Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 490

Chương 490: Thiếu thu nhân đến (1)

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, trong lòng không hiểu người phụ nữ này trước khi đi ra ngoài ký hợp đồng không tìm hiểu công tự đối phương trước sao?: “Tôi vừa hay ở đây thôi, cô thì sao? Sao lại ở đây?”.

“Tôi là nhà thiết kế của công ty Vĩnh Tường, đến ký hợp đồng cùng sếp tôi”.

“Vĩnh Tường…, Nam Cung Thiên Ân gật đầu nói với vẻ ẩn ý: “Tốt đấy”.

Bạch Tinh Nhiên không hiểu cậu tốt đẩy của anh có nghĩa là gì, nhưng cô vợ đức hạnh ngoan hiền của anh vừa tất cô một cái thì cô vẫn còn nhớ như in, cô lập tức gật đầu với anh một cái: “Xin lỗi, sếp tôi đang tìm tôi, tôi đi đây.

Nói xong, cô quay người đi lướt qua

anh.

Nam Cung Thiên Ân quay đầu nhìn bóng dáng vội vã rời đi của cô, trong lòng hơi thắc mắc hình như cô đang có ý nê tránh anh thì phải, vì sao chứ?

Tổng giám đốc Trương đi từ phòng họp ra, từ xa đã thấy Nam Cung Thiên Ân đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nhìn về một phía nào đó, ông ta nhìn Nam Cung Thiên Ân, lại nhìn Bạch Tinh Nhiên đang bước nhanh rời khỏi, thắc mắc trong lòng dường như đã được sáng tỏ phần nào. Ông ta nhếch miệng, lộ ra nụ cười tươi rói, vừa đi đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân vừa cung kính đưa hai tay ra chào: “Thiên Ân thiếu gia, đã lâu không gặp…

Nam Cung Thiên Ân xưa nay chưa từng có thói quen bắt tay với người khác, anh chỉ nhìn hai tay của tổng giám đốc Trương ánh mắt nhìn vào khuôn mặt đang niềm nở của ông ta: “Chúng ta từng gặp nhau rồi à?”.

Nụ cười của tổng giám đốc Trương cứng lại, cười gượng nói: “Ừ… tôi nhìn thấy cậu ở trên tạp chí.

“Phải rồi, tôi là Trương Hiện, người phụ trách của Công ty Vĩnh Tường, cảm ơn cậu đã tin tưởng để chúng ta có cơ hội hợp tác”, tổng giám đốc Trương nhìn theo phía Bạch Tinh Nhiên đang rời đi nói: “Cô gái vừa rồi tên là Y Lâm, là nhà thiết kế của công ty chúng tôi, chắc Thiên Ân thiếu gia cũng đã quen cô ấy rồi nhỉ”.

Nụ cười trên gương mặt ông ta dần dần hiện lên vẻ ám muội, Nam Cung Thiên Ân lắc đầu nói: “Cũng không hẳn là quen.

Rõ ràng có hứng thú với đối phương còn không thừa nhận, tổng giám đốc Trương nghĩ bụng, vừa rồi ông ta nhìn rõ mồn một ánh mắt của Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên, nhưng người ta đã giả ngốc, ông ta đương nhiên cũng không thể không biết điều mà vạch trần ra được.

“Tổng giám đốc Trương có chuyện gì cứ tìm trợ lý Nhan bàn nhé, tôi không tiếp được rồi”, Nam Cung Thiên Ân nói xong liền đi về phía văn phòng,

“Thiên Ân thiếu gia cứ bận việc của cậu đi, tôi không làm phiền nữa”, tổng giám đốc Trương nói với theo bóng lưng của Nam Cung Thiên Ân một cầu, rồi đưa tay vào túi quần lấy điện thoại đang reo. Là Bạch Tinh Nhiên gọi tới, nói với ông ta rằng cô đi xuống tầng dưới trước.

