Người Vợ Nô Lệ

Chương 217

#BooMew

" Giống cả hai chúng ta. " Lê Bá Sâm dùng sóng mũi cao cao của mình cọ cọ sóng mũi của cô.

Tư Noãn Noãn cười cười im lặng.

- -----

Nước Rose.

" Cậu chủ... "

Người đàn ông tóc bạch kim mắt xanh im lặng.

Người đang lái xe không nhịn được nói.

" Cậu chủ? Chúng ta đã dừng ở đây hơn ba giờ. "

Người đàn ông tóc bạch kim mắt xanh hít một hơi lạnh giọng nói.

" Đi thôi. "

" Vâng. "

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh đi, trong xe lại im ắng.

Người đang lái xe nhíu nhíu mày nhìn kính chiếu hậu không khỏi nói.

" Cậu chủ, chủ tịch Lê nói muốn gặp ngài. "

" Anh ta thật sự nói như vậy? " Người đàn ông nhíu nhíu mày hỏi.

Người lái xe gật gật đầu nói.

" Đúng vậy. "

Người đàn ông tóc bạch kim nhíu nhíu mày im lặng một lúc nói.

" Vậy chúng ta cứ quay lại nước J. "

" Thế còn cậu Will... " Người đàn ông lái xe khẽ nói.

Người đàn ông tóc bạch kim không nói gì, một lúc lâu khẽ nói.

" Bắt cậu ta theo. "

" Nhưng... "

" Năm xưa là do tôi quá vô tâm... làm cậu ấy chịu nhiều tổn thương và ủy khuất nhưng bây giờ tôi sẽ không để cậu ấy rời đi khỏi tôi thêm một lần nào nữa. "

Người đàn ông lái xe nhìn nhìn kính chiếu hậu im lặng.

Những chuyện của mấy năm trước, chính anh cũng không biết nên trách ai... khi đó cậu Will vì cậu chủ, ngay cả lòng tự trọng của mình, cậu ấy cũng không cần... làm mọi thứ chỉ cần có một cái nhìn của cậu chủ nhưng không... khi đó cậu chủ vẫn còn rất là mơ hồ, chẳng nhận định bản thân có yêu Will hay không... mãi cho đến khi cậu chủ đưa cô gái khác về nhà... chính anh mới biết... thì ra cậu Will yêu cậu chủ như vậy! Cậu đứng đó thờ thẩn nhìn cậu chủ, nước mắt cậu Will cứ tuôn như chưa từng được tuôn, cái hình ảnh đó thật đau lòng...

Người đàn ông lái xe hít một hơi sâu lái xe về ngay khách sạn.

- ---

Từ trên cao nhìn xuống, Will thấy chiếc xe theo anh rốt cuộc rời khỏi, môi anh câu lên cười tự giễu...

Mấy năm rồi từ khi ngày hôm đó xảy ra? Mấy năm rồi cái cảm giác đau lòng này chưa ùa về nhiều như bây giờ.

Yêu vốn không sai... cái sai lớn nhất là yêu nhầm người, và mù quáng một cách có nhận thức...

Will thở sâu, đi vào phòng hai mắt nhắm chặt cố chìm vào giấc ngủ.

- ----

Nhà Minh Lâm.

Khi Minh Lâm thức dậy thì đã là sáng hôm sau, hai mắt anh lim dim mở ra khó chịu nhìn trái nhìn phải một lúc cũng không di chuyển.

Cả cơ thể bị chèn ép cả một ngày hôm qua làm anh không thể nào không mệt.

Minh Lâm nằm đó ngây ngốc một lúc đầu mãi cho đến khi cánh cửa bị mở ra.

" Dậy rồi? Có khó chịu ở đâu không? " Phỉ Vô Dư một thân tây trang bước vào, trên tay cầm một chén cháo nóng, vừa nhìn Minh Lâm vừa hỏi.

Minh Lâm vờ như không nghe thấy Phỉ Vô Dư nói chuyện mà im lặng.

Phỉ Vô Dư nhướng nhướng mày không giận mà đi đến bên cạnh Minh Lâm, không chần chừ đỡ Minh Lâm ngồi dậy.

" Ăn một chút cháo rồi ngủ tiếp đi. Hôm nay anh phải đi họp không ở lại với em được. " vừa nói, Phỉ Vô Dư vừa múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng của Minh Lâm.

Minh Lâm không hé răng ra mà cứ ngồi yên bất động. Phỉ Vô Dư nhíu chặt mày.

" Không lẽ em muốn anh móm? "

Minh Lâm nhìn Phỉ Vô Dư một cái, nhíu chặt mày há miệng ra ăn.

Phỉ Vô Dư nhìn nhìn cười cười đút từng muỗng từng muỗng cháo cho Minh Lâm.

Sau khi nhìn Minh Lâm ăn và uống nước xong, Phỉ Vô Dư mặt dày ôm Minh Lâm vào lòng, hung hăng hôn lên trán của anh một cái nói.

" Anh đi làm, em ở nhà ngoan, xảy ra chuyện gì phải gọi cho anh có biết không? "

Minh Lâm im lặng, không nói gì.

Phỉ Vô Dư nhìn nhìn vẫn không yên tâm hỏi.

" Còn đau? " dừng một chút, Phỉ Vô Dư nhíu chặt mày ôm Minh Lâm đứng dậy đi vào phòng tắm.

" Anh... anh muốn làm gì nữa? " Minh Lâm khan tiếng nói.

Phỉ Vô Dư nhìn anh một cái nói.

" Kiểm tra chứ làm gì? "

" Anh... anh... " Minh Lâm hai mắt trừng to nắm chặt quần.

" Em đừng có nháo như vậy! Còn đau là phải kiểm tra. "

" Không có đau... "

Phỉ Vô Dư nhìn Minh Lâm.

" Thật? "

Minh Lâm gật đầu. Phỉ Vô Dư quỳ một gối xuống nói.

" Hôn anh một cái anh đi. "

" Nhanh nào. "

" Lâm Lâm... "

Phỉ Vô Dư mặt dày nói. Minh Lâm nhìn nhìn đồng hồ biết rõ gần chín giờ, cũng đã trễ giờ làm việc, Minh Lâm tim đập thình thịch hôn một cái " chụt " lên má của Phỉ Vô Dư một cái.

Phỉ Vô Dư vui vẻ liền ôm Minh Lâm trở về giường đắp kín chăn cho anh rồi rời đi.

- -----

Nước J.

Hoa Thị.

" Boss, tiểu thư của Lâm Thị lại đến... "
Bình Luận (0)
Comment