Người Vá Xác

Chương 7

Tôi đợi một hồi lâu mà cũng chẳng có câu trả lời nào, trong lòng càng lúc càng căng thẳng."Chử Nguyệt Nguyệt, cô vẫn ổn chứ? Trong... trong lu nước lạnh đấy..."Vừa nói tôi vừa run rẩy giơ tay phải ra chạm vào vai của Chử Nguyệt Nguyệt.Tôi cứ tưởng cô ta ngủ rồi, chỉ định đánh thức cô ta thôi nên tôi chạm khá nhẹ.Khoảnh khắc tay tôi chạm vào vai của cô ta, cả người tôi dường như bị điện giật. Tôi rụt tay lại rồi hối hả lùi lại phía sau tận mấy bước.Cơ thể của cô ta... vừa lạnh vừa cứng... là... là người chết!Thường xuyên làm việc với người chết nên tôi chỉ cần chạm nhẹ một cái là đã có thể xác định chắc chắn cô ta là một cái xác!Sao có thể?Tối qua tôi còn tận mắt nhìn thấy cô ta ngồi trên xe của Đầu Vuốt Keo! Tuy rằng cô ta không nói chuyện nhưng đúng là đã tự mình đi vào trong nhà mà!Lẽ nào, tối qua, sau khi tới đây, Đầu Vuốt Keo đã lén giết cô ta sao?Tôi nhanh chóng nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua. Tối qua tôi vẫn luôn ở trong linh đường vá xác, Đầu Vuốt Keo thì ở trong phòng bếp bận rộn nhào bột, tôi có thể nghe được tiếng động nhưng không chắc chắn cậu ta đã làm những gì.Đầu tôi nhanh chóng nảy số, Đầu Vuốt Keo đã chạy rồi, bây giờ trong phòng chỉ còn mình tôi và thi thể này. Nếu bây giờ Đầu Vuốt Keo tới đồn cảnh sát báo án, tố cáo tôi giết chết Chử Nguyệt Nguyệt thì tôi có trăm cái miệng cũng không biện minh được.Tuy rằng qua các công tác nghiệm thi, cuối cùng vẫn có thể trả lại trong sạch cho tôi, nhưng cũng không thể loại trừ những trường hợp đặc biệt. Dù sao thì tôi đã ở đây suốt đêm qua, trong nhà này không có camera, chẳng ai biết được sự thật ra sao.Nghĩ vậy, tôi chạy một mạch ra ngoài.Rời khỏi ngôi nhà đó, tôi không dám đi đâu khác, vắt chân lên cổ chạy thẳng về nhà. Về đến nhà, nhìn thấy chú hai đang nằm ngủ say, tâm trạng tôi mới ổn định lại kha khá.Lúc này, trời cũng sắp sáng rồi, tôi đóng kín tất cả cửa, không thay quần áo gì cả, cứ thế nằm lên giường ngủ luôn.Lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi, tôi vội đi xem chú hai, chú vẫn đang ngủ say.Chú hai chưa tỉnh nên tôi phải tự mình giải quyết hết tất cả mọi chuyện. Tôi úp một tô mì, ăn xong thì trong lòng đã có tính toán cả rồi.Người hiểu nhất về công việc của Đầu Vuốt Keo ở Hà Nam chính là bố cậu ta, tôi vẫn phải tới hỏi ông ấy.Đạp xe tới nhà Đầu Vuốt Keo, còn chưa tới cửa, cách rất xa tôi đã nghe thấy tiếng pháo nổ.Bước vào trong sân nhà Đầu Vuốt Keo, đó chính là nơi đốt pháo, khắp sân đều là xác pháo đỏ.Còn người đứng ở cửa gian nhà chính chính là Đầu Vuốt Keo!Vừa nhìn thấy Đầu Vuốt Keo là tôi thấy giận sôi gan. Tôi xông thẳng vào chẳng màng pháo dây đang nổ, rồi túm lấy cổ Đầu Vuốt Keo."Đầu Vuốt Keo, cậu ngoan ngoãn nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này là sao!?"Trong sân có rất nhiều người, cũng có một số người quen tôi, mọi người đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi.Bây giờ, Đầu Vuốt Keo lại khôi phục dáng vẻ giống với hôm trước đã gặp tôi, đầu tóc bóng loáng, mặc áo sơ mi hoa phẳng phiu, cổ đeo sợi dây chuyền to sáng lấp lánh.