Trên đường về, tổng giám đốc Trương vừa lái xe vừa lên nhìn Bạch Tinh Nhiên bên cạnh, cuối cùng vẫn không kìm được tò mò hỏi: “Tiểu Y, cô có quen với Thiên Ân thiếu gia không?”.

“Thiên Ân thiếu gia nào cơ?”.

“Lại còn Thiên Ân thiếu gia nào? Chính là tổng giám đốc của Tập đoàn Nam Cung ay”.

“Tôi không quen”, Bạch Tinh Nhiên không cả nghĩ mà lắc đầu luôn.

Tổng giám đốc Trương nhìn cô, cười gương một tiếng rồi không nói gì nữa.

Nghĩ bụng cũng không phải là chuyện hay ho gì, người ta không nói cho ông ta cũng bình thường. Hơn nữa, không cần biết cô và Thiên Ân thiếu gia có quan hệ gì, chỉ cần có thể đem lại lợi ích cho công ty là được.

Về đến công ty Bạch Tinh Nhiên bắt đầu nghiên cứu email của trợ lý Nhan gửi cho cô và những bức ảnh thời trang trước đây.

Y Tinh quả nhiên là công ty lớn, những bộ quần áo được thiết kế ra bộ nào cũng có đặc sắc riêng, trông đẹp hơn rất nhiều so với những bộ đồ công sở được bán trong trung tâm thương mại, Bạch Tinh Nhiên xem ảnh cả ngày trời vẫn không tìm được chút cảm hứng nào, cuối cùng thu dọn đồ rồi đi về đón con.

Khi xuống tầng dưới đúng lúc gặp tổng giám đốc Trường, tổng giám đốc Trương thấy cô tan làm sớm nên nhắc nhở với vẻ có chút không vui: “Tiểu Y à, trợ lý Nhan bảo cô trong một tuần phải giao được bản thảo thiết kế mà cô không tăng ca để làm à?”.

“Tổng giám đốc Trương, trước khi vào làm việc tôi đã nói với anh rồi, buổi chiều tôi phải đi đón con”.

“Ôi trời, con cái thì để bố mẹ trông cho, cơ hội công việc tốt như vậy mà.

Bố mẹ… trong lòng Bạch Tinh Nhiên cảm thấy u ám, cô chưa bao giờ biết tên bố mẹ mình là gì, thậm chí còn chưa từng gặp mặt. Tuy Kiều Phong có thể lực lớn của nhà họ Kiều, nhưng lại không phải con đẻ của Kiều phu nhân, hai người gần như chưa từng đi lại, Kiều phu nhân đương nhiên cũng sẽ không giúp họ trông con rồi.

Cô hít nhẹ một hơi, nói với ông ta: “Sếp Trương, anh yên tâm đi, một tuần sau tôi chắc chắn sẽ giao bản thảo”.

Ông ta gật đầu: “Được, cô tự tính đi, nếu không được thì để La Lê giúp cô”.

“Vâng, tôi biết rồi”, Bạch Tinh Nhiên đáp lại một tiếng, La Lê sao có thể chịu giúp cô chứ? Dù sao đến lúc đó công lao lại thuộc về cô.

Buổi tối Kiều Phong kể chuyện cho Tiểu

Văn Nhiên nghe và dỗ cô bé ngủ xong, thấy Bạch Tinh Nhiên vẫn ngồi làm việc trước màn hình máy tính.

Anh xoay xe lăn đi tới, nhìn màn hình máy tính của cô mỉm cười nói: “Đúng là không ngờ em lại nhiệt tình trong công việc như vậy”.

“Còn cách nào nữa đâu, đối phương yêu cầu em trong một tuần phải giao được bản thảo thiết kế, nhưng giờ em lại không có ý tưởng gì, cho nên đành xem những bức ảnh này để tìm ý tưởng vậy”, Bạch Tinh Nhiên đưa tay lên vuốt má anh ấy: “Phong, anh ngủ trước đi, lát nữa em ngủ.

