Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 383

Chương 383: Tỉnh lại

“Anh nói cho em biết cái này là gì?”, Bạch Tinh Nhiên khẽ hít một hơi ngắt lời anh.

Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhường anh, chia tay thì chia tay, cần gì phải lắm lí do nọ lí do kia chứ?

“Không làm gì, chỉ muốn đế em biết anh không cố ý lỡ hẹn”, Nam Cung Thiên Ân túm chặt cánh tay cô: “Em chọn lại ngày, anh nhất định sẽ không lỡ hẹn nữa, được không?”.

Bạch Tinh Nhiên ngước mắt nhìn anh, ngạc nhiên vô cùng.

Anh còn muốn tổ chức lễ cưới với cô? Anh còn muốn tiếp tục sống với cô?

“Anh biết không, em tưởng anh gặp chuyện gì trên đường, em đã lo cả buổi sáng, nhưng anh lại đi ôm tình đầu về trong ngày cưới của chúng ta, anh có thế tưởng tượng được tâm trạng hiện giờ của em không?”.

“Xin lỗi, mạng người quan trọng, anh không thể thấy chết mà không cứu”, Nam Cung Thiên Ân vẫn là vẻ mặt áy náy.

“Anh nói anh muốn tiếp tục tổ chức lễ cưới với em? Vậy Chu tiểu thư thì sao?”, anh định không đến với Chu tiếu thư của anh ư?

“Cô ấy… anh sẽ sắp xếp thỏa đáng”, Nam Cung Thiên Ân khẽ hít vào một hơi, trong giọng nói khó giấu được âu lo.

Bạch Tinh Nhiên không phải không nhìn thấy vẻ lo âu trên mặt anh, anh lúc này khó chọn thế nào cô cũng hiếu. Anh chọn cô có lẽ chí là tạm thời, chí là vì áy náy, dù sao sáng nay anh cũng đã ôm cô, hôn cô, đùa rằng chúc cô tân hôn vui vẻ!

“Vậy cô ấy thì sao? Anh nghĩ cô ấy sẽ chấp nhận sự sắp xếp của anh sao?”, cô lại hỏi.

Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, vấn dề này anh cũng chưa nghĩ kĩ.

Anh mỉm cười: “Dù thế nào thì anh và cô ấy cũng sẽ không có quan hệ gì về mặt đó nữa, anh nghĩ cô ấy cũng hiếu điều này”.

Cô ta hiểu mới lạ đấy, Bạch Tinh Nhiên cười khẩy trong lòng.

Người phụ nữ này rõ ràng là nhắm vào Nam Cung Thiên Ân, thì sao có thế nghe theo sự sắp xếp của anh, bỏ anh được chứ?

Nhưng cô không nói ra những lời này, dù sao Nam Cung Thiên Ân cũng thích Chu tiếu thư của anh như vậy, chắc chắn sẽ không muốn nghe thấy người khác nói xấu cô ta.

Chu tiếu thư tính dậy đã là hơn 7 giờ.

Lúc cô ta tỉnh Nam Cung Thiên Ân đang làm việc ở phòng làm việc, Tiểu Nguyên không dám đi làm phiền Nam Cung Thiên Ân, nên chạy xuống tầng nói với Bạch Tinh Nhiên việc Chu tiểu thư đã tỉnh, nói xong thì mới giật mình nhận ra không ổn, vội vàng ngậm miệng dè dặt nhìn chằm chằm cô.

Bạch Tinh Nhiên đang xem tivi ờ phòng khách, nghe thấy lời cô ta nói thì xoay đầu nhìn chằm chằm cô ta: “Sao cô không đi nói với đại thiếu gia?”.

Tiểu Nguyên run lên, nghĩ bụng thiếu phu nhân quả nhiên là không vui rồi, cô ta vội nói: Lúc đại thiểu gia làm việc không thích người khác làm phiền anh ấy”.

Toi rồi, thế mà cô ta lại quên mất đạo lý bất biến tình địch gặp mặt thì cực kì tức tối, may mà thiếu phu nhân không bực đến mức đập cốc trà vào người cô ta, nếu không thì…

Bạch Tinh Nhiên khẽ hít một hơi, do dự một lúc mới đứng dậy khỏi sofa đi lên tầng.

Cô đến phòng ngủ của Nam Cung Thiên Ân, trùng hợp nhìn thấy Chu Chu đang cựa quậy người với vẻ mặt khó chịu, vì trên lưng có vết thương, cô ta vẫn nằm bò trên giường.

Thấy Bạch Tinh Nhiên vào, cô ta ngay lập tức ngừng giãy giụa, quan sát Bạch Tinh Nhiên với vẻ mặt kinh ngạc nói: “Sao lại là cô? Chẳng phải cô là Tinh Nhiên bạn thân của Tô Tích sao? Mấy hôm trước chúng ta đã gặp nhau”.

Bạch Tinh Nhiên khẽ hít một hơi, nhìn chằm chằm cô ta nói: “Chu tiểu thư, chúng ta cứ nói thẳng đi, cô cũng đừng giả vờ nữa”.

Trên măt Chu Chu ánh lên vẻ ngạc nhiên: “Tinh Nhiên, cô đang nói gì thế? Sao tôi nghe không hiếu?”.

“Chẳng phải cô đã theo dõi tôi mấy lần sao? Chẳng nhẽ cô định nói với tôi mấy lần gặp mặt trên phố đều là tình cờ?”.

“Tôi theo dõi cô? Tinh Nhiên, có phải cô hiểu nhầm cái gì không? Sao tôi có thế theo dõi cô được?”.

