Người Trừ Tà

Chương 5

Buổi tối Vạn Lý gọi đến.

"Buổi chiều tôi trở lại văn phòng, không tìm thấy cô, lại sợ cô quá bận chuyện vụ án nên không dám gọi điện. Hôm nay thế nào rồi?

" Vẫn vậy thôi. "

" Sao nghe uể oải vậy, đêm qua lại không ngủ ngon à? "

" Ừ. "Mấy ngày nay cô rất mệt, vì sợ gặp ác mộng nên việc đi ngủ cũng khiến cô lo lắng, cô đang cân nhắc không biết mình có nên ngủ một giấc không.

" Cô.. đã đi tìm Nguyễn Chiêm chưa? "Vạn Lý ngập ngừng hỏi," Cô sẽ không quên chứ, người bạn có khả năng ngoại cảm của tôi đó!

"Anh làm gì có người bạn nào biết ngoại cảm? Tôi chỉ gặp được một người gọi là bạn của anh có năng lực làm người khác nhìn là muốn đánh cho một trận." Khi nói về Nguyễn Chiêm, không biết từ đâu trong lòng Tiểu Hạ bùng lên một ngọn lửa và ngay lập tức từ trạng thái sống dở chết dở thành gần như nổi trận lôi đình.

"Có vẻ như cô đã tìm được hắn rồi."

"Hai lần!"

"Vậy hắn ta không chịu giúp cô?"

"Anh biết trước kết quả mà còn bảo tôi đi? Đang cố ý làm tôi khó xử sao?"

"Này, nói chuyện có lý chút đi. Tôi từng nói hắn ta sợ phiền phức, rất có khả năng không đồng ý. Nhưng tôi không ngờ lại làm cô tức giận. Hắn luôn có tiếng tốt trong mắt phụ nữ mà"

"Vì những người phụ nữ đó không có mắt, còn tôi thì có. Thực ra, tôi đã nhờ người ta giúp. Người ta giúp là tình nghĩa, không phải bổn phận, không nhất định phải để tâm mặt mũi anh. Tôi có quyền gì mà tức giận vì giúp tôi đâu phải nghĩa vụ của người ta. Thứ làm tôi tức giận chính là thái độ của hắn. Khuôn mặt luôn nở nụ cười rất tươi, thoạt nhìn rất thân thiện, nhưng thực sự hắn ta đâu phải như vậy hắn đang cự tuyệt và thờ ơ với mọi thứ. Hắn ta trông giống một phù thủy xấu xa đội lốt hoàng tử ôn nhu quyến rũ! Không có lòng tốt, không tình cảm cũng không có tình yêu.

Tiểu Hạ tức điên. Mặc dù cô biết cầu xin người khác giúp đỡ, chưa biết được hay không thì đầu tiên phải bỏ đi cái tôi của mình xuống. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Nguyễn Chiêm, cô liền trở nên tức giận không rõ lý do

" Giận một chút cũng tốt, những cảm xúc xấu khác có thể được giải tỏa. "

" Vạn Lý! "

" Được rồi, được rồi, đừng nóng giận. Ngày mai.. không được, ngày mai tôi không đi được. Ngày mốt, ngày mốt tôi sẽ cùng cô đi gặp hắn ta. Tiểu tử này thật không để cho tôi chút mặt mũi nào, cũng không nhìn xem người nhờ hắn giúp là ai. Nhạc đại luật sư nhờ hắn ta chút chuyện nhỏ, xem như là coi trọng hắn rồi! "

" Tôi không đi! "

" Tại sao không đi. Hắn càng sợ phiền phức thì hãy làm phiền hắn, cho hắn phiền chết luôn! "Vạn Lý hùa theo lời của Tiểu Hạ. Anh biết Tiểu Hạ tính tình rất trẻ con, thay vì an ủi tốt hơn hết là nên khơi dậy sự trả thù của cô. Ngoài ra anh cũng muốn biết chân tướng cơn ác mộng bất tận gần đây của Tiểu Hạ là một vấn đề tâm lý hay là bị quỷ ám.

