Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 497

Chương 497: Đau thấu xương (4)

Chu Chu được thỏa lòng mong ước đi cùng Nam Cung Thiên Ân đến Yên Thành, ngày đầu tiên không có công việc gì quá quan trọng, Nam Cung Thiên Ân đưa Chu Chu đi thăm mộ của bà ngoại.

Sau khi cúi người lạy bà Chu, Nam Cung Thiên Ân liền đứng sang một bên.

Chu Chu thì ngồi trước bia mộ nói chuyện với bà chu, nói toàn những chuyện hồi nhỏ, cuối cùng, cô ta sờ lên tấm bia của bà Chu nói với giọng lưu luyến: “Bà ngoại, lần sau cháu sẽ lại đến nói chuyện với bà, bà ở dưới đó nhất định phải giữ sức khỏe. Cháu biết bà luôn yêu thương cháu nhất,

nhưng giờ bà cũng đã nhìn thấy rồi đấy, cháu và Thiên Ân kết hôn rồi, đã hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của đời cháu. Cho nên bà yên tâm, sau này cháu nhất định sẽ tốt lên”.

Cô ta cúi đầu sụt sịt mũi, sau đó đứng dậy, nói với Nam Cung Thiên Ân: “Thiên Ân, chúng mình về thôi”.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, cùng cô ta rời khỏi khu mộ.

Trên đường về khách sạn Chu Chu đều im lặng không nói gì, vẻ mặt đầy tâm trạng.

Chắc là vì vữa nãy bị cô ta gợi lại chuyện hồi nhỏ, Nam Cung Thiên Ân lại hơi cảm thấy thương xót cô ta, chủ động lên tiếng nói: “Những chuyện đã qua thì để nó qua đi, đừng nghĩ đến.

Chu Chu ngước mắt lên nhìn anh một cái , vẻ mặt u ám noi: “Anh không biết tình cảm giữa em và bà ngoại, nên anh không hề hiểu được cảm giác trong lòng em lúc này.

Người đã mất không thể sống lại được, bà ngoại chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy em như vây.”

“Em biết.”Chu Chu gật đầu.

Khi chiếc xe đi qua khu phố cổ, Chu Chu đột nhiên lên tiếng: “Thiên Ân, có thể đi dạo cùng em không?”

Nam Cung Thiên Ân nhìn khu phố cổ bên ngoài cửa sổ một cái, do dự một chút rồi gật đầu, sau đó đỗ xe ở bên lề đường. Con đường và cảnh vật ở đây vẫn giống như ba năm về trước, chỉ là con người đã khác, Nam Cung Thiên Ân không còn được nhìn thấy cảnh tượng anh bị ép ăn đồ ăn vật nữa.

Anh dừng bước lại, nhìn Chu Chu đang chen vào đám đông mua trà sữa, mơ hồ như thế nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên năm đó hào hứng lượn lờ trên con phố ăn vặt này vậy.

Chu Chu mua trà sữa rồi quay lại, đưa cho anh một cốc.

Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: “Anh không thích uống trà sữa”.

“Thiên Ân, anh sao thế? Sắc mặt anh không được tốt lắm”, Chu Chu nhìn anh hỏi.

“Chắc là vì hơi mệt”, anh nói, rốt cuộc có phải vì mệt không thì bản thân anh cũng không biết, chỉ là khắp người cảm thấy không được khỏe, không muốn ở lại nơi này một phút nào nữa.

Nghe thấy anh nói mệt, Chu Chu đành từ bỏ ý định đi dạo, cô ta nói: “Vậy chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi”.

Sau khi về đến khách sạn, Nam Cung Thiên Ân nằm lên giường là ngủ luôn, một mạch đến tối có điện thoại gọi đến mới tính.

Sau khi anh nghe điện thoại xong, liền dậy bắt đầu thay quần áo.

Chu Chu đang chán vì không biết làm sao đế gọi anh dậy, khi thấy anh dậy lập tức đến hỏi: “Thiên Ân, anh dậy rồi à, người anh đỡ chút nào chưa?”.

“Đỡ nhiều rồi”, Nam Cung Thiên Ân nhìn đồng hồ trên tường, đã tám giờ tối, thế là hỏi: “Em ăn tối chưa?”.

