Người Vợ Ở Riêng

Chương 21

Bỗng nhiên tim Bùi Thần Dật quặn lại, đau dữ dội, sự đau đớn không thể diễn tả này nhanh chóng lan khắp cơ thể anh, mỗi lần hô hấp là một lần đau đớn, dường như trái tim trong lồng ngực không còn là của anh, anh chưa bao giờ sợ hãi khiến trái tim đập thình thịch.

Thật sự nên sợ, nên hốt hoảng, Thì Nhược Huyên đã trở thành một phần cơ thể anh từ lâu rồi, xương cốt, máu, cô giống như miếng thịt non trong người anh, cô là nơi mềm mại nhất trong lòng anh, hôm nay cô nói cô muốn đi, anh nên làm gì đây? Cắt miếng thịt này là cô trong tim đi sao?

Sợ khi cắt đi, cắt lấy một miếng thịt của anh, như vậy tình cảm sẽ chuyển qua nơi khác, sau đó lại cắt đi, đợi đến khi tìm được vị trí chính xác của nó thì anh đã bị cắt hết thịt rồi, không có cô thì anh cũng không có tim, sau đó như cái xác không hồn, chết lặng sống hết đời.

“Anh không đồng ý.” Lần đầu tiên anh cảm thấy lo sợ, lần đầu tiên vẻ mặt anh hốt hoảng, không còn bình tĩnh, lần đầu tiên không che giấu tình cảm của mình.

Thì Nhược Huyên năng nề thở một hơi, nước mắt vẫn rơi không ngừng, nhưng hình như cô không biết mình khóc, giọng nói vẫn không run rẩy: “Như vậy có ý gì? Không phải anh luôn lừa tôi, nhìn tôi ngu ngốc làm theo kế hoạch của anh, tôi không phải chương trình của anh, không tới lượt anh sắp đặt cuộc đời tôi.”

Bùi Thần Dật cầm lấy cổ tay cô, giọng nói không bao giờ nịnh hót: “Không có lần sau, anh chỉ lừa em lần này thôi, không có lần sau đâu, có được không?”

Thì Nhược Huyên lắc đầu, cô cố gắng giãy khỏi Bùi Thần Dật: “Tôi hết cách rồi, tôi….. Bùi Thần Dật, tôi biết tôi không đủ thông minh, tôi không thể biết lúc nào anh lừa tôi, lúc nào anh nói thật, anh rất lợi hại, tôi thậm chí không biết bây giờ anh thật sự muốn giữ tôi lại, thật sự không muốn tôi đi, hay vẫn vì kế hoạch của anh, vì để Tào Thuỵ an tâm, để tránh thời điểm mấu chốt này xảy ra vấn đề.”

Thì Nhược Huyên đứng dậy đi vào phòng ngủ, lôi ra hành lý cô đã sắp xếp xong, bước về phía cửa chính: “Anh không thấy chúng ta không thể tiếp tục sao? Tôi đảm bảo sẽ không để Tào Thuỵ biết chuyện này, cũng không nói cho người khác về kế hoạch của các anh.”

Cô mở cửa ra, đang định bước ra ngoài lại bị Bùi Thần Dật ôm lấy từ phía sau, rầm một cái, cửa chính đóng ngay trước mắt cô.

“Em đừng mơ.”

Anh ôm chặt lấy cô, mặc kệ cô cấu anh, cào anh, lại đánh lại đấm, anh vẫn không buông tay, chết cũng không buông.

Anh thật sự thích cô, thật sự yêu cô, anh tốt với cô vì anh muốn vậy, không phải vì lừa cô, không phải vì kế hoạch chết tiệt gì cả, càng không phải bị ép buộc, tình cảm của anh đối với cô ngày càng nhiều, không hề giả dối, lần này anh sai, lừa cô một lần, cô thật sự không thể tha thứ cho anh?

Miệng đầy vị đắng chát, nghe nói nơi lưỡi cảm thấy đắng là gần cuống họng, khi uống thuốc bắc chỉ cần uống nhanh, cay đắng sẽ giảm bớt, nhưng tại sao anh lại cảm thấy cay đắng trong cổ họng vẫn không dịu đi? Cho dù anh luôn nuốt nước miếng vẫn không thể giảm bớt được cảm giác này.

“Bùi Thần Dật, anh buông tôi ra, tôi không đùa đâu, tôi nhận thua được chưa? Anh để tôi đi đi.” Thì Nhược Huyên đánh mấy cái lên đôi tay đang ôm chặt lấy cô, những vết cào, vết cào hiện rõ trên cánh tay anh.