“Chẳng phải anh đã nói rồi ả, không nên làm việc quá sức, cũng không được mang công việc về nhà”, Kiều Phong giơ tay ra gập máy tính của cô lại: “Đừng xem nữa, đi ngủ đi, biết đầu ngày mai lại có ý tưởng thì sao”.

“Làm sao được chứ?”.

“Em thử xem, dù sao giờ em có nghĩ nát óc cũng vô dụng”, Kiều Phong nói xong năm lấy tay cô “Đi nào, đi ngủ thôi”.

Bạch Tinh Nhiên đành gật đầu, cùng anh đi đến giường.

Cô kéo chăn, gối đầu lên cánh tay anh rồi nói: “Phong, anh nghĩ xem một công ty lớn như vậy sao lại chọn một doanh nghiệp vừa như của chúng em chứ? Lạ thật đấy”.

“Ai biết chứ? Có tiền thích làm gì thì làm mà”, Kiều Phong vỗ vào lưng cô: “Ngủ đi, mai còn phải đi làm đấy”.

“Anh không hỏi em là công ty nào sao?”.

“Chẳng có gì phải hỏi cả”.

“Vâng”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu, nhằm mắt nép vào lòng anh.

Một tuần sau, Bạch Tinh Nhiên đem bản thiết kế cô đã vắt nát óc vẽ ra đem đến Tập đoàn Nam Cung.

Trợ lý Nhan nhìn cô, rồi lật tập bản thảo

của cô ra xem.

Bạch Tinh Nhiên có chút ngại ngùng nói: “Tổng cộng tôi có chuẩn bị ba mẫu, chỉ là không biết có mẫu nào hợp với ý của cô không”.

Trợ lý Nhan xem hết tập bản thảo xong, chọn ra hai mẫu đưa cho cô nói: “Cô đưa hai mẫu này đến cho Thiên Ân thiếu gia xem đi, những mẫu khác thì không cần đưa”.

“Thiên Ân thiếu gia?”, Bạch Tinh Nhiên nghi hoặc.

“Đúng vậy, trang phục công sở của nhân viên lần này sẽ do Thiên Ân thiếu gia đích thân giám sát”, trợ lý Nhan nói.

Trước đây những chuyện này không cần hỏi Nam Cung Thiên Ân, lần này vì cô, Nam Cung Thiên Ân còn chủ động muốn đảm nhận một việc vô cùng tầm thường này. Chỉ cần nghĩ đến sự suy tính vất vả của anh, trợ lý Nhan đành bất lực lắc đầu.

Cô ấy nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, sau đó đứng dậy khỏi ghế nói: “Y tiểu thư, tôi đưa cô đi gặp Thiên Ân thiếu gia nhé”.

“Ừ, được”, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc theo cô ấy.

Đi qua hành lang được thiết kế sang trọng, lại đi qua một khu văn phòng lớn, hai người cuối cùng cũng đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc. Trợ lý Nhan gõ cửa xong đẩy cửa bước vào nói: “Thiên Ân thiếu gia, Y tiểu thư đến rồi ạ”.

“Để cô ấy vào đi”, Bạch Tinh Nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc.

“Y tiểu thư, mời vào”, trợ lý Nhan lùi lại sang bên cạnh một bước, tầm nhìn phía trước của Bạch Tinh Nhiên lập tức rộng rãi hơn nhiều.

Một phòng làm việc rộng lớn, trang trí nội thất cao cấp, cách bày biện tinh tế độc đảo, còn cả người đàn ông đẹp trai ngồi phía sau bàn làm việc kia… Bạch Tinh Nhiên đột nhiên ngẩn người ra, cảnh tượng như quen thuộc này chợt lóe lên trong đầu cô, sau đó là cơn đau đầu như búa bổ, cô vội vàng vịn tay vào cánh cửa để cho cảm giác này nhanh chóng qua đi.

Bình Luận (0)
Comment