Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 526

Chương 526: Giải cứu (2)

Tên đàn ông dửng dưng: “Nếu tha cho cô thì tôi cũng không sống được, nên hãy ngoan ngoãn chịu chết đi, ai bảo cô tự dưng lại đi cướp chồng người ta chứ?”.

Cướp chồng? Cô cướp chồng ai chứ? Không lẽ nào là Chu Chu?

Cô còn chưa kịp biện hộ cho bản thân, thì tên kia đã lấy điện thoại ra gọi.

Đầu dây bên kia vừa bắt máy, hắn cũng chẳng khách khí mà nói thẳng: “Chu tiểu thư, người tôi đã bắt được rồi, có xử lý luôn không?”.

“Cả 2 chứ?”, Chu Chu hỏi.

“Con nhóc con bỏ chạy, nhưng tôi đã cho đàn em bắt lại rồi, đang trên

đường về đây”.

“Xử luôn đi, làm cho gọn gàng vào”.

“Vậy chỗ tiền kia… có phải cũng nên chuyến luôn không nhí?”, tên đàn ông cười hề hề thô tục.

“Đợi chút, tôi chuyển cho anh luôn”, Chu Chu nói rồi cúp điện thoại chuẩn bị chuyến tiền.

Phía bên kia, Bạch Tinh Nhiên biết mình lành ít dữ nhiều, cô nghĩ một lúc rồi nói: Tôi muôn đi vệ sinh .

“Không được đi”, tên đàn ông quát.

“Đây là nguyện vọng cuối cùng trước khi chết của tôi, các anh không thể cho tôi toại nguyện sao?”, Bạch Tinh Nhiên nước mắt rưng rưng.

“Đại ca, cứ để cô ta đi đi, trên này là tầng hai, cô ta cũng không chạy được”, một tên khác lên tiếng.

Lúc đưa Bạch Tinh Nhiên đến nhà vệ sinh, hắn còn nói: “Đừng có hòng giở trò, mày mà giở trò tao giết luôn đấy!”.

ở trong căn phòng vệ sinh chật hẹp này chí có một ô cửa sổ be bé, cô dùng răng tháo dây thừng ở tay, sau đó leo lên cửa sổ nhìn xuống, ở bên dưới là một bức tường bê tông toàn đinh sắt, nếu nhảy xuống cũng chết chắc.

Bỗng cô nghe bên ngoài có tiếng một tên đàn ông hô lên: “Nhận được tiền rồi, mau xử lý nó đi”.

Đang luống cuống không biết làm thế nào thì cô bỗng nhìn thấy bóng dáng một vài người đàn ông đang đi đến, trong đó có Nam Cung Thiên Ân, cô như nhìn thấy một tia hi vọng, vội nhoài người ra ngoài.

Nam Cung Thiên Ân ở phía dưới cũng nhìn thấy cô, tưởng cô định nhảy lầu thì vội vàng ra hiệu: “Vào đi, anh sẽ cứu em… đừng nhảy”.

Nước mắt cô trực trào ra, cô không dám lên tiếng, chí dám cầu cứu trong im lặng.

“Đừng sợ, anh nhất định sẽ cứu em, hãy tin anh”, nói rồi, Nam Cung Thiên Ân xông vào tòa nhà chạy lên trước.

Một tên phụ trách canh chừng thấy có người đến, vội vàng hô hoán: “Đại ca, bên dưới có người”.

“Mày nói cái gì?”, hắn quay sang nói với tên đứng trước nhà vệ sinh: “Không xong rồi, xử nó luôn đi, rồi chạy lên bên trên tìm đường thoát”.

Tên kia không kiêng nể gì nữa mà xông thẳng vào nhà vệ sinh, thấy Bạch Tinh Nhiên đang nhoài người ra cửa sổ liềm túm lấy cô lôi vào.

Tên đại ca đi vào, rút trong túi quần ra một con dao.

Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy thế thì hốt hoảng, nước mắt như mưa.

Bỗng, tên canh gác chạy lại nói: “Đại ca, không kịp rồi, em nghĩ nên giữ cô ta theo làm con tin, không thì anh em mình không thoát được đâu”.

Thấy tên đó nói cũng có lý, hai tên kia lôi theo Bạch Tinh Nhiên chạy lên tầng ba, nhưng vừa lên thì đã Nam Cung Thiên Ân cũng đuổi đến nơi.

“Khôn hồn thì mau cút đi”, một tên đàn ông đe dọa Nam Cung Thiên Ân.

“Câu đấy phải là tao nói mới đúng”, Nam Cung Thiên Ân trợn mắt nói: “Mau thả cô ấy rai”.

Thấy Nam Cung tiến lại gần, tên đại ca và tên canh gác xông lên đánh nhau với anh.

Một tên bị anh đạp cho ngã ra đất, tên còn lại tay cầm dao, trong lúc ấu đả đã chém một nhát vào cánh tay anh chảy máu.

Nhìn thấy anh bị thương, Bạch Tinh Nhiên liền hét lên: “Thiên Ân thiếu gia, mặc kệ tôi, anh mau chạy đi!”

Nam Cung Thiên Ân nắm chặt vết thương nói: “Bạch Tinh Nhiên em nghe đây, nếu bọn chúng dám động vào em, thì anh sẽ giết chết hết bọn chúng rồi chết cùng em!”.

“Không… tôi không cần… tôi không yêu anh, không cần anh phải chết cùng tôi!”, Bạch Tinh Nhiên không ngờ trong lúc nguy hiếm thế này mà Nam Cung Thiên Ân lạ! nói ra những lời đó, cô thật sự cảm động, nhưng cô cũng không muốn anh vì cô mà bị thương.

Không lâu sau thì mấy viên cảnh sát đi cùng Nam Cung Thiên Ân cũng

lên đến nơi, thấy sự chẳng lành, tên đang giữ Bạch Tinh Nhiên lùi dần về phía ban công, vừa đi vừa nói: “Con đàn bà hôm nay nhất định phải chết!”, nói rồi hắn đẩy mạnh Bạch Tinh Nhiên ra ngoài ban công, còn bản thân thì nhảy sang tòa bên cạnh chạy thoát.

“AI”, Bạch Tinh Nhiên kêu lên thất thanh, cơ thế rơi xuống dưới, cô theo bản năm túm lấy lan can.

Nam Cung Thiên Ân hốt hoảng, vội vàng chạy tới túm lấy tay Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên càng ngày càng tuột sâu xuống, dù anh rất cố gắng kéo nhưng vẫn không thế nào kéo lên được.

Máu ở cánh tay anh vẫn không ngừng chảy, Bạch Tinh Nhiên lúc này có thế cảm nhận được đôi tay anh đang run rấy, sắp sửa không trụ được nữa, nếu còn tiếp tục, cả anh cũng sẽ ngã xuống mất.

Mấy viên cảnh sát đều đuổi theo truy bắt tội phạm hết, chỉ còn lại một người ở lại, thấy anh ta lóng ngóng không biết làm gì, Nam Cung Thiên Ân liền bảo: “Mau cởi quần áo ra”.

“Vâng”, anh ta vội vàng cởi bỏ bộ quần áo trên người, rồi chạy tới ném xuống cho Bạch Tinh Nhiên: “Y tiếu thư, quần áo đây, cô mau bám lấy đi”.

Tiếc là Bạch Tinh Nhiên còn chưa kịp phản ứng, thì đã tuột tay rơi xuống.

“Tinh Nhiên…!”, Nam Cung Thiên Ân trơ mắt nhìn Bạch Tinh Nhiên rơi xuống, ngã sóng soài trên đất.

Người anh lảo đảo, thất thần mất 2 giây, anh lập tức lao xuống dưới.