Mặc kệ Thì Nhược Huyên giãy giụa như thế nào, đánh anh như thế nào, Bùi Thần Dật vẫn không động đậy, chỉ ôm chặt lấy cô, cô giãy quá mạnh, tâm trạng kích động, thấy trước mắt biến thành màu đen, sau đó ý thức mơ hồ, bất tỉnh.

Người đàn ông tuấn tú đeo kính không gọng lấy lại ống khám bệnh, nhìn Bùi Thần Dật, khoé miệng khẽ nâng lên.

Bùi Thần Dật vẫn ngồi bên giường cầm tay Thì Nhược Huyên, vẫn không chịu bỏ ra.

“Cô ấy sao vậy?”

Người đàn ông đẩy kính trên mũi, nghiêng người dựa vào tường: “Cậu đừng để chuyện này xảy ra lần nữa, cũng đừng để cô ấy xúc động mạnh như vậy.”

Bàn tay Bùi Thần Dật chạm vào gương mặt xanh xao của Thì Nhược Huyên: “Được, tại sao cô ấy té xỉu?”

“Tụt huyết áp, có phải cãi nhau không? Haizz, tôi thật sự không hiểu, tại sao phụ nữ lại thích gây gổ với cậu như vậy? Biết rõ sau khi cãi nhau, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh giống như cái cây, như vậy họ vẫn tiếp tục gây gổ?”

Bùi Thần Dật khẽ nhíu mày, giọng nói không vui: “Ừ.”

Trong lòng anh biết rõ bây giờ không có ai có thể thay thế được vị trí của cô, đối với anh mà nói cô là người đặc biệt, anh không thích người ta so sánh cô với những người phụ nữ khác, làm sao cô có thể giống những người phụ nữ mà anh không hề nhớ mặt kia?

Hàn Chước giơ tay tỏ ý chào thua: “Được, không nói nữa, nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước.”

Bùi Thần Dật không trả lời Hàn Chước, anh vẫn nhìn Thì Nhược Huyên nằm trên giường như búp bê, tình cảm trong mắt anh cũng làm Hàn Chước phải kinh ngạc.

Bùi Thần Dật luôn thờ ơ với chuyện tình cảm, Hàn Chước còn cho rằng đời này anh ấy lấy chương trình làm vợ là được rồi, không nghĩ rằng anh ấy lại gặp gỡ một người làm anh yêu say đắm như vậy.

Từ lúc nhận được điện thoại của anh ấy thì Hàn Chước đã đoán được người phụ nữ này khác với những người kia.

Từ trước tới giờ Bùi Thần Dật không cho ai vào nhà mình, mấy anh em bọn họ cũng chưa ai vào nhà Bùi Thần Dật, cách bố trí bên trong cũng không biết, lần này Bùi Thần Dật lại vội vã gọi điện muốn anh tới đây, nói muốn anh khám bệnh cho một cô gái.

Nhưng anh rất bận, bệnh nhân hẹn trước kéo dài tới năm sau, không có việc gì đừng sai bảo anh được không?

Nhưng không ngờ, anh cho rằng người đàn ông muốn cô đơn cả đời lại động lòng với người phụ nữ này.

Hàn Chước lắc đầu, trên gương mặt của Bùi Thần Dật chưa bao giờ có vẻ mệt mỏi và suy sụp, đáy mắt hiu quạnh khiến Hàn Chước không hỏi cũng biết chắc chắn anh rất kinh ngạc rồi.

Sắp xem lại dụng cụ xong, Hàn Chước xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng ngủ thì nhẹ nhàng nói với Bùi Thần Dật một câu, dường như có ý anh chỉ tình cờ nhắc tới: “Lần này cậu gây ra chuyện thật ồn ào, chăm sóc cô ấy cho tốt, đoán chừng được tám tuần rồi.”

“Cái gì?” Bùi Thần Dật nhanh chóng quay đầu nhìn anh: “Không thể nào, tháng trước dì cả cô ấy còn tới.”

“Thời kỳ đầu mang thai không ổn định, có lẽ sẽ có hiện tượng sinh non.” Hàn Chước xoa cằm: “Hoặc là cậu làm việc quá hăng say, khụ khụ, có lẽ dì cả của cô ấy do đó mà có, tóm lại cậu chuẩn bị tinh thần làm ba là được rồi.” Đầu Bùi Thần Dật trống rỗng giống hệt máy tính, cơ thể giống như bị sét đánh trúng nên không thể cử động.
Bình Luận (0)
Comment