Người Yêu Cũ Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi

Chương 3



Sáng hôm sau
Đường Tịnh Nhu đang ngồi trên taxi đến công ty thì nhận được thông báo của quản lý trong mục tin nhắn nhóm với nội dung.
