Người Vợ Nô Lệ

Chương 160

#BooMew

Lê Bá Sâm nhướng nhướng mày nhìn thấy mồ hôi, Tư Noãn Noãn đứng dậy nói.

" Ăn cũng đã ăn xong rồi, vậy giờ tôi... " về... còn chưa kịp nói hết câu thì Lê Bá Sâm liền nói.

" Để anh gọi Hà Sinh Khứu đi mua ít quần áo mỏng mỏng cho hai con, em cứ ngồi xuống yên tâm. "

" Nhưng... " Tư Noãn Noãn định từ chối, thì Lê Bá Sâm liền cắt ngang lời cô định nói.

" Ở đây với anh thêm một chút nữa đi Noãn Noãn. "

" Đêm nay, anh phải tăng ca. "

Tư Noãn Noãn cũng không biết nói gì hơn ngoài việc gật đầu một cái, cô biết, hiện tại cho dù cô muốn rời đi cũng không thể nào đi được a.

Lê Bá Sâm thấy Tư Noãn Noãn gật đầu, anh liền vui vẻ mà kéo Tư Noãn Noãn ngồi xuống sofa, chính anh ngồi bên cạnh cô, cầm điện thoại nhắn tin cho trợ lí Hà Sinh Khứu của mình.

- --

Bên ngoài phòng Lê Bá Sâm, có hơn mười người mang danh thư kí, trợ lí của Lê Bá Sâm vừa ăn vừa làm việc.

Hà Sinh Khứu một tay vừa đánh máy, một tay vừa cầm ổ bánh mì cạp đỡ đói bụng thì chuông tin nhắn vang lên, mày anh nhíu lại, đang định bỏ mặc chiếc điện thoại ấy, mắt anh lại vô tình lướt qua màn hình.

Hiện rõ ' BOSS. '

Hà Sinh khứu nuốt vội một ngụm bánh mì, sau đấy bỏ phần dư lên cái hộp gần đó, mà đọc tin nhắn.

BOSS: ' Cậu đi ra ngoài mua giúp tôi vài ba bộ quần áo mùa hè cho Thương Thương và Thiên Thiên. Nhớ lấy mấy loại vải tốt tốt một chút nhé! '

Hà Sinh Khứu đọc xong tin nhắn, thật muốn chửi Lê Bá Sâm một trận, bộ Lê Bá Sâm người cổ đại hay sao mà đi mua thức ăn hay quần áo còn cần chính mình đi mua, chỉ cần lên mạng mua là được chứ gì.

Muốn giao nhanh thì trả cho họ thêm vài ngàn phí vận chuyển là xong, nhưng Boss chính mình nhắn tin cho anh, anh cũng không thể nào từ chối được a.

Hà Sinh Khứu đứng dậy, một tay cầm ổ bánh mì còn phân nửa, một tay nhét điện thoại vào túi đi ra ngoài.

- ---

Hoa Thị.

Hoa Tử Khiêm nhíu chặt mày cố gắng làm cho xong một đống công việc còn tồn không hết mà cũng quên mất chuyện Tư Noãn Noãn, mãi một lúc lâu, anh mới nhớ đến chuyện Tư Noãn Noãn nhờ, đang định gọi trợ lí lên tìm hiểu thì biết được một tin.

Chính anh cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.

" Cậu nói là Noãn Noãn đã dọn vào Lê Gia? "

" Vâng Boss. "

" Hai bé con cũng vào. "

" Vâng. "

" Ừ. " Hoa Tử Khiêm lạnh nhạt ' ừ ' một tiếng.

Trợ lí lại nói.

" Hình như Tư tiểu thư biết chuyện Lê Tổng... à không Lê chủ tịch bên đó mắc bệnh rồi. "

Hoa Tử Khiêm cười như không cười nói.

" Tôi biết, cũng chỉ khi Noãn Noãn biết chuyện, thì mới có chuyện đi vào trong đấy ở. "

" Boss... anh... " trợ lí kinh ngạc nhìn Hoa Tử Khiêm mím chặt môi như kiềm nén gì đó.

Hoa Tử Khiêm lắc nhẹ đầu một cái mới nói.

" Dù biết rõ cô ấy chẳng yêu tôi, hay một chút gì đó gọi là động lòng cũng chưa từng dành cho tôi, thế mà tôi vẫn hy vọng có phải quá ngu ngốc hay không? " không đợi trợ lí trả lời, Hoa Tử Khiêm lại nói.

" Cô ấy rất nhiều lần nói ' em chỉ xem anh là người anh trai, là người bạn thân, bạn tri kỉ ' và còn nói ' nếu anh khó quên đi em, thì chúng ta cứ xem như người xa lạ... ' tôi cũng nói là sẽ ổn, sẽ không sao, nhưng thì ra cái từ ổn đấy của tôi là giả.

Hôm nay, trái tim tôi lại đau thắt lại khi biết Noãn Noãn đang ở cạnh Lê Bá Sâm... thật đau... thật sự rất đau... "

" Boss... ' trợ lí gọi một tiếng rồi im lặng, có lẽ những người ngoài kia không biết, nhưng chính anh biết, Boss không phải chỉ một lần chịu đau khổ, càng không phải chỉ một lần vì Tư tiểu thư đau lòng.

Tư tiểu thư không sai, sai là ở Boss, luôn cố chấp, tự cho mình là đúng, cái gì mà cứ cố gắng dần dần sẽ thành công, cái gì mà chỉ cần kiên nhẫn sẽ được đáp lại, toàn bộ đều là dối trá...

Càng cố gắng, càng khiến chính mình tổn thương.

Càng kiên nhẫn, càng khiến chính mình thêm đau buồn.

Trong công việc, sự cố gắng, sự kiên trì của mình sẽ xứng đáng, nhưng trong tình yêu... sự cố gắng, sự kiên trì của mình sẽ thành thứ khiến chính mình chịu nhiều tổn thương thêm thôi...

- -----

Nước Rose.

Vẫn như thế, là thành phố của loài hoa, những cửa hàng hoa của Tư Noãn Noãn vẫn bán chạy như ngày nào chỉ khác là không còn ai thấy cô nữa.

Phỉ Vô Dư ngồi trên ghế đá trước cửa hàng, tay cầm điếu thuốc hút một hớp thở ra.

Cái cảm giác lạnh giá này đúng là không gì có thể diễn tả nổi... vì sao chứ...

Vì chính anh thấy cô đơn nên rất lạnh...

- ---------------

Bão 2/7 chương.
Bình Luận (0)
Comment