Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 537

Chương 537: Điều kiện trao đổi (2)

Tại Bệnh viện tâm thần An Khang.

Phác Luyến Dao đi đi lại lại trong phòng chờ, rồi đến trước mặt Thấm Khác hỏi: “Thấm Khác anh không lừa tôi chứ? Chị tôi thật sự còn sống sao?”

“Thấm Khác đưa tay ra kéo lấy cánh tay cô ấy: “Luyến Dao em đừng nóng “Đừng động vào tôi!” Phác Luyến Dao hất tay cậu ta ra: “Chỉ cần nói cho tôi biết có thật la chi toi con song không thôi”

“Anh họ nói với anh như vậy, chắc anh ấy không lừa anh đâu”.

Thấm Khác vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng của y tá: “Hai vị, xin mời đi theo tôi”.

Phác Luyến Dao ngây ra một lúc, rồi chạy tới chỗ cô y tá: “Là sao? Nói vậy là chị tôi thật sự ở đây? Chị tôi còn sống thật sao?”

“Việc này…

Người đó có phải là Dương tiểu thư cô cần tìm không, thì phải đi xem mới biết được”, cô y tá nói.

“Vậy cô mau đưa tôi đi xem”, Phác Luyến Dao sốt ruột hối thúc.

Dưới sự chỉ dẫn của y tá, Thẩm Khác và Phác Luyến Dao cùng đi về phía sân sau của bệnh viện, đi lên tầng ba của tòa nhà phía trong cùng.

Y tá vừa đi vừa dặn dò: “Nơi đây là chỗ của những bệnh nhân bệnh nặng không thể tự chăm sóc bản thân, lát nữa bất luận người đó có phải người các vị cần tìm không, thì các vị cũng tuyệt đối phải giữ thái độ ôn hòa bình tĩnh, không được để bệnh nhân bị đả kích mà phát bệnh”.

Ruột gan của Phác Luyến Dao đang nóng như lửa đốt, Thấm Khác đành phải đáp lới thay.

Hai người bước vào một căn phòng trống tron chỉ có một chiếc giường và một bộ bàn ghế, ngồi bên cửa sổ là một người phụ nữ trẻ tuổi nhìn rất thanh tú, nhưng tinh thần thì có vẻ suy sụp.

Cô ấy để tóc xõa, áo quần hoi xộc xệch, tay và chân đều bị trói vào ghế.

Chỉ nhìn một cái, Phác Luyến Dao đã bật khóc.

Phác Luyến Dao bước tới ngồi thụp xuống trước mặt người phụ nữ đó, lau nước mắt trên mặt nghẹn ngào nói: “Chị, chị có nhận ra em không? Em là Dương Luyến của chi đây.”

Biểu cảm của Dương Lý rõ ràng là không nhận ra cô ta, thậm chí thấy cô ta sấn đến còn tựa sát lưng vào ghế né tránh.

Nhìn bộ dạng Dương Lý như vậy, Phác Luyến Dao càng đau lòng hơn.

“Chị, chị không nhận ra em sao? Em là Luyến đây, Luyến mà chị yêu thương, mà chị hứa sẽ chăm sóc cả đời đây…”.

Nước mắt cô ta trào ra.

Dương Lý khẽ mấp máy đôi môi khô ráp: “Luyến…”.

Phác Luyến Dao gật đầu, nước mắt vẫn tuôn ra như mưa: “Đúng rồi, em là Luyến đây, chị, chị nhớ ra em rồi à?”

“Luyến…”, Dương Lý nghẹn ngào thốt ra một chữ, ánh mắt bỗng lóe lên một tia hi vọng: “Luyến…

đưa chị đi khỏi đây được không?”

“Phác Luyến Dao gật đầu lia lịa, nắm chặt lấy tay của Dương Lý: “Được, em sẽ đưa chị ra, em sẽ chăm sóc cho chị, em sẽ không bỏ mặc chị không lo nữa”

“Thật không?”, Dương Lý bỗng nở nụ cười.

“Thật”, Phác Luyến Dao lau nước mắt trên mặt: “Chị, trước đây em cứ tưởng chị chết rồi, nếu không em sẽ không để chị phải chịu thiệt thòi lâu như vậy đâu .