Bạch Tinh Nhiên thấy cô ta bày vẻ mặt khó hiếu, biết mình còn hỏi nữa cũng vô dụng, chí đành nói khéo: “Vậy à? Chẳng lẽ không phải là cô? Xin lỗi nhé, phụ nữ của Thiên Ân nhiều quá, tôi cứ hay nhầm”.

“Không sao”, Chu Chu cười lắc đầu, cô ta lồm cồm định ngồi dậy, nhưng lại động đến vết thương nên khuôn mặt nhăn nhó.

“Chu tiếu thư cấn thận”, Bạch Tinh Nhiên tiến lên đỡ cô ta, quan tâm nói: “Chu tiếu thư còn bị thương nên đừng dậy thì hơn, nằm trên giường đi”.

“Cảm ơn cô, tôi có thể ngồi được”, cô ta ngồi trên giường, quan sát Bạch Tinh Nhiên mím cười nói: “Thì ra Tô Tích nói cô gả vào Nam Cung Thiên Ân là gả cho Thiên Ân à? Nhưng cô đừng hiếu nhầm nhé, tôi với Thiên Ân là bạn thân từ nhỏ, tình cảm như anh em, nên anh ấy mới đối xử với tôi tốt thê.

Tôi biết, anh ẩy vừa nãy đã giải thích với tôi rồi”, Bạch Tinh Nhiên cười khẽ nói.

“Cô không buồn thì tốt rồi”.

“Sao lại thế được, ai mà chẳng có hồng nhan tri kỷ?”, Bạch Tinh Nhiên nói xong thì nhấc điện thoại nội bộ trên bàn, sau khi gọi xuống tầng thì dặn Tiếu Nguyên: “Bữa tối của Chu tiếu thư hâm lại xong chưa? Xong rồi thì mang lên đi”.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Nguyên đã đưa bữa tối lên.

Bạch Tinh Nhiên đứng ở trước giường nói với Chu Chu: “Chu tiểu thư, trên người cô có vết thương, ăn thanh đạm chút”.

Chu Chu nhìn cháo trong bát, ra vẻ cảm kích: “Cảm ơn cô, Tinh Nhiên”.

“Xem đi, cô lại khách sáo với tôi rồi”, Bạch Tinh Nhiên an ủi: “Ăn xong thì nghỉ ngơi thật tốt, vết thương mới khỏi nhanh được”.

“ừm, tôi sẽ cố”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn quanh phòng ngủ: “Căn phòng ngủ này vốn là của Thiên Ân, nhưng dạo này anh ấy ở với tôi trên tầng ba, nên cũng trống, cô cứ ở tạm một tối nhé”.

“Được, tôi biết rồi”.

“Vậy tôi không làm phiền Chu tiếu thư nữa”.

“ừm, chúc ngủ ngon”.

Bạch Tinh Nhiên đi ra ngoài, đế lại Tiếu Nguyên ở trong phòng hầu Chu Chu ăn tối.

Chu Chu tò mò hỏi Tiểu Nguyên:

“Thiếu phu nhân nhà các cô bình thường ngủ rất sớm sao?”.

“Không, thiếu phu nhân còn đi sắc thuốc cho đại thiếu gia, không ngủ sớm thế”, Tiếu Nguyên nói.

“Bệnh của đại thiếu gia… đỡ chưa?”, Chu Chu ngập ngừng hỏi.

Tiếu Nguyên lắc dầu, áy náy mím cười: “Tôi không biết đâu, phải hỏi thiếu phu nhân mới biết”.

Từ sau khi vào ở biệt thự nhỏ, Bạch Tinh Nhiên đã chịu trách nhiệm sắc thuốc, cũng đảm nhận trách nhiệm uống thuốc cùng Nam Cung Thiên Ân.

Bạch Tinh Nhiên đưa thuốc đã sắc xong đến phòng làm việc của

Nam Cung Thiên Ân, như mọi khi uống trước một ngụm rồi mới đưa thuốc cho anh, Nam Cung Thiên Ân ngấng dầu lên nhìn cô, nhìn cô vẫn như mọi khi nhăn tít mặt lại.

Anh cười khẽ nhận thuốc rồi hôn, rồi lại như bình thường vươn tay ôm CÔ đặt lên đùi, hôn đôi môi đắng chát của cô.

Bạch Tinh Nhiên hơi tránh môi anh, nhìn anh nói: “Chu tiểu thư tỉnh rồi, anh không đi thăm cô ấy à?”.

“Cô ấy vẫn ổn chứ?”.

“Có vẻ vẫn còn rất đau”.

Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Có Tiếu Nguyên chăm sóc cô ấy là được”.

Bạch Tinh Nhiên hiểu trong lòng anh thực ra vẫn rất muốn đi thăm cô ta, ngoài miệng nói nhẹ nhàng thế chẳng qua là vì nghĩ đến cảm xúc của cô.

Lòng rối như tơ vò, cô không biết mình nên buồn hay nên vui, vui vì anh còn có thế nghĩ đến mình.

Anh bằng lòng coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cô đương nhiên cũng bằng lòng, cánh tay thon thả ôm lấy cổ anh, cô bắt đầu cười tủm tỉm: “Vậy anh còn định bận rộn đến lúc nào? Em muốn ngủ rồi”.

Nam Cung Thiên Ân hôn lên đôi môi đang chu lên của cô một cái, thuận thế ôm ngang cô: “Đương nhiên là ngủ với vợ rồi”.

Bình Luận (0)
Comment