liếc nhìn điện thoại, Phó Ứng Thâm không nhắn thêm gì nữa.
Tối hôm đó Hứa Tế phải tăng ca. Mãi đến gần mười một giờ mọi người mới tạm xong việc.
Kiều Tinh Hỏa chủ động rủ: “Muộn rồi, mọi người có muốn đi ăn khuya không?”
Hứa Tế tháo áo blouse ra, trông có vẻ hơi mệt: “Mọi người cứ bàn đi, tôi đi vệ sinh một chút.”
Lâm Triều Hi thì vẫn còn rất tỉnh táo: “Đi chứ, em biết một chỗ ăn khuya ngon lắm!”
“Gì chứ, sao cái gì cậu cũng biết vậy.”
“Thì em chỉ có chút hiểu biết về mấy chỗ ăn ngon thôi mà.” Lâm Triều Hi cười ngượng, trông có vẻ hơi ngại ngùng.
Mọi người vừa cười nói vừa bước ra ngoài. Trong công ty lúc này đã tắt gần hết đèn, ánh sáng lờ mờ. Khi gần đến khu vực lễ tân mới thấy có một người đứng trong góc tối. Kiều Tinh Hỏa đi đầu, là người đầu tiên trông thấy, y khựng lại một chút rồi dừng bước.
Giờ này rồi sao vẫn còn người đứng ở đây? Nhìn dáng vẻ thì có vẻ không phải nhân viên công ty.
Kiều Tinh Hỏa bước tới trước, lễ phép hỏi:
“Xin chào, anh tìm ai vậy?”
“Hứa Tế, cậu ấy tan làm chưa?” Người đàn ông trong bóng tối dần lộ rõ gương mặt, lông mày sắc nét, đôi mắt lạnh nhạt, khí chất toát lên vẻ nghiêm nghị khó gần.
Phó Ứng Thâm liếc qua mấy người một lượt, không thấy Hứa Tế đâu.
“Anh tìm Hứa Tế à? Chúng tôi vừa tan làm, cậu ấy đi vệ sinh rồi, anh đợi một lát nhé.” Kiều Tinh Hỏa đáp.
Vừa nói, y vừa không kiềm được mà kín đáo quan sát người kia, chủ yếu là vì tò mò, sao trễ thế này vẫn có người tới tìm Hứa Tế? Hơn nữa từ cách ăn mặc đến khí chất của người này đều toát lên vẻ sang trọng, không giống người bình thường.
“Được.” Phó Ứng Thâm gật đầu, trên người anh toát ra vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần. Mọi người nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ đành đứng đợi ở cửa, không khí hơi ngượng ngùng.
Hứa Tế vừa bước ra từ nhà vệ sinh liền thấy Phó Ứng Thâm, ánh mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?”
“Đón em.” Phó Ứng Thâm đáp gọn lỏn.
Tô Ngải và Kiều Tinh Hỏa chợt hiểu ra, ánh mắt nhìn sang hai người họ, đặc biệt là khi thấy cả hai đều đeo nhẫn cưới liền tự giác “ẩn hình” để giảm bớt sự tồn tại của mình.
Chỉ có Lâm Triều Hi là vẫn chưa nhận ra, nghe vậy thì vô thức hỏi: “Bọn em tính rủ nhau đi ăn khuya, anh có muốn đi cùng không?”
“Bọn mình vài người đi ăn cũng được mà. Hứa Tế, có người đón rồi thì cậu về trước đi nhé!” Tô Ngải kéo tay Lâm Triều Hi lại, giọng nói đầy ý tứ.
Hứa Tế nhìn Phó Ứng Thâm, lại quay sang nhìn đồng nghiệp, cuối cùng gật đầu: “Được, lần sau để tôi mời.”
Hứa Tế cùng Phó Ứng Thâm rời đi. Lâm Triều Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì, liền hỏi:
“Sao không đi cùng bọn mình cho vui?”
“Cậu không nhận ra à? Người đến đón Hứa Tế là bạn đời của cậu ấy đó, cả hai đều đeo nhẫn cưới kìa. Mới cưới thôi, vậy mà đêm khuya còn tới tận nơi đón, cậu còn muốn làm bóng đèn hả?” Giang Tinh Hỏa nói.
“Hả? Người kết hôn với anh Hứa là… đàn ông á?” Trên mặt Lâm Triều Hi lộ rõ vẻ ngỡ ngàng, nhìn mãi cũng không thấy Hứa Tế giống kiểu người sẽ yêu đàn ông!
Đừng nói là Lâm Triều Hi, ngay cả Tô Ngải và Kiều Tinh Hỏa cũng chẳng ngờ tới. Chỉ là họ bình tĩnh hơn một chút thôi.
“Quan trọng gì nam hay nữ, hai người sống hạnh phúc là được rồi. Mấy người độc thân thì đừng lo chuyện bao đồng nữa, đi ăn khuya thôi!” Kiều Tinh Hỏa cười hiền vỗ vai Lâm Triều Hi một cái.
Lâm Triều Hi: “……”