Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 176


“Nhất định anh Minh Viễn sẽ thay tôi cho cô một bài học.”
“Vậy cô hấy bảo anh ta nhanh lên một chút.” Đỗ Thanh Hoa, khi cô sắp nói thêm thì nghe thấy đài gọi tên của Trần Nam Phương, cô kéo tay bạn thân nghênh ngang rời đi.
Trần Nam Phương thở dài, dặn dò: “Thanh Hoa, chúng mình đừng có gây chuyện với bọn họ được không.”
“Tại sao lại không? Cho dù cậu không thích Hà Minh Viễn, nhưng dù gì bây giờ anh ta cũng là chồng của cậu, dù sao cũng phải đòi một chút gì chứ.”
Trần Nam Phương không lên tiếng, đối với anh cô không mong muốn được nhận gì cả, chỉ cân anh không hành hạ cô là cô đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Rất nhanh sau đó, đã có kết quả xét nghiệm.
“Nam Phương, trong bụng cậu thực sự có một đứa bé!” Đỗ Thanh Hoa nhìn chằm chằm vào báo cáo, vui mừng đến mức không biết phải làm gì: ‘Con nuôi của mình! Nên đặt tên là gì đây?”
“” Trần Nam Phương thì không vui lắm: “Cậu nói xem, nếu Hà Minh Viễn bắt tớ bỏ nó đi thì phải làm thế nào?”
“Anh ta dám?” Đỗ Thanh Hoa kêu lên: “Nếu anh ta thật sự dám động vào con nuôi của tớ, tớ sẽ dùng cả cái mạng này để liều với anh ta.”
Trên khuôn mặt nhỏ của Trần Nam Phương hỗn tạp vô số cảm xúc, có cảm kích cũng không biết phải làm sao.


Một lúc sau, cô mới chậm rãi nói: “Cậu cảm thấy để đứa bé đến thế giới này là chuyện tốt sao?”
Vì sao cô lại gả cho Hà Minh Viễn, cô nhớ rất rõ.
Cô càng không dám quên mình và anh ta có duyên phận gì.
Sự giận giữ của anh ta, thù hận của anh ta, rõ ràng lại sâu sắc như vậy.
“Trước kia mình nghe nói phụ nữ mang thai rất dễ suy nghĩ linh tỉnh mình còn không tin, bây giờ nhìn cậu như vậy thì mình thật sự tin rồi.” Đỗ Thanh Hoa năm lấy tay Trần Nam Phương: “Nam Phương, viện trưởng cô nhi viện của chúng mình đã từng nói, sinh mệnh nhỏ đến với chúng ta là may mắn, chúng ta không thể vứt bỏ may mắn này được.”
Cô nhìn bạn thân của mình, đưa tay còn lại lên, chậm sãi sờ đầu bạn thân: “Được, mình sẽ không bao giờ từ bỏ.”
Bạn thân cậu thật tốt với mình.
Trân Nam Phương theo hai người nữa rồi ra khỏi bệnh viện.

Đi mua một chiếc điện thoại mới, rồi sau đó lại đi ăn một bữa trưa thật thịnh soạn và phong phú.
Theo lời của cô bạn tốt Đỗ Thanh Hoa thì cô cần phải ăn nhiều hơn, ăn thật nhiều món ăn bổ dưỡng thì mới có thể cung cấp cho em bé đầy đủ chất dinh dưỡng.
“Ha ha.” Trần Nam Phương dịu dàng cười khẽ một tiếng.

“Cậu có cảm giác như thế nào khi tớ mang thai thế?”
“Tớ?” Đỗ Thanh Hoa sờ sờ cánh mũi, húng hắng lắc đầu: “Trong vòng mười tám năm tớ sẽ chẳng lo lắng gì 3 1 cả: “Vì sao?” Cô khó hiểu đặt đôi đũa trên tay xuống, nhìn chằm chằm vào người bạn tốt của mình, do dự, ngập ngừng hỏi: “Cậu và đàn anh Thẩm Minh…”
“Không.” Đỗ Thanh Hoa cắt lời cô, rõ ràng và lưu loát, rành mạch nói: “Không thể nào, và vĩnh viễn không bao giờ.”
Trân Nam Phương chớp chớp đôi mắt đẹp lung linh vì quá ngạc nhiên: “hỏi cung” cô bạn thân của mình: “Cậu với đàn anh tốt xấu gì thì cũng đã trải qua ba bốn năm gắn bó tình cảm đậm sâu.

Không thể cứ nói bỏ đi là bỏ như thế được.

Tình cảm lại vì mục đích kinh doanh, thương mại, đối xử như thế với bản thân cũng quá là tệ rồi.”


Bình Luận (0)
Comment