Người Vợ Nô Lệ

Chương 262

#BooMew

" Không có! Đêm nay sẽ ở cùng anh. " Tư Noãn Noãn cười nói.

Như nhớ ra gì đó cô lại nói.

" Phải nói là ngày nào anh còn ở đây thì ngày đó em cũng sẽ ở cùng anh. "

" Có ảnh hưởng gì không? " Lê Bá Sâm trong lòng vui sướng, nhưng chuyện cô đang mang thai ấy anh không thể nào không quan tâm.

Tư Noãn Noãn lắc đầu.

" Gần baba nó nó mới ngoan. "

Anh nhìn cô cười khẽ.

Hai người cùng hai đứa con nhỏ ngồi đấy cười đùa không thôi.

- ---

Tám giờ tối.

" Hai đứa phải về. " Tư Noãn Noãn nhíu mày nhìn Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiê khóc lóc đòi ở lại lạnh lùng nói.

Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên nào chịu, cả hai càng khóc to hơn.

" Ô... ô... không muốn mà... ô ô... "

" Muốn ở lại với baba... ô ô... "

Lê Bá Sâm im lặng dựa lưng vào gối nhìn ba mẹ con đang cãi nhau nho nhỏ bên sofa, anh nhướng mày lên tò mò.

Tư Noãn Noãn lắc đầu.

" Không muốn cũng phải muốn! Các con ở đây thì làm sao baba các con nghỉ ngơi. "

" Thế mẹ ở đây baba làm sao nghỉ ngơi. " Lê Noãn Thương nức nở nói.

Tư Noãn Noãn cứng họng.

" Mẹ... mẹ khác... "

" Ô... ô... con vẫn muốn ở đây cơ ô ô... "

Lê Bá Sâm nói.

" Hai đứa ngoan về nhà đi. "

" Nhưng... "

" Baba bệnh cần mẹ chăm sóc, hai con nhắm đỡ baba đứng dậy, lại dìu baba đi vào phòng vệ sinh được hay không? "

" Huhu... không được... "

" Đấy! Nên ngoan ngoãn về nhà mai lại đến thăm baba nữa có được không? "

Lê Noãn Thiên và Lê Noãn Thương tuy cảm thấy có gì đó sai sai nhưng vẫn gật đầu đi theo vệ sĩ về nhà.

Ai mượn bọn bé còn nhỏ không đỡ và dìu baba được làm chi.

Tư Noãn Noãn thấy hai cục nợ ngoan ngoãn đi không khỏi thở phào một hơi dựa vào sofa.

Cô hết cách với bọn nhỏ a... tuy có những thứ chúng rất ngoan nhưng cũng có một vài việc chúng chẳng ngoan một tý nào a.

Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn mệt mỏi khẽ hỏi.

" Em ổn không? Hay để tôi gọi người đưa em về nhé? "

Tư Noãn Noãn đứng dậy đi về hướng giường của Lê Bá Sâm, không chút rụt rè hay ngại ngùng gì mà leo lên chiếc giường bệnh.

" Ở đây với anh cơ. " nói xong cô ôm chặt lấy eo của anh.

Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn cô, không biết là do thói quen hay anh muốn mà in nhẹ lên đỉnh đầu cô một nụ hôn, nhẹ giọng nói.

" Mệt thì phải về! Tôi ở đây một mình cũng được. "

Tư Noãn Noãn khá bất ngờ vì nụ hôn chủ động này của anh, cô mím mím môi cười nhẹ vui vẻ, ôm eo anh chặt hơn khẽ nói.

" Không mệt. "

Lê Bá Sâm cười nhẹ một tiếng.

- ---

Tư Noãn Noãn cứ im lặng ôm lấy eo của Lê Bá Sâm, còn Lê Bá Sâm thì vẫn nhìn chằm chằm máy tính bảng trên tay xem lại những thứ trong mấy năm nay.

Có lẽ anh quên quá nhiều nên cần phải xem những thứ cần xem thôi.

Lê Bá Sâm im lặng đọc cái này đến cái nọ mà không hề hay biết đã gần mười hai giờ đêm, Tư Noãn Noãn lúc đầu cũng nhìn ké nhưng rất nhanh cô lại ngủ say trong lòng anh.

Lê Bá Sâm đọc xong mới cúi đầu nhìn Tư Noãn Noãn.

Môi anh nhếch lên.

" Ngủ say rồi sao? " anh thở ra một hơi cẩn thận đặt cô nằm xuống.

Lê Bá Sâm lấy chăn đắp cho cô lại nói.

" Có phải em rất mệt mỏi không? Khi hằng ngày đều phải ở đây chăm sóc tôi? "

Lê Bá Sâm nằm xuống, anh kéo cô ôm vào lòng.

Người phụ nữ là vợ anh... những thứ nên quên cũng nên quên...

- ---

" Cái gì? " Người đàn ông nhíu chặt mày hô lên.

" Con Tư Chân Châu đó vừa đi khóc rống còn chưa làm được gì đã bị bắt? "

" Ừ! Các người cứ ở đó... có cơ hội thì hành động. "

" Ừ! Lê Bá Sâm, chúng ta không động được nhưng con tiện nhân Tư Noãn Noãn kia thì khác. Ít nhất cũng phải khiến nó khổ sở như con gái ta... "

- ----

Lê Gia.

Lưu Hà Mi sau khi ru hai cục thịt ngủ mày nhíu lại ngồi trong phòng khách thở dài thở ngắn nói.

" Ông nói xem quản gia Lâm... Noãn Noãn đang mang thai mà nhở Bá Sâm... Haizz. "

" Phu nhân yên tâm! Cậu chủ sẽ biết chuyện gì nên và chuyện gì không nên mà. "

" Nhưng tôi vẫn cứ lo... ông biết đó mấy năm trước nó chẳng dễ tính đâu, chỉ dễ tính với mỗi Noãn Noãn, mà cho đến khi nó biết nó mất đi con bé nó mới tỉnh lại nhưng mà... bây giờ chẳng biết sẽ như thế nào. "

- ---=--------

***spoiler: " Bá Sâm... hay chúng ta chơi trò người lớn đi! "

Hai mắt Lê Bá Sâm trừng to ra...
Bình Luận (0)
Comment