Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 550

Chương 550: [Kết] Hạnh phúc viên mãn

Ngày hôm sau, trên đường ra sân bay, Tiểu Vãn Nhiên thắc mắc hỏi Nam Cung Thiên Ân: “Bố ơi, mình đi đâu thế?”.

Nam Cung Thiên Ân cười nói: “Bố đưa mẹ và Tiểu Vãn Nhiên về nhà sống với bố và cụ nội nhé”.

Tiểu Vãn Nhiên suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

“Về ở hẳn luôn ạ?”.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu: “ừ’.

“Vậy bố Kiều Phong phải làm sao? Con không nỡ xa bố Kiều Phong, nếu như con và mẹ đi rồi thì bố Kiều

Phong phải làm sao?”, Tiểu Vãn Nhiêm buồn bã nói.

“Nhưng bố cũng không nỡ rời xa Tiểu Vãn Nhiên mà, lẽ nào con không sợ bố đau lòng à?”, Nam Cung Thiên Ân bày ra vẻ mặt đáng thương nói.

“Nhưng chân bố Kiều Phong vẫn chưa khỏi hẳn, cần người chăm sóc”.

“ừm… nhưng sức khỏe của bố cũng không tốt, lần trước còn suýt mất mạng còn gì? Bố cũng cần mẹ và Tiểu Vãn Nhiên chăm sóc chứ”, Nam Cung Thiên Ân tiếp tục tỏ ra đáng thương, quả nhiên Tiểu Vãn Nhiên ngây ra một lúc.

Bạch Tinh Nhiên ngồi bên cạnh bất giác bật cười, đúng là người lăn lộn nhiều năm trên thương trường có khác, chỉ qua vài câu đã nói trúng điểm yếu của Tiểu Vãn Nhiên. Tính cách của Tiểu Vãn Nhiên di truyền từ cô, hiền lành lương thiện, không chịu được cảnh những người xung quanh mình phải buồn rầu.

“Vãn Nhiên, con là bảo bối của bố mẹ, cho nên con phải ở cùng bố mẹ, biết không? Sau này bố Kiều Phong cũng sẽ có bảo bối riêng cùng sống với mình, vì bọn họ mới đúng là một gia đình”.

Tiểu Vãn Nhiên nhìn anh, rồi lại quay sang

nhìn Bạch Tỉnh Nhiên: “Mẹ ơi, có đúng như vậy không ạ?”.

“Đúng thế”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu:

“Tối hôm qua lúc ở nhà, bố Kiều Phong có nhờ mẹ chuyển lời tới Tiểu Vãn Nhiên là, Tiểu Vãn Nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, sau này bố Kiều Phong sẽ đến thăm Tiểu Vãn Nhiên”.

“Vậy bố Kiều Phong sẽ không phải ở đây một mình ạ?”.

“Đương nhiên rồi, bố Kiều Phong còn có rất nhiều bạn bè ở đây mà”.

Tiểu Vãn Nhiên nghe vậy thì gật gù. Bạch Tinh Nhiên xoa đầu cô bé nói: “Vậy chúng ta về nước nhé”.

“Vâng ạ”, Tiểu Vãn Nhiên cuối cùng cũng ngoan ngoãn thỏa hiệp, Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân nhìn nhau thở phào.

Máy bay vừa đáp xuống Châu Thành, Tiểu Lâm đã chờ sẵn ở cửa để đón ba người. Trên đường trở về nhà, Nam Cung Thiên Ân kể cho Tiểu Vãn Nhiên nghe rất nhiều chuyện về nhà Nam Cung, mà cô bé có vẻ rất hứng thú. Có nhiều chuyện đến cả Bạch Tinh Nhiên cũng chưa nghe bao giờ.

