Người Vợ Bí Mật

Chương 47

Nghiêm Hạo ngồi trong xe, nhìn từng nhóm nhân viên lần lượt đi ra từ công ty, giữa đám người tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Những người khác dường như giống giống nhau cứ thế đi qua, cuối cùng anh đã thấy cô, vẻ mặt có chút cô đơn không thần thái, bên cạnh còn có một nữ đồng nghiệp đang nói chuyện với cô, anh nhớ cô ấy là bạn học của Mễ Giai, bọn họ đã từng gặp nhau một lần ở tiệm cơm gần rạp chiếu phim. Mở cửa xuống xe, Nghiêm Hạo đi thẳng đến chỗ các cô.

“Đi mà, quán đó có món cá nấu dưa chua thật sự rất ngon”. La Lệ thuyết phục Mễ Giai cùng mình ra ngoài ăn cơm, thật ra chủ yếu là La Lệ sợ Mễ Giai cứ để bản thân buồn bã như vậy, hình như trưa nay cô ấy còn không ăn gì, thế này rồi chẳng mấy chốc mà hại đến sức khỏe. Mễ Giai đột nhiên dừng bước, La Lệ vui vẻ cho rằng cô ấy đã bị mình thuyết phục, cao hứng hỏi, “Cậu đồng ý?”.

Mễ Giai không phản ứng, bình tĩnh nhìn người đàn ông phía trước đang đi tới.

Thấy cô không phản ứng, La Lệ hồ nghi, “Cậu nhìn gì vậy?”. Nhìn theo tầm mắt Mễ Giai, Nghiêm Hạo bước chân vững vàng đi về phía các cô, La Lệ tính tình nóng nảy trong phút chốc liền bùng nổ, trợn tròn mắt nghiến răng nghiến lợi nói, “Đồ khốn kiếp nhà anh còn mặt mũi đến đây hả?”.

Không để ý La Lệ đang nổi xung bên cạnh, Nghiêm Hạo chỉ nhìn Mễ Giai, “Mễ Giai, theo anh về đi”.

“Về cái gì mà về, về rồi lại để anh bắt nạt à, tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu, sau này tôi sẽ trông nom Mễ Giai, vài ngày tới sẽ đưa đơn ly hôn cho anh, anh cứ chờ ký tên đi”. La Lệ đứng chắn trước người Mễ Giai như gà mẹ che chở gà con, hoàn toàn đối xử với Nghiêm Hạo như diều hâu.

“Mễ Giai là vợ tôi, trước kia là thế, bây giờ là thế, về sau cũng là thế, cô không có quyền quyết định thay cô ấy, cô ấy lại càng không cần cô quản lý, hiện tại cô ấy vẫn mang họ Nghiêm”. Nghiêm Hạo lạnh lùng đáp trả La Lệ.

La Lệ có phần bị ánh mắt anh dọa đến, nhưng cố giả bộ bình tĩnh, “Vậy. . . Vậy cũng phải xem Mễ Giai có bằng lòng không đã”.

Không muốn chấp nhặt với cô ta, Nghiêm Hạo nhìn sang Mễ Giai. Mễ Giai vẫn hờ hững, bình tĩnh nhìn anh nói, “Em sẽ không về cùng anh, em với anh đã không còn gì để nói”.

“Nghe rõ rồi chứ, Mễ Giai cô ấy không đồng ý, vậy nên mời anh về cho”. La lệ tức giận trừng mắt với Nghiêm Hạo, phụ họa thêm.

Hoàn toàn không thèm để ý tới La Lệ nói gì, Nghiêm Hạo gắt gao nhìn chằm chằm Mễ Giai, “Em vẫn không tin anh?”.

“Ha!”. Mễ Giai cười lạnh hỏi ngược lại, “Nếu là anh, anh sẽ tin chứ?”.

Sẽ không, Nghiêm Hạo nhìn cô, trong lòng thầm trả lời. Đúng vậy! Đến bản thân anh còn không thể tin chuyện này, lấy lý do gì để yêu cầu cô phải tin. Nghiêm Hạo thở dài một tiếng, thống khổ nhắm chặt mắt, “Em nhớ đọc báo ngày mai”. Dứt lời chán nản xoay người rời đi.

Mễ Giai nhìn theo anh, đôi mắt từ từ phiếm hồng, vội đưa tay lên lau đi, mặc cho nỗi chua xót tản ra ở chóp mũi, cố mỉm cười với La Lệ.

“Đọc báo ngày mai? Có ý gì đây?”. La Lệ cau mày, vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của Nghiêm Hạo.

“Mặc kệ anh ta, không phải cậu nói muốn đi ăn canh cá nấu dưa chua sao, đi thôi, tớ hơi đói”. Kéo tay La Lệ đi về phía trước.

“Đúng, để ý anh ta làm gì chứ, đi, chúng ta đi ăn đại tiệc”. Nghe Mễ Giai nói muốn đi ăn, La Lệ đồng tình một nghìn lần.