Điều khiến tôi vô cùng khó hiểu chính là cậu ta đã thề thốt không biết gì về chuyện tối qua!Không những thế, Đầu Vuốt Keo còn nói đây là lần đầu tiên cậu ta gặp tôi sau khi về quê!Tôi tức không chịu được, kéo Đầu Vuốt Keo và bố cậu ta lên cái nhà trên trấn kia.Cỗ thi thể nữ trong căn phòng phía Tây kia chẳng còn thấy đâu. Trong nhà chính, những dấu vết tôi vá thi thể vẫn còn đó, chỉ duy nhất bài vị ở linh đường là không thấy đâu nữa.Không tìm thấy chứng cứ, mặt Đầu Vuốt Keo dương dương đắc chí, tôi hết cách chỉ đành quay về nhà.Vừa bước đến cổng, tôi đã nghe thấy tiếng "ọe" từ trong nhà vọng ra!Dường như có ai đó đang nôn!Tôi bước thật nhanh tới đẩy cửa vào nhà, vừa bước vào tôi đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng.Tôi lại nhìn lên giường thì thấy chú hai ngồi trên đó, tay vịn đầu giường, đầu vươn ra ngoài, đang nôn từng ngụm máu to.Trên đất đã có một vũng máu lớn rồi.Tôi hoảng hốt kêu lên rồi vội nhào tới ôm chú hai, tôi hỏi chú thấy thế nào rồi.Chú hai lại nôn thêm mấy ngụm máu nữa rồi mới chầm chậm ngẩng đầu lên, mặt cắt không có giọt máu nào."Đầu Kim, tai họa của chú ập đến rồi..."Chú nói xong thì khẽ cau mày lại: "Con sao vậy? Có phải..."Tôi vội vã tóm tắt những chuyện xảy ra hai ngày nay cho chú hai nghe, ông nghe xong thì thở dài thườn thượt."Hầy... số trời rồi... Đầu Kim à, có phải con đã vá xác cho người chết vào tiết thanh minh không? Con đó, con trúng gian kế của người ta rồi!"Vừa nói chú hai vén áo lên để lộ ra bộ ngực rộng rãi của mình, trên đó có dấu bàn tay đen thui như ai đó lấy than đồ lên.Chẳng đợi tôi hỏi, chú hai đã tựa vào đầu giường, chậm rãi kể cho tôi nghe.Thì ra, cơn bệnh ham ngủ của chú hai thật ra là để tránh tai họa.Chú hai hiền lành, khâu thi thể nhiều năm qua, không tránh khỏi việc tiết lộ thiên cơ, thế nên phải khó khăn "ngũ tệ tam thiếu*".*Ngũ tệ chính là: “Quan, quả, cô, độc, tàn”. Già mà không có vợ là "quan", già mà không có chồng là "quả", già mà không có con là "độc", nhỏ mà không có cha mẹ là "cô", còn tàn tật chính là "tàn". Tam thiếu tức là: "tiền, mạng, quyền".Thế nên cả đời chú không lấy vợ, sợ để họa lại cho con cháu. Với lại mỗi lần dự cảm được sắp có tai họa giáng xuống thì chú liền ngủ say dài ngày.Lần này, trong cơn mơ chú chợt cảm nhận được một cơn đau kịch liệt. Lúc chú tỉnh dậy thì thấy trên ngực mình có một ấn tay đen thùi lùi, vậy nên biết được hạn của mình tới rồi.Tôi kể rành mạch hết những chuyện gặp phải trong hai ngày nay, chú hai nghe xong thì lại thở dài thườn thượt một lần nữa."Hầy... Đầu Kim à, con trúng gian kế của kẻ khác rồi! Thi thể mà con vá là thi thể nữ chết bất đắc kỳ tử trong tiết thanh minh. Xác nữ đó chắc là bị người khác hại chết, sau đó thì oan hồn không siêu thoát, nhất định đòi phải giết chết một người nữa dẫn theo mới chịu".Tôi lắc đầu: "Nếu cô ấy muốn giết một người thì sao cô ấy không giết con mà cứ phải tới tìm chú?"Chú hai vịn vào tôi ngồi dậy, quay đầu nhìn ra cửa rồi lại thở dài."Con nhìn xem thứ gì đỏ chót ở trước cửa đó?"Tôi vội quay đầu nhìn thì mới thấy phía sau cửa nhà tôi có một chiếc giày cao gót màu đỏ!--------------------
Bình Luận (0)
Comment