“Mày dám?”, Bạch Ánh An tức đến mức lại định bật dậy khỏi sofa.
“Nếu các người dám thì tôi cũng dám”.
Hứa Nhã Dung cũng bực mình trừng cô, thực ra vấn đề này bà ta cũng từng nghĩ đến, nếu đứa bé mất rồi, lão phu nhân chắc chắn sẽ trách nhà họ Bạch không bảo vệ tốt đứa bé, mà lão phu nhân là người tình tính thay đổi thất thường.
Hứa Nhã Dung nghĩ một lúc, rồi nói: “Nếu mày đã nói thế thì chúng ta đẩy thời gian lùi lại, đến khi đứa bé chào đời thì đổi thân phận, lúc này đứa bé sẽ do Ánh An mang về nuôi”.
Đây là phương án thứ hai mà Hứa Nhã Dung trước đó nghĩ đến, chỉ có điều bị Bạch Ánh An từ chối thẳng thừng. Cái tệ của phương án hai này là đứa bé là của Bạch Tinh Nhiên, đây chính là một quả bom tàng hình, lúc nào cũng có thể bị Bạch Tinh Nhiên kϊƈɦ nổ.
Lần này vẫn như vậy, Bạch Ánh An vừa nghe thấy mẹ nói thế thì ngay lập tức sốt ruột gọi: “Mẹ, con không muốn!”.
Hứa Nhã Dung vỗ tay cô ta, sau khi ra hiệu cho cô ta im miệng thì lại chuyển mắt sang người Bạch Tinh Nhiên: “Mày yên tâm, đứa bé đến lúc đó sẽ để nhà Nam Cung nuôi, có lão phu nhân yêu thương, bảo vệ, chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn mày nhiều”.
Bạch Tinh Nhiên hạ mí mắt, khó chịu đến mức nói không nên lời.
Giao con cho Nam Cung lão phu nhân, cô đương nhiên yên tâm, nhưng người phụ nữ độc ác Bạch Ánh An này cô thực sự không tin tưởng nổi, song đây cũng là cơ hội cuối cùng cô có thể giành cho mình.
Chỉ cần có thể giữ được con, cô đã không dám mong muốn gì hơn, việc sau này vẫn nên đi đến đâu tính đến đó vậy!
Sau khi Bạch Tinh Nhiên đi, Bạch Ánh An ngay lập tức nổi giận nói: “Mẹ, con không muốn nuôi con của người khác, có phải con không tự sinh được đâu”.
Hơn nữa còn là do người phụ nữ cô ta ghét nhất sinh, cô ta nghĩ thôi cũng đã thấy ghét.
Hứa Nhã Dung vỗ tay cô ta, mỉm cười an ủi: “Mặc dù đứa bé này đáng ghét, nhưng nó lại là bùa hộ mệnh của con, Bạch Tinh Nhiên nói đúng, nếu đứa bé mất thì dù con có về đến nhà Nam Cung cũng sẽ bị lão phu nhân ngược đãi cho chết. Ngược lại, nếu con có thể sinh ra cốt nhục của nhà Nam Cung, thì lão phu nhân chắc chắn sẽ nể tình đứa bé mà đối xử tốt với con”.
“Nhưng mà, nhỡ sau này con khốn Bạch Tinh Nhiên lật lọng, chạy đến nhà Nam Cung nhận con thì sao? Vậy chẳng phải con sẽ toi đời à?”.
“Yên tâm, nó có mạng để đi hay không còn chưa biết đâu”, Hứa Nhã Dung cười nham hiểm.
Nếu đã chọn phương án thứ hai, thì bà ta đương nhiên sẽ phải tính toán mọi việc xa hơn, mà tai họa như Bạch Tinh Nhiên bà ta không định để cô tiếp tục sống trêи thế giới này sau khi sinh con.
Bạch Ánh An ngạc nhiên, hơi sợ hãi há miệng: “Mẹ, không phải mẹ định…”.
“Đây là nó ép mẹ”.