Hiệu suất làm việc của Diêu Mẫn luôn khiến người khác không cần lo lắng, ngày hôm sau dường như trên tất cả báo chí của Thượng Hải đều xuất hiện thông tin mà Nghiêm Hạo đã giao phó, tin tức giải thích rõ ràng quan hệ giữa Nghiêm Hạo và Mạc Liên Huyên, đơn giản chỉ là quan hệ hợp tác, lúc trước cùng nhau tham dự một vài hoạt động chủ yếu là để quảng bá cho vụ hợp tác đầu tư giữa Vũ Dương và Mạc Thị. Để tránh việc khiến cho nhiều người hiểu lầm nên bây giờ công khai làm sáng tỏ quan hệ của hai người, là người cùng hội cùng thuyền trên phương diện công việc và đồng thời là bạn bè ngoài đời, nhưng tuyệt đối không phải loại tình cảm yêu đương.

Mễ Giai đọc báo hôm nay, sửng sốt và choáng váng, lời nói của Nghiêm Hạo cô chẳng để ở trong lòng, nhưng La Lệ lại thay cô nhớ kỹ, sáng sớm nay đã ra ngoài lấy báo, chưa đọc hết đã kêu ầm lên, Mễ Giai đang mơ ngủ bị cô ấy kéo dậy, sau đó đọc báo, đọc xong thì thành như bây giờ.

“Mễ Giai. . . Mễ Giai. . . .”. Rất lâu không thấy Mễ Giai phản ứng, La Lệ không nhịn được kéo kéo cô, “Cậu nói gì đi chứ!”.

Trên báo viết giữa họ không có gì, anh đăng báo giấy làm sáng tỏ mối quan hệ giữa họ, bọn họ thật sự không có gì? Đáy lòng Mễ Giai cứ lặp đi lặp lại câu hỏi tự hỏi mình, hôm qua cô vẫn còn không tin anh, cũng cho rằng anh và Mạc Liên Huyên thật sự mờ ám, dù sao một trong hai đương sự là Mạc Liên Huyên đã nói muốn cô rời đi, đừng phá hỏng chuyện giữa bọn họ, nhưng hiện tại, cô không thể xác định, lời nói của hai người đó hoàn toàn trái ngược, Nghiêm Hạo đã thẳng thắn đăng thông tin giải thích quan hệ giữa anh và Mạc Liên Huyên không hề có tình yêu, hiện tại cô… Thật sự cô rất rối loạn.

Mễ Giai có chút mờ mịt đứng dậy, bộ dáng phân vân không biết phải làm sao.

“Cậu. . . Không sao chứ?”. La Lệ lo lắng hỏi.

Mễ Giai lắc đầu, “Tớ. . . Tớ đi rửa mặt”.

La Lệ không hỏi thêm, gật đầu cười nói, “Ừ, vào rửa mặt đi rồi ra ăn sáng, tớ có mua bánh trứng với quẩy đây”.

Mễ Giai gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm. La Lệ nhìn cửa phòng tắm đóng lại, thở dài lắc đầu, ban nãy cô vừa ra ngoài mua bữa sáng, giờ đem đồ ăn bỏ vào đĩa đặt lên bàn, sau đó pha hai cốc sữa để bên cạnh.

Mễ Giai rửa mặt chải đầu xong, đi đến gần bàn ăn, mũi ngửi thấy mùi béo ngậy, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, Mễ Giai ôm miệng xoay người chạy vào toilet. Thấy vậy La Lệ lo lắng, “Cậu sao thế?”.

Qua nửa ngày, Mễ Giai mới từ trong toilet đi ra, ngồi trên sô pha phòng khách, sắc mặt có phần tái nhợt. La Lệ quan tâm đi tới hỏi, “Cậu, không sao chứ?”.

Mễ Giai vô lực khoát tay, cố gắng tươi cười để La Lệ yên tâm.

La Lệ lo lắng sờ trán cô, xác định không có dấu hiệu phát sốt mới nói, “Cậu ra ăn sáng đi, để lâu nguội hết bây giờ”.

Mễ Giai ôm gối ôm, mí mắt nặng trĩu, lắc đầu cự tuyệt, “Ngửi mùi đó là tớ thấy buồn nôn rồi, không có khẩu vị”.

“Cậu. . . Không phải là cậu có đấy chứ?”. La Lệ hoài nghi.

“Có? Có gì?”. Mễ Giai chưa kịp phản ứng.

“Đứa bé ấy!”. La Lệ tức giận đảo mắt.

Đứa bé? Cô có thai? Mễ Giai không thể tin được mở to hai mắt, sửng sốt chừng một phút đồng hồ mới lắc đầu theo bản năng, “Không đâu, chắc là tớ ăn phải đồ ăn hỏng, lúc trước cũng từng như vậy rồi”.

“Thật không?”. La Lệ hiển nhiên không tin.

“Đương. . Đương nhiên, lúc trước cũng tưởng là mang thai, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là viêm dạ dày. Cho. . Cho nên lần này cũng có khả năng là viêm dạ dày thôi”.

“Có đúng không?”. La Lệ gãi đầu, giọng điệu vẫn hoài nghi, nhưng lần này nghi ngờ đã có phần giảm bớt.

Thật ra Mễ Giai cũng không chắc chắn, cô nhớ kì kinh của mình đúng là có chậm, nhưng do gần đây xảy ra nhiều chuyện, cô cũng không để ý.
Bình Luận (0)
Comment