Cuối cùng, Bạch Tinh Nhiên không nhịn được mà lên tiếng: “Hình như anh chưa bao giờ kể cho em nghe chuyện của anh hoi nhỏ”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô cười: “Anh từng kể cho em nghe chuyện quan trọng nhất với anh lúc nhỏ, em lại không hề nhớ, em biết anh đau lòng thế nào không?”.

Bạch Tinh Nhiên cười xấu hổ, cô biết đó là chuyện cô đã cứu anh ở Yên Thành.

Cũng đúng, nếu như trí nhớ của cô tốt hơn một chút, thì cô và Nam Cung Thiên Ân đã không phải trải qua nhiều thăng trầm như vậy.

Xe vừa về đến cổng, lão phu nhân đã vội vàng chạy ra đón: “Vê rồi à? Vê rồi à?”.

“Vê rồi, lão phu nhân, về rồi”, chị Hà theo sau cũng mừng rỡ vô cùng.

Vừa nhìn thấy Tiểu Vãn Nhiên, lão phu nhân đã mừng rỡ vừa ngắm nghía cô bé vừa hỏi: “Cục vàng, có nhớ cụ nội không? Cụ nhớ Vãn Nhiên quá đi mất”.

“Nhớ ạ”, Tiểu Vãn Nhiên gật đầu.

“Nào, lại đây cụ ôm cái nào”, lão phu nhân vừa nói vừa ôm cô bé vào lòng.

Nam Cung Thiên Ân sợ Tiểu Vãn Nhiên mệt,

vội nói: “Bà, Vãn Nhiên ngồi trên máy bay không ngủ mấy, bà để con bé đi ngủ đã”.

“Không sao đâu, con có thể chơi với cụ một lúc”, Tiểu Vãn Nhiên nhìn dáng vẻ vui mừng của lão phu nhân cũng không nỡ làm bà ta thất vọng.

“Không, không, phải ngủ chứ, ngủ dậy rồi chơi”, lão phu nhân nắm tay Tiểu Vãn Nhiên, cười vui sướng nói: “Đi, cụ đã chuẩn bị phòng cho Vãn Nhiên rồi, chúng ta đi xem nhé”.

“Vâng ạ”, nói rồi Tiểu Vãn Nhiên theo lão phu nhân lên tầng.

Bạch Tinh Nhiên quay sang nhìn Nam Cung Thiên Ân, rồi khoác tay anh nói: “Đi, chúng ta cũng đi xem thử”.

Phòng của Tiểu Vãn Nhiên là căn phòng ngay cạnh phòng của Nam Cung Thiên Ân, trước đây không có ai ở, căn phòng rất rộng rãi, được trang trí toàn màu hồng, nào là giường công chúa, nào là chăn công chúa, giày công chúa… đều là những món đồ mà các bé gái thích nhất.

“Có thích không?”, lão phu nhân nhìn Tiểu Vãn Nhiên hỏi.

“Thích lắm ạ”, Tiểu Vãn Nhiên gật đầu, sau đó chạy đến chiếc giường, bỏ giày ra trèo lên nhún nhảy: “Chiếc giường này êm quá, ngủ chắc sẽ thoải mái lắm”.

“Đương nhiên rồi, cụ chọn loại giường tốt nhất cho Vãn Nhiên mà .

“Cảm ơn cụ nội!”.

Nhìn hai người một già một trẻ cười sảng

khoái, Nam Cung Thiên Ân ôm Bạch Tinh Nhiên vào lòng nói: “Em có thấy bà bây giờ khác trước rồi không?”.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Có, tính tình trẻ con hơn”.

“Lão phu nhân đúng là thay đổi rồi, vui vẻ hơn”, chị Hà đứng một bên cũng cười, nói:

“Người ta vẫn nói, người càng già càng giống một đứa trẻ, quả không sai”.

Lúc bước ra khỏi phòng ngủ, Bạch Tinh Nhiên bỗng nhìn thấy căn phòng bên cạnh đó cũng bị thay đổi, cô hiếu kỳ đi vào trong xem. Vừa nhìn đã biết đây là một căn phòng trẻ em, bên trong bày đầy đồ chơi, chỉ có điều màu sắc hơi khác, là màu xanh nước biển, cũng không có mấy đồ công chúa như bên kia.