Mặc dù Bạch Ánh An cảm thấy làm vậy hơi tàn nhẫn, nhưng vì tiền đồ của bản thân, cô ta nghĩ thông suốt rất nhanh, vì chỉ khi Bạch Tinh Nhiên hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này thì cô ta mới không có nỗi lo về sau.
Buổi tối, Nam Cung Thiên Ân phát hiện Bạch Tinh Nhiên muộn rồi mà còn vẽ tranh sơn dầu ở ban công, nên đi tới quan sát cô nói: “Chẳng phải mai sẽ đi du lịch sao? Sao còn chưa ngủ?”.
“Không đi nữa”, Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai ửng đỏ của anh: “Anh lại uống rượu?”.
“Chuyện làm ăn, uống một chút cũng là việc khó tránh”, Nam Cung Thiên Ân đi tới, đứng sau cô nhìn cô vẽ tranh, vừa hỏi: “Sao lại không đi nữa?”.
“Sợ anh lại lôi tôi về nhà giữa đường”.
“Tôi thấy cô không nỡ xa tôi ấy”.
“Tự sướиɠ”.
“Lại đây, giải khát với tôi”, Nam Cung Thiên Ân giơ tay ra ôm eo cô.
“Cái gì?”, Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó lắc đầu: “Anh tìm người khác đi, tôi phải vẽ cho kịp bức tranh này”.
Nam Cung Thiên Ân sầm mặt: “Cô chắc chắn muốn tôi đi tìm người khác?”.
“Tôi…”.
“Tôi nói cho cô biết, vừa nãy đúng là có một người phụ nữ dáng đẹp hơn cô cả trăm lần muốn giúp tôi giải khát, cô đừng có mà không biết điều”, Nam Cung Thiên Ân giật cây cọ vẽ trong tay cô, vứt xuống đất, chỉ Triệu Phi Dương trong tranh: “Ngày nào cô cũng ngắm nghía mặt người đàn ông khác là muốn làm gì? Tạo phản à?”.
“Tôi đang vẽ tranh”.
“Vẽ tranh cũng không được”.
“Nam Cung Thiên Ân anh có thể nói lý được không?”.
“Tôi vốn là người lạnh lùng, ngang ngược, vô lý”, Nam Cung Thiên Ân vung tay, kéo cô vào lòng cúi đầu hôn lên môi cô.
Mùi rượu thoang thoảng lan dần trong miệng cô, Bạch Tinh Nhiên đơ ra một lúc, thì ra giải khát mà anh nói là ý này, thế mà cô lại hào phóng bảo anh đi tìm người khác?
“Tay tôi bẩn… còn nữa, anh cũng chưa tắm”, Bạch Tinh Nhiên đẩy cánh tay anh, kháng nghị.
Mặc dù anh không uống say, nhưng lúc làm chuyện ấy thì cũng khiến người ta chịu không nổi, cô hơi sợ.
Nam Cung Thiên Ân không tắm bản thân anh cũng thấy khó chịu, nên buông cô ra, đi vào nhà tắm.
Trong lúc Nam Cung Thiên Ân tắm rửa, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Bạch Tinh Nhiên đi đến mở cửa, là Tiểu Lục bưng thuốc của Nam Cung Thiên Ân đứng ở cửa, lễ phép nói: “Thiếu phu nhân, thuốc của đại thiếu gia sắc xong rồi, xin hỏi anh ấy giờ đang ở trong phòng cô sao?”.
“Anh ấy đang tắm”, Bạch Tinh Nhiên giơ tay đón bát thuốc: “Đưa tôi đi”.
Sau khi đóng cửa phòng, Bạch Tinh Nhiên vào phòng đặt thuốc lên bàn trà.
Nam Cung Thiên Ân tắm xong, vừa ra khỏi nhà tắm đã ngửi được mùi thuốc đắng chát, ánh mắt anh liếc bát thuốc, chân mày ngay lập tức cau lại.
“Mau uống thuốc đi, nguội thì còn đắng hơn”, Bạch Tinh Nhiên nói.