“Chết?”, Dương Lý đột nhiên co rúm người lại, khuôn mặt ánh lên vẻ sợ hãi: “Người chết…có người chết…tôi nhìn thấy người chết…!”.

Biểu cảm của cô ấy dần thay đổi, chân tay bắt đầu khua loạn lên giãy giụa: “Có người chết…mau thả tôi ra…thả tôi ra…!”.

Phác Luyến Dao ôm chặt lấy cô ấy: “Chị, đừng sợ, có em ở đây, không có người chết nào cả”

“Có…có mà…chính mắt chị nhìn thấy…”, Dương Lý càng nói càng kích động, giãy mạnh hơn, vừa gào vừa khóc: “Thả tôi ra! Lũ khốn nạn các người mau thả tôi ra…!”

“Chị, chị đừng như vậy!”.

Y tá thấy Dương Lý sắp phát bệnh, vội chạy đến kéo Phác Luyến Dao ra nói: “Phác tiểu thư, Dương tiểu thư sắp phát bệnh rồi, cô mau đứng lùi ra, tránh cô ấy làm cô bị thương”.

Nói xong, mấy cô y tá tiếp tục thắt chặt dây thừng đang trói Dương Lý lại.

“Thả tôi ra… tôi xin các người đấy…”, Dương Lý tiếp tục gào khóc.

Phác Luyến Dao không nhịn được nhào tới, đẩy ngã một y tá nói: “Chị ấy không phải động vật, sao các cô lại làm như the?”

“Cô y tá đứng dậy, nhẫn nại nói: “Phác tiểu thư, cô bình tĩnh, bệnh của chị cô rất nghiêm trọng, nếu không làm như vậy, cô ấy sẽ tự làm mình bị thương”.

Phác Luyến Dao bỗng quay sang túm lấy áo Thấm Khác khóc lóc: “Thấm Khác, hãy đưa tôi đi gặp Bạch Tinh Nhiên hoặc là Nam Cung Thiên Ân, xin anh đấy!”.

Thấm Khác đau lòng nói: “Em gặp bọn họ làm gì? Bọn họ không chịu gặp em đâu”

“Gặp, nhất định sẽ gặp, Thẩm Khác, anh mau gọi điện cho Nam Cung Thiên Ân nói tôi muốn giao dịch với anh ta, vấn đề liên guan đến bệnh của anh ta”

“Là sao?”

“Mau gọi đi!”, Phác Luyến Dao sốt ruột gào lên.

Thấm Khác tuy không hiểu lắm nhưng vẫn lấy điện thoại ra gọi, Nam Cung Thiên Ân vừa bắt máy, Phác Luyến Dao đã vội vàng giằng lấy điện thoại nói: “Nam Cung Thiên Ân, chị tôi cần tôi, tôi không thể xảy ra chuyện được, tôi biết anh sẽ không thể cứ như vậy mà tha cho tôi, nhưng mà…”.

Cô ta chưa kịp nói hết thì đã bị Nam Cung Thiên Ân cắt ngang: “Phác Luyến Dao, đã muộn rồi”

“Anh nói gì cơ?”, Phác Luyến Dao sững sờ.

“Hại Dương Lý là nhà Nam Cung, nợ chị em cô cũng là nhà Nam Cung, Tinh Nhiên và cô không thù không oán, nhưng cô lại năm lần bảy lượt ép cô ấy vào đường chết.

Cho dù tôi có đồng ý tha cho cô, thì cô ấy cũng sẽ không đồng ý đâu”

“Có, nhất định sẽ đồng ý, chỉ cần anh cho tôi nói chuyện với cô ta, cô ta nhất định sẽ đồng ý”

“Đã muộn rồi”, Nam Cung Thiên Ân thở dài: “Cô ấy đã gửi chứng cứ phạm tội của cô và Chu Chu cho cảnh sát Hai chân Phác Luyến Dao mềm nhũn, suýt thì ngã ra đất.

Thấm Khác vội vàng đỡ lấy cô ta hỏi: “Anh họ nói sao?”

“Phác Luyến Dao run rẩy: “Anh ta nói Bạch Tinh Nhiên đã giao bằng chứng phạm tội của tôi cho cảnh sát rồi”.

Cô ta bật khóc: “Thấm Khác, lần này tôi thực sự không thể quay đầu rồi, không thể chăm sóc cho chị tôi được Nói xong, cô ta bước đến trước mặt Dương Lý:”Chị, em sai rồi, em không biết là chị vẫn luôn ở đây chờ em đến cứu chị, khó khăn lắm mới tìm được chị, em lại không thể đưa chị về nhà, phải làm sao đây…?”

“Dương Lý nhìn cô ta, mặt cũng đầy nước mắt, không biết là nghe có hiểu không.

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa, một nhân viên bảo vệ đi vào nói: “Xin hỏi cô có phải Phác Luyến Dao không?”

“Có việc gì thế?”, Thấm Khác hỏi.

“Ngoài sảnh có mấy viên cảnh sát đến, nói là tìm Phác tiểu thư”

“Sao nhanh vậy chứ?”

“Phác Luyến Dao ngồi thụp xuống đất khóc như mưa.

Dương Lý như cảm nhận được nỗi đau của cô ta, cũng không làm loạn nữa, cứ ngồi im lặng như vậy.

Thấm Khác bước tới vòng tay ôm lấy đầu Phác Luyến Dao, nhẹ nhàng đặt trán cô ta áp vào trán mình, nước mắt của cậu ta cũng từ từ rơi xuống.

Cậu ta biết, lần này bị bắt Phác Luyến Dao không bị tử hình thì cũng chung thân, e là cả đời này sẽ không thể ở bên nhau được nữa, không thể ôm cô ta được nữa.

“Luyến Dao…

nhất định phải sống tốt, anh chờ em”, Thẩm Khác hôn nhẹ lên trán cô ta.

Phác Luyến Dao đấy cậu ta ra nói: “Đừng có tự đa tình nữa, đã bảo là tôi không yêu anh, cũng không cần anh đợi”.

Chung sống với nhau 7 năm, đừng nói là con người, đến con vật còn có tình cảm sâu sắc, làm sao mà cô ta không yêu được chứ? Nếu như sớm biết chị không chết, cô ta đâu phải đi đến bước đường ngày hôm nay chứ.

Cô ta sẽ đón chị về nhà chăm sóc, cùng Thấm Khác sống những ngày tháng bình yên hạnh phúc.

Thẩm Khác là một người trọng tình trọng nghĩa, cậu ta nói sẽ đợi, cô ta sợ cậu ta sẽ đợi mình cả đời thật! Viên bảo vệ nhắc: “Phác tiểu thư, xin hãy theo tôi ra ngoài”.

Phác Luyến Dao biết mình không thể nán lâu hon nữa, nhẹ nhàng vỗ vào tay Dưong Lý nói: “Chị bảo trọng, em đi đây”.

Nói rồi, cô ta đứng thẳng người đi ra, không nhìn Thẩm Khác, cũng không dặn dò gì cả.

Cô ta không thể ngờ mình lại có ngày roi vào tỉnh cảnh này hôm nay chứ.

Cô ta sẽ đón chị về nhà chăm sóc, cùng Thấm Khác sống những ngày tháng bình yên hạnh phúc.

Thẩm Khác là một người trọng tình trọng nghĩa, cậu ta nói sẽ đợi, cô ta sợ cậu ta sẽ đợi mình cả đời thật! Viên bảo vệ nhắc: “Phác tiểu thư, xin hãy theo tôi ra ngoài”.

Phác Luyến Dao biết mình không thể nán lâu hon nữa, nhẹ nhàng vỗ vào tay Dưong Lý nói: “Chị bảo trọng, em đi đây”.

Nói rồi, cô ta đứng thẳng người đi ra, không nhìn Thẩm Khác, cũng không dặn dò gì cả.

Cô ta không thể ngờ mình lại có ngày roi vào tỉnh cảnh này.

Lẽ nào đây là cái người ta gọi là báo ứng sao?

Bình Luận (0)
Comment