Quả nhiên, Tiểu Hạ tỏ vẻ ngầm đồng ý.

" Nói qua cũng phải nói lại, cô đừng trách hắn quá. "Vạn Lý nói đỡ cho Nguyễn Chiêm," Mỗi người mỗi tính, Nguyễn Chiêm là người không biết cư xử với người khác. Thật sự làm bạn bao nhiêu năm tôi còn chưa hiểu hết hắn, không ngờ cô mới gặp có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn ta ngay lập tức, thật đáng sợ! "

" Chuyện nhỏ, không nhìn xem tôi là ai à? "

" Đúng vậy, trực giác nhạy bén là sức mạnh lớn nhất của cô. Nếu cô cùng tôi hợp tác thì thật tốt, tiếc là cô lại chọn thành một luật sư. "

" Còn khen gì nữa không, nói luôn đi. "

" Nói cả đêm cũng không hết! Hay nói về chuyện Nguyễn Chiêm đi. Cô có hứng thú muốn biết tại sao chúng tôi là bạn, và tại sao tôi lại nói rằng hắn ta là nhà ngoại cảm không? "

" Không có hứng thú. "Tiểu Hạ tỏ ra tức giận, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy tò mò.

" Vậy coi như đây là câu chuyện nghe trước khi ngủ nhé. Hắn ta và tôi là bạn của nhau đã nhiều năm. Chúng tôi biết nhau từ năm 7 tuổi, đến bây giờ đã được hai mươi tư năm. Hắn ta là con nuôi, được nhặt về nhận nuôi lúc 5 tuổi. Tôi không biết hắn ta có nhớ gì trước năm 5 tuổi hay không, nhưng dù sao thì hắn ta cũng không bao giờ nói ra điều đó. Cha nuôi của hắn ta là một đạo sĩ, lúc ấy chính quyền tấn công bài trừ mê tín dị đoan một cách rất mạnh mẽ buộc lòng ông ta phải hoàn tục, sau này đến thị trấn của tôi mà sinh sống. Cha hắn hiểu biết rất sâu về văn học văn hóa dân gian, ngay cả tên hắn ta cũng được lấy trong sách cổ. "

" Tào lao, ngoại trừ kì quái, tên hắn cũng không có gì thâm thúy. "

" Không phải đâu, tên của hắn ta xuất phát từ "Tấn thư - Nguyễn chiêm ngộ quỷ" đấy. Trong sách nói về nhân vật Nguyễn Chiêm này là người theo học thuyết vô thần. Một lần hắn tranh luận với một người về chủ đề này và người kia thua. Sau đó người kia liền nói bản thân hắn là quỷ rồi từ từ biến mất trước mặt Nguyễn Chiêm. Nguyễn Chiêm bất ngờ ngã bệnh và chết. Tôi không biết tại sao cha hắn lại đặt cho hắn ta cái tên này. Có thể là một kỉ niệm hoặc một thứ mong muốn gì đó không nhất định. Giống như cô sinh ra vào mùa hè nên tên là Tiểu Hạ. Cha mẹ tôi hy vọng tôi bay xa vạn dặm, cho nên tên của tôi là Vạn Lý.

"Nhưng sao anh biết hắn ta có.. năng lực đó?" Trời đã khuya, Tiểu Hạ không dám nói ra từ "quỷ", đây là chuyện khiến cô tò mò nhất trong quan hệ giữa Vạn Lý và Nguyễn Chiêm.

"Tôi quen hắn lúc bảy tuổi. Khi ấy trường tôi có xuất hiện vài chuyện kì lạ và sau này học đại học cũng có gặp một số chuyện thần quái nữa, nhưng tạm thời tôi không thể nói với cô được, do trạng thái tinh thần của cô không ổn định, sẽ gây ra sợ hãi, nếu có dịp tôi sẽ kể sau. Tóm lại cô hãy tin tôi, hắn ta quả thực có thể nhìn thấy những thứ chúng ta không thể nhìn thấy và có thể xua đuổi chúng."

"Anh không sợ khi làm bạn với hắn ta sao?"