Nam Cung Thiên Ân do dự một lát, xoay người đi đến, nhìn thuốc trong bát rồi nói: “Tôi không muốn uống, đổ thuốc đi cho tôi”.
“Đổ?”, Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, chỉ bát thuốc: “Đại thiếu gia, không phải lần nào anh cũng lén lút đổ thuốc đấy chứ?”.
“Thỉnh thoảng”.
“Sao anh có thể làm vậy?”.
“Tại sao không thể?”, Nam Cung Thiên Ân cầm bát thuốc lên đưa đến trước mặt cô: “Vị thuốc này cô từng nếm chưa? Chắc đến cả một ngụm cô cũng không uống nổi nhỉ?”.
“Nhưng anh bị bệnh, bệnh thì phải uống thuốc chứ”.
“Uống thuốc cũng vẫn bị bệnh, thà không uống còn hơn”, Nam Cung Thiên Ân mất kiên nhẫn giơ bát thuốc đến bên trêи thùng rác định đổ đi.
“Không được đâu”, Bạch Tinh Nhiên hoảng hốt túm cổ tay anh, không cho anh đổ, hơi bực mình nói: “Nếu không uống thuốc có thể sẽ khiến bệnh nặng hơn, chẳng lẽ anh muốn chưa đến 30 tuổi đã ngủm củ tỏi như lời đồn sao?”.
“Cô dọa tôi?”.
“Anh cứ cho là thế đi”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, một lúc sau nói: “Muốn tôi uống cũng được, cô uống với tôi”.
“Cái… gì…?”, Bạch Tinh Nhiên há miệng lắp bắp.
“Chẳng phải cô muốn tôi uống sao? Vậy thì uống với tôi, nếu không thì nếu tôi không sống được đến 30 tuổi… cô sẽ phải làm quả phụ, đáng thương biết bao”.
“Nhưng mà… đây là thuốc, sức khỏe tôi có vấn đề gì đâu…”, bát của anh không ngừng tiến sát lại cô, cô không ngừng lùi về sau, đã bị anh ép đến mức lưng dính vào sofa.
“Đây là thuốc Bắc, uống không chết người được”, Nam Cung Thiên Ân hạ mí mắt nhìn thuốc trong bát, sau đó tiếp tục nhìn cô bức ép: “Còn tưởng cô quan tâm tôi lắm cơ, đến cả chút hi sinh nho nhỏ này mà cũng không bằng lòng hi sinh vì tôi, xem ra cô chẳng khác gì những người phụ nữ khác…”.
“Không phải… tôi chỉ là…”, Bạch Tinh Nhiên tiếp tục há miệng lắp bắp, không biết phải giải thích thế nào với anh.
Nếu không phải vì mang thai thì dù thuốc này có là thuốc độc cô cũng bằng lòng uống cùng anh.
“Nói trắng ra thì là không dám uống”, Nam Cung Thiên Ân rụt bát về, tạo dáng đưa bát lên trêи thùng rác, định đổ thuốc đi.
“Đừng đổ”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng túm tay anh, mặt bất đắc dĩ nói: “Tôi uống là được”.
Đây là thuốc Bắc dùng để điều tiết sức khỏe, chắc không có nguy hiểm gì mấy với thai nhi đâu nhỉ? Cùng lắm thì sau khi cô uống xong sẽ đi móc họng là được.
“Sao lại miễn cưỡng thế?”.
“Vì tôi không muốn làm quả phụ”, Bạch Tinh Nhiên bưng bát thuốc uống.
Nước thuốc vừa vào miệng, cô đã bị vị đắng làm cho buồn nôn, cô vội vàng buông bát xuống gục vào bên cạnh thùng rác nôn mửa.
“Xem đi, một ngụm cô cũng không uống nổi mà còn muốn tôi uống cả đời”, Nam Cung Thiên Ân ngồi gần cô, cúi người vỗ lưng cô: “Cô vẫn ổn chứ?”.
Bạch Tinh Nhiên nôn khan mấy lượt, sau khi tỉnh táo lại, thì đứng dậy rút tờ giấy lau miệng: “Tôi ổn lắm”.