Viên cảnh sát không kịp đuổi theo, bèn lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu.

Nam Cung Thiên Ân chạy đến bên Bạch Tinh Nhiên đang nằm trong vũng máu, đôi chân mềm nhũn khiến anh suýt thì ngã khuỵu.

“Tinh Nhiên….” , anh ôm cô vào lòng, run rấy gọi tên cô, nhưng cô không hề trả lời anh.

Xe cấp cứu tới, anh vừa đưa cô lên xe vừa nắm chặt lấy tay cô nói: “Tinh Nhiên, em phải cố lên, nhất định phải vượt qua”.

Anh ngồi trên xe cùng Bạch Tinh Nhiên đến bệnh viện, vẻ mặt thẫn thờ đế mặc bác sĩ băng bó vết thương trên tay, tay còn lại, vẫn cứ nắm chặt lấy tay Bạch Tinh Nhiên không buông.

Mãi cho đến khi cô được đưa vào phòng cấp cứu, anh mới thả lỏng hoàn toàn.

Anh gọi điện cho Kiều Phong thông báo tình hình, gọi anh ấy đến viện trông Bạch Tinh Nhiên, còn mình phải đi giải quyết nốt một số chuyện.

Kiều Phong đương nhiên không từ chối, ngược lại còn tức tốc chạy đến viện, trước khi Nam Cung Thiên Ân rời đi, không quên nói với anh ấy: “Phải rồi, đợi lát nữa xong việc, tôi sẽ đưa Tiếu Vãn Nhiên tới chỗ câu”.

“Cảm ơn anh”.

Lúc Nam Cung Thiên Ân về đến nhà, Chu chu đang đứng ở cửa phòng ngủ trên tầng hai đợi anh.

Vừa nhìn thấy cô ta, anh hùng hổ lao tới quát lớn: “Có phải cô ỷ có bà nội chống lưng, nên thích làm gì thì làm đúng không?”.

Chu Chu chuyển từ vẻ mặt tươi cười sang lo lắng, lẽ nào anh đã biết chuyện rồi sao? Sao có thể chứ?

“Thiên Ân, anh đang nói cái gì thế?”.

Cô không phải giả vờ nữa, việc mẹ con Y tiếu thư bị bắt cóc, ngoài cô ra thì không thế là ai khác cả.

Nói đi, có phải cô muốn tôi bóp chết cô cô mới vừa lòng đúng không?”, hai mắt Nam Cung Thiên Ân đỏ au lên vì giận dữ, còn sắc mặt của Chu Chu thì tái nhợt đi.

“Thiên Ân, anh đùa cái gì thế? Hai mẹ con Y tiếu thư bị bắt cóc sao?

Sao lại có chuyện đó?”, Chu Chu vẫn cô tỏ ra vô tội.

“Tôi nói cho cô biết, cả hai mẹ con họ đều đã được tôi cứu ra rồi, bọn bắt cóc cũng đã bị cảnh sát bắt lại rồi, cô cứ chối đi, tôi xem cô chối được đến bao giờ!”.

Nghe đến đây, Chu Chu hoảng thật sự, không ngờ kế hoạch của mình lại bị anh phá hỏng, cô ta hoang mang một lúc, nhưng rồi vẫn cố lấy lại bình tĩnh: “Phải, là em làm đấy, em chí muốn dọa cô ta một phen đế cảnh cáo, ai bảo cô ta năm lần bảy lượt muốn quyến rũ anh chứ? Nam Cung Thiên Ân, anh cứ luôn miệng nói em độc ác, anh không thử nghĩ lại xem tất cả là vì sao? Chẳng phải là vì yêu anh sao?”.

“Cảnh cáo? Ép chết người ta mà bảo là cảnh cáo à?”,Nam Cung Thiên Ân nghiến răng: “Nói cho cô biết, cô ấy bây giờ đang nằm trong phòng cấp cứu, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu!”.

Bình Luận (0)
Comment