“Em ăn rồi, em đi làm cho anh một chút đồ ăn nhé”, Chu Chu nói xong liền quay người đi xuống dưới tầng.

Nam Cung Thiên Ân lên tiếng: “Không cần đâu, tối nay anh phải dự tiệc, mọi người đang đợi anh rồi”.

Anh vừa nói vừa thay quần áo xong rồi nhìn cô ta nói: “Anh đi tới bữa tiệc đây, anh bảo trợ lý Nhan đi dạo cùng em”.

“Thiên Ân, lúc nào thì anh về?”.

“Anh cũng chưa biết”.

“Về sớm chút được không? Một mình em sợ”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta dịu dàng nói: “Yên tâm, anh sẽ bảo trợ lý Nhan ở với em”.

Nói xong, anh quay người đi khỏi.

Chu Chu không có hứng thú với đường xá ở đây, càng không có hứng với cảnh sắc nơi này, cô ta cũng không gọi trợ lý Nhan đến với cô ta, mà một mình ở trong phòng chờ Nam Cung Thiên Ân về.

Ngày mai Nam Cung Thiên Ân còn có việc, chắc sẽ không về muộn, nhưng đợi đến tận 12 giờ Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa về, cô ta cảm thấy

không chờ được nữa, ngả người xuống ngủ luôn.

Một đêm tuyệt đẹp trong mong đợi đã bị phá hỏng như vậy đó.

Ở dưới nhà, Nam Cung Thiên Ân ngồi dựa vào ghế trong xe một mình, sau khi nhìn thấy người trước cửa sổ kính không còn đi đi lại lại nữa, anh mới đấy cửa xe đi xuống rồi đi lên trên nhà.

Anh uống hơi say, ở mức rất dễ phạm phải sai lầm.

Không đúng, đây không phải là phạm sai lầm, Chu Chu là vợ anh, anh nên dầu gối tay ấp, hoàn thành nguyện vọng bấy lâu nay của cô ta mới phải. Nhưng anh không làm như vậy, cũng không hề có hứng thú đó, từ lúc xuống máy bay đến giờ, trong đầu anh toàn những hình ảnh của Bạch Tinh Nhiên, tất cả đều là cô ấy!

Chu Chu mong chờ có được lần đi chơi tốt đẹp với anh, tiếc là đã chọn sai nơi, và là cái sai lớn rất lớn.

Anh nới lỏng cà vạt trên cổ, nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngủ, đến bên chiếc giường lớn của Chu Chu nhìn cô ta.

Chu Chu nằm trên giường ngủ rất say, không hề cảm nhận được người mà cô ta chờ cả buổi tối lại đang trước mặt cô ta đây.

Nam Cung Thiên Ân hít nhẹ một hơi, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Chu, anh xin lỗi, chúng ta vẫn làm bạn thì hơn”.

Anh tưởng anh đã quên đi khá nhiều, sẽ có tình cảm với người phụ nữ khác, nhưng hôm nay đến Yên Thành đi một vòng mới phát hiện ra anh đã nhầm, anh không thế quên được, cho dù thời gian có dài như thế nào đi nữa!

Anh có thiện cảm với cô Y tiếu thư kia, đều bắt nguồn từ nỗi nhớ Bạch Tinh Nhiên!

Chu Chu nằm trên giường ư hử một tiếng, quay người lại tiếp tục ngủ.

Nam Cung Thiên Ân đứng bên giường cô ta một lúc rồi quay người rời khỏi phòng ngủ của cô ta, đi sang phòng ngủ bên cạnh.

Tổng giám đốc Trương thấy Bạch Tinh Nhiên liên tiếp nhiêu ngày liên

tan làm là đi đón con, buổi trưa cũng không ra ngoài, không hề giống như đang yêu, trong bụng đoán già đoán non cô và Nam Cung Thiên Ân đã phát triển đến mức nào rồi, lẽ nào không thành sao?

Ông ta ngồi trên ghế da xoay một vòng, sau đó cầm điện thoại trên bàn lên lấy can đảm gọi vào số của trợ lý Nhan.

Sau khi bắt máy, ông ta lập tức cười nói: “Chào buổi sáng, trợ lý Nhan”.

“Tổng giám đốc Trương, chào anh, anh tìm tôi có việc gì không?”, trợ lý Nhan vẫn luôn nghiêm túc bình tĩnh như vậy.

“Là thế này, tôi đột nhiên nhớ ra Thiên Ân thiếu gia cho Vĩnh Tường chúng tôi một đơn hàng lớn như vậy, tôi còn chưa mời cô và Thiên Ân ăn cơm, cô có thế giúp tôi sắp xếp được không?”.

“Tổng giám đốc Trương, những chuyện này đều là do thư ký sắp xếp”.

“ô… vậy à, vậy được, tôi không làm phiền trợ lý Nhan nữa”, tổng giám đốc Trương định cúp máy, trợ lý Nhan đột nhiên ngăn lại: “Thôi vậy”.

“Sao thế?”, tổng giám đốc Trương không hiếu.

“Chuyện này đế tôi sắp xếp vậy, tối nay Thiên Ân thiếu gia rảnh đó”.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá”, ông ta hứng khởi nói xong, lại hỏi tiếp: “Sơn trang Quan Tính được không?”.

“Thiên Ân thiếu gia nhà chúng tôi không ăn những món chim muông hoang dã, không ăn đồ sống đồ lạnh, không ăn những đồ chiên rán”, trợ lý Nhan nói.

“Ở đó không chí có chim muông hoang dã, những loại đồ ăn khác cũng rất phong phú, hơn nữa cảnh lại rất đẹp”.

“Vậy được, tối gặp lại tổng giám đốc Trương”.

“Được, tối gặp”, ông ta vui mừng cúp điện thoại.

Trợ lý Nhan cúp điện thoại xong ngấng dầu nhìn Nam Cung Thiên Ân nói: “Tổng giám đốc Trương của Vĩnh Tường mời anh đến Quan Tính ăn tối, chắc là anh đi nhỉ”.

“Chẳng phải cô đã hẹn cho tôi xong rồi sao?”, Nam Cung Thiên Ân không cả ngẩng đầu lên vừa phê duyệt văn kiện vừa nói.

“Nếu Thiên Ân thiếu gia không muốn đi thì có thế bảo giám đốc Hoàng đi thay”.

Nam Cung Thiên Ân ngước mắt nhìn chằm chằm vào cô nói: “Hình như cô rất chắc chắn rằng tôi sẽ đi thì phải?”.

Trợ lý Nhan cười chế nhạo: “Chút ý đồ của tổng giám đốc Trương ai mà không biết chứ? Tối nay Y tiếu thư nhất định sẽ có mặt”.

“Tổng giám đốc Trương…”, Nam Cung Thiên Ân cười khẩy một tiếng: “Nhỡ lúc nào đó tôi yêu Y tiếu thư thật, tôi sẽ bắt anh ta phải chịu trách nhiệm đến cùng”.

“Thiên Ân thiếu gia, hay là chúng ta đừng đến cuộc hẹn này nữa”, trợ lý Nhan hơi lo lắng nói.

“Không, tôi đi”, Nam Cung Thiên Ân dửng dưng nói.

“Thiên Ân thiếu gia, nhỡ Y tiếu thư thông đồng với tổng giám đốc Trương thì anh phải làm sao…”.

“Đó chẳng phải là kết quả tốt nhất sao?”, Nam Cung Thiên Ân nhếch mày hỏi lại.

Nếu cô vì muốn giữ đơn hàng của

Tập đoàn Nam Cung mà câu kết với tổng giám đốc Trương, dùng nhan sác đế cám dỗ anh, vậy thì cô không giống với Bạch Tinh Nhiên nữa, anh cũng có thể từ bỏ luôn, có thể buông xuống cái tâm lý rõ ràng biết là hơi biến thái nhưng không sửa được này.

Tổng giám đốc Trương gọi điện thoại xong, lập tức đứng dậy khỏi ghế đi ra khỏi văn phòng, đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên nói: “Tiếu Y, cô gọi điện cho người nhà nói rằng tối nay cùng tôi mời trợ lý Nhan đi ăn”.

Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào ông ta hỏi: “Những bữa ăn kiểu này chẳng phải đều là anh và Tiếu Mần đi hay sao, vì sao lại gọi tôi đi làm gì?”.

“À… trợ lý Nhan nói mấy hôm chưa gặp cô rồi, nên muốn gặp”, tổng giám đốc Trương nói.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy Thiên Ân thiếu gia có đi không?”.

Bình Luận (0)
Comment