"Sợ! Tại sao không! Nhưng sự tò mò quá lớn của tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi. Nói cách khác vận mệnh chúng tôi luôn gắn liền với nhau. Chúng tôi học chung một lớp từ tiểu học đến trung học cơ sở, cấp hai khi phân chia nam nữ thì chúng tôi ngồi cùng bàn. Ở trung học, sau khi gia đình tôi đi Trùng Khánh, tôi vẫn liên lạc với hắn ta một thời gian, sau này thấy hắn không hồi âm lại, tôi tưởng chúng tôi đã mất liên lạc với nhau, ai ngờ khi tôi học đại học ở Bắc Kinh thì gặp lại hắn, vẫn học cùng khoa."

"Hắn ta cũng nghiên cứu tâm lý học à?" Tiểu Hạ ngạc nhiên. Thảo nào hắn có thể giả vờ nhiều như vậy, nhưng điều đó không thể thoát khỏi đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của Nhạc Tiểu Hạ.

"Đúng vậy. Nhưng khí hắn ta tốt nghiệp xong liền biến mất. Còn tôi thì đến thành phố này làm việc, không ngờ là tôi vẫn gặp hắn ta ở đây. Không biết vì cái gì hắn không làm việc theo chuyên ngành mà lại đi mở quán Bar. Vòng đi vòng lại tôi cũng sẽ gặp hắn. Chúng tôi sinh ra định mệnh đã là bạn, không thể chạy trốn."

"Nghe như anh luôn theo đuổi hắn ta." Tiểu Hạ cạnh khóe.

"Hả? Ừ công nhận giống thật. Hắn thật sự rất lạnh nhạt. Tôi nghĩ không phải chúng tôi quen nhau đủ lâu, tôi cũng không phải người thân thiện thì có lẽ chúng tôi không thể trở thành bạn thân được.

" Tôi lại nghĩ khác, nguyên nhân có lẽ là do quen nhau từ thuở nhỏ. "

" Đúng, đây là yếu tố then chốt. Trẻ con có xu hướng dễ kết bạn với nhau bất kể chúng từ chối thế giới bên ngoài như thế nào. Nếu tôi gặp hắn ta khi trưởng thành, hắn ta có thể sẽ đối xử với tôi như cô nói - bề ngoài tử tế và hiền lành, nhưng thực tế xa cách vạn dặm. "

" Nói ra đều là lỗi của anh. Biết tính hắn ta như vậy nhưng vẫn không chịu đi cùng tôi. "Tiểu Hạ lại nhớ tới lời từ chối lịch sự và kiên quyết của Nguyễn Chiêm, không khỏi cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.

" Thật ra tôi có lý do buộc phải làm vậy. "Vạn Lý thấy được Tiểu Hạ không cam lòng, nhanh chóng nói ra suy nghĩ của chính mình," Mặc kệ nói như thế nào, tôi muốn giúp cô là tôi đã phản bội hắn. Bởi vì tôi đã hứa sẽ không nói chuyện của hắn cho người khác. Điều này sẽ làm hắn tức giận tôi lúc đó mọi thứ sẽ tồi tệ hơn thôi. Chờ hắn ta bớt giận một chút, tôi xuất hiện thì cơ hội sẽ lớn hơn một chút. "

" Nhưng hắn ta thực sự có thể giúp tôi sao? "

" Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Tôi không biết có ai hơn hắn không, nhưng hiện tại tôi chỉ biết hắn, đây là việc duy nhất tôi có thể giúp cô. Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc thật ngon, ngày mốt chúng ta sẽ tìm hắn. Dù có được hay không, thử rồi mới biết. Thôi tôi cúp máy, chúc cô ngủ ngon. "

" Chúc ngủ ngon."

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Hạ lại bắt đầu lo lắng. Có thể ngủ được sao? Cô sẽ gặp ác mộng, cô không chịu nổi sự sợ hãi nào nữa. Nhưng không ngủ? Cô phải đi làm vào ngày mai, và bây giờ cô cảm thấy cả người thật nặng nề và khó chịu.

Quên đi! Kệ nó vậy!
Bình Luận (0)
Comment