“Cái gì đây?”, Bạch Tinh Nhiên thắc mắc hỏi.

“Anh cũng không biết”, Nam Cung Thiên Ân lắc đầu.

“Đại thiếu gia, đây là phòng lão phu nhân chuẩn bị cho em trai của Tiểu Vãn Nhiên đấy”, chị Hà tủm tỉm nói.

“Cái gì? Em trai của Vãn Nhiên?”, Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc, quay sang trừng mắt nhìn Nam Cung Thiên Ân: “Nam Cung Thiên Ân, anh còn dám lén lút sinh một đứa em trai cho Vãn Nhiên à? Anh… tại sao?”.

“Anh đâu có!”, Nam Cung Thiên Ân cuống quýt: “Anh sinh em trai cho Tiểu Vãn Nhiên bao giờ chứ? Mà có muốn sinh anh cũng phải tìm em sinh, sao tìm người khác được?”.

“Anh xem, đến phòng cũng chuẩn bị xong rồi, còn muốn lừa em à?”, Bạch Tinh Nhiên vừa nói vừa chỉ vào đống đồ chơi bé trai ở trong phòng.

Nam Cung Thiên Ân bất lực, đành quay sang hỏi chị Hà: “Chị Hà, rốt cuộc đây là chuyện gì?”.

Chị Hà không nhịn được bật cười: “Thiếu phu nhân, cô trách oan đại thiếu gia rồi, là lão phu nhân nói chả mấy mà hai người sẽ sinh cho Tiểu Vãn Nhiên một cậu em trai, nên lão phu nhân muốn chuẩn bị trước”.

Bạch Tinh Nhiên đỏ mặt, lén liếc nhìn Nam Cung Thiên Ân.

“Nghe thấy chưa? Vợ chồng mà không tin tưởng nhau, thì sau này sống với nhau thế nào đây?”, Nam Cung Thiên Ân lấy tay â’n vào đầu Bạch Tinh Nhiên một cái.

“Thế cho nên, đừng làm lão phu nhân thất vọng, hai người mau chóng sinh thêm một cậu nhóc nữa đi”, chị Hà tủm tỉm nói.

“Nhưng mà…”, Bạch Tỉnh Nhiên ngập ngừng.

“Sao thế? Em sợ anh không đủ năng lực à?”.

“Không phải, nhỡ không ra em trai mà ra em gái thì sao?”.

“Thì năm sau lại sinh tiếp”.

“Anh nghĩ em là lợn à?”, Bạch Tinh Nhiên thuận tay vớ lấy con gấu bông ném vào ngươi Nam Cung Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ần né sang một bên cười tít mắt: “Ha ha, anh đùa thôi mà”.

Tiếng nói cười lại bắt đầu tràn ngập trong căn nhà rộng lớn, chị Hà đứng từ xa nhìn mà rơi nước mắt vì hạnh phúc, đã lâu lắm rồi nơi đây không được náo nhiệt như vậy.

Tối đến, mọi người quây quần ngồi ăn cơm, bữa cơm gia đình thật sự đầu tiên. Nghĩ đến trước đây mặc dù đông người, nhưng lại là người khác họ, nên có huyên náo mấy cũng vẫn thây trống trải.

Giờ thì khác rồi, cả già lẫn trẻ ai nấy đều cười nói vui vẻ, gắp cho nhau từng miếng rau miếng thịt. Được sống cùng những người mình thương yêu nhất, được chia sẻ niềm vui, mình thương yêu nhất, được chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và những khó khăn trong cuộc sống. Hạnh phúc nhất trong đời mỗi con người, chẳng phải chỉ là như vậy thôi sao?

Hoàn!

Bình Luận (0)
Comment