Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 477

Chương 477: Bức tranh (1)

Kiều Phong mấp máy môi, tỏ ra giải thích: “Chủ yếu là anh sợ Tiểu Văn Nhiên nổi bật quá sẽ dễ bị bọn buôn người nhằm vào, hoặc bị bắt cóc. Em xem Tiểu Vãn Nhiên nhà chúng ta dễ thương như vậy, chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao?”, anh ấy dùng một tay khác kéo Tiểu Văn Nhiên lại, vuốt tóc cô bé.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc gật đầu: “Anh nói đúng, là em suy nghĩ thiếu chu đáo quá, lát nữa em sẽ đến nói với cô giáo Phương đừng để Vãn Nhiên làm đại sứ hình tượng gì nữa”.

“Vậy con cũng không mặc váy đẹp nữa”, Tiểu Vãn Nhiên kéo chiếc váy đỏ trên người nói.

Bạch Tinh Nhiên mỉm cười chỉnh lại váy vừa bị cô bé kéo cho xộc xệch: “Vì sao thế? Con hóng hớt gì đó hả?”.

“Vì con không muốn bị bắt cóc, không muốn rời xa bố mẹ”, cô bé nói với vẻ nghiêm túc.

“Không đâu, Tiểu Văn Nhiên sẽ không bị bắt cóc đầu”, Kiều Phong ôm cô bé an ủi: “Bố mẹ sẽ bảo vệ Tiểu Văn Nhiên thật tốt”.

Bạch Tinh Nhiên nắm tay Tiểu Vãn Nhiên đi vào trong trường mầm non, từ xa đã nhìn thấy cô giáo Phương đứng đón các bạn nhỏ như thường lệ, Tiểu Văn Nhiên vui mừng chạy đến chào cô giáo: “Chào buổi sáng cô giáo Phương ạ!”.

“Chào buổi sáng Tiểu Văn Nhiên”, cô giáo Phương dắt tay Tiểu Văn Nhiên, xoa đầu cô bé nói: “Đi vào bỏ cặp xách xuống đi”.

“Vâng ạ”, Tiểu Văn Nhiên chào tạm biệt Bạch Tinh Nhiên rồi đi vào trong lớp.

Bạch Tinh Nhiên nhìn cô bé đi vào trong lớp rồi nhưng lại chưa muốn rời đi, cô giáo Phương cảm thấy cô muốn nói gì đó, thế là lên tiếng hỏi: “Kiều thiếu phu nhân, chị có chuyện gì không?”.

“Là thế này, cô giáo Phương ạ… Bạch Tinh Nhiên hơi khó mở lời: “Bức tranh chân dung hôm đó. bố của Văn Nhiên không muốn nhà trường đem đi triển lãm ở Cung văn hóa thiếu niên, anh ấy muốn lấy lại bức tranh về, thật sự rất xin lỗi cô… chủ yếu là anh ấy lo con gái còn nhỏ nếu nổi bật quá sẽ không được an toàn.

Cô giáo Phương nghe thấy cô nói như vậy, khuôn mặt lập tức lộ vẻ ái ngại, đồng thời cũng ấy náy nói: “Tôi xin lỗi nhé, Kiều thiếu phu nhân, bức tranh chân dung của Tiểu Văn Nhiên trên đường đưa đến Cung văn hóa thiên niên hôm qua đã bị thất lạc, chúng tôi cũng muốn tìm về, nhưng hỏi khắp nhân viên ở đó đều nói không biết bức tranh ở đâu”.

“Hả? Mất rồi sao?”.

“Đúng vậy, thật sự xin lỗi chị…, cô giáo Phương vội vàng nói: “Nhưng người phụ trách nói sẽ đồng ý bồi thường, Kiều thiếu phu nhân ra giá đi, chúng tôi sẽ cố hết sức giúp chị đòi lại”.

Tuy cảm thấy rất tiếc, nhưng nếu đền tiền thì Bạch Tinh Nhiên vẫn cảm thấy không cần thiết, dù sao cũng không phải bức tranh nổi tiếng gì.

“Không cần bồi thường đâu”, cô nói: “Bố của Văn Nhiên chủ yếu không muốn Tiểu Vãn Nhiên quá nổi bật thôi, chứ không nhất thiết đòi bức tranh ve”.

Lúc trước vì cô giáo Phương muốn tìm hiểu mỗi trường hoàn cảnh sống, thành viên gia đình của các bé, nên bảo mỗi bậc cha mẹ dùng sở trường của bản thân làm cho con mình một món quà tết thiếu nhi. Thế là cô liền đưa bức tranh cho cô giáo Phương, lúc đó đưa là cô đã không có ý định đòi lại rỗi.

Dù sao đều là cô tự vẽ chơi thôi, mất rồi thì cũng làm vẽ bức khác là được.

Sau khi Bạch Tinh Nhiên quay ra xe nói với Kiều Phong về việc bức tranh bị mất, Kiều Phong im lặng không nói gì.

Bạch Tinh Nhiên nhìn biểu cảm của anh, an ủi nói: “Phong, anh đừng lo, cô giáo Phương đã hủy bỏ thân phận đại sứ hình tượng của Tiểu Văn Nhiên rồi”.

Kiều Phong hít nhẹ một hơi gật đầu: “Ừ, hủy rồi thì được”.

Thực ra bản thân anh ấy cũng không biết rất cuộc anh ấy đang lo lắng điều gì, Nam Cung Thiên Ân chưa từng gặp Vãn Nhiên, cũng không hề biết con gái anh đang lưu lạc bên ngoài, kể cả Văn Nhiên có đứng ngay trước mặt anh, cũng chưa chắc anh đã nhận ra, nhưng anh ấy vẫn có chút lo lắng khó hiểu.

Lẽ nào là vì Tiểu Vãn Nhiên trông có vài phần giống với Nam Cung Thiên Ân sao? Anh ấy không biết nữa.

Sau khi khởi động xe, Bạch Tinh Nhiên quay đầu hỏi: “Anh định đi đâu thế? Đến nhà hàng à?”.

Kiều Phong nhìn cô một cái, cười nhẹ nói: “Hôm nay không đến nhà hàng nữa, đưa em đi chọn xe.”

“Thật sự cần mua thêm một chiếc sao?”.

“Cần phải mua, chiếc xe này để anh dùng, em dùng xe mới, dù sao ngày nào cũng phải để em đưa anh đi không được tiện lắm”.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ thấy cũng đúng, bình thường cô có công việc của mình, không thể suốt ngày ở bên cạnh Kiều Phong được.

Hai người đi đến một showroom 4S nổi tiếng, nhân viên bán hàng thấy hai người lái xe sang đến lập tức ra nghênh đón nhiệt tình hỏi han hai người muốn mua xe nào và với giá bao nhiêu.

“Lâm, em có thích mẫu xe nào không?”, Kiều Phong hỏi Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Thực ra em không hiểu về xe, anh cứ mua cái nào chất lượng tốt một chút mà không đắt lắm là được”.

Kiều Phong đương nhiên cũng ủng hộ cô không cần mua cái đất quá, nhân viên bán hàng vội vàng giới thiệu cho hai người một mẫu xe trong quyền catalog: “Nếu muốn khiêm tốt chút, vậy thì mẫu này đi, mẫu này phù hợp với phụ nữ.

Kiều Phong cầm quyển catalog lên nhìn một cải, mặt hơi biến sắc, rồi lắc đầu: “Đổi màu khác đi.”

Bạch Tinh Nhiên lại nói: “Em thấy mẫu này cũng được mà, nhìn xe cũng rất đẹp”.

“Lâm, đây chỉ là catalog, xe thật không được đẹp như vậy đâu”, sắc mặt Kiều Phong vẫn có chút không thoải mái.

“Chỗ chúng tôi có sẵn xe, hai người có thể qua xem xe luôn”, nhân viên bán hàng đứng dậy khỏi sofa: “Mời hai người đi theo tôi”.

Kiều Phong không hề muốn đi, nhưng Bạch Tinh Nhiên lại rất thích thú, đẩy xe lăn của anh ấy đi về phía khu vực trưng bày xe mới.

Nhân viên bán hàng đưa hai người đến trước chiếc xe, chỉ vào xe nói: “Mẫu xe này tổng cộng có năm màu, nhưng chỉ có sẵn xe màu đen và màu trắng và có thể nhận được xe luôn, nếu là Y tiểu thư dùng thì màu trắng và màu đỏ đều rất phù hợp đổ.

Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy chiếc xe màu trắng trước mặt, cô rõ ràng chưa từng tiếp xúc với mẫu xe này nhưng lại có cảm giác thân quen, cảm giác như trước đây từng lái xe này vậy, mà cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt hơn. Không biết có phải vì chiếc xe quả mới và quả bóng không, cô đột nhiên có cảm giác mơ màng, sau đó cô cảm thấy như có thứ gì đó bóp nghẹt trong đầu mình, càng lúc càng đau, càng lúc càng thấy chóng mặt…

“Lâm, em sao thế?”, Kiều Phong tinh mắt cảm nhận được ngay sắc mặt cô đang dần dần tái đi, biểu cảm cũng trở nên đau đớn, vội vàng đỡ lấy người cô.

“Em… tự nhiên em thấy đau đầu quá…, Bạch Tinh Nhiên một tay đỡ lấy đầu đang muốn nổ tung vì đau, một tay vịn vào xe lăn của Kiều Phong rồi từ từ ngồi xuống. Cô nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh nước biển xanh ngắt, cả những vách núi dựng đứng, như thể cô vừa rơi từ trên cao xuống vậy.

“A…”, đột nhiên cô hét lên một tiếng, rồi bò lên đùi Kiều Phong ôm chặt lấy anh ấy.

Cảnh tượng vừa sợ hãi vừa nguy hiểm đó cứ lặp lại trong đầu cô, như thể cố tình kéo cô vào trong vậy.

“Lâm, rốt cuộc em sao thế? Sao lại đau đầu?” Kiêu Phong ôm cô vào lòng, xoa đầu cô rồi dịu dàng an ủi bên tai: “Đừng sợ, có anh đây, sẽ không có chuyện gì đâu…

Sự an ủi của anh ấy đúng là rất hiệu quả, Bạch Tinh Nhiên từ từ bình tĩnh lại, cơn đau đớn trong tâm trí cũng dần dần được lấn áp bởi sự an ủi dịu dàng của anh.

Nhân viên bán hàng cũng bị hành vi kỳ lạ của cô làm cho hơi sợ, liền đi nhanh về sảnh trước rót cho cô cốc nước mang đến: “Y tiểu thư, cô uống nước đi”.

Kiều Phong đón lấy cốc nước trong tay nhân viên bán hàng, nhẹ nhàng đặt đến miệng Bạch Tinh Nhiên: “Ngoan, uống chút nước ấm cho bình tĩnh lại”,

Bạch Tinh Nhiên há miệng uống hết nửa cốc nước lọc.

Kiều Phong trả lại cốc cho nhân viên bán hàng, lại xoa đầu Bạch Tinh Nhiên nói: “Hôm nay không xem nữa, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi.

Bình Luận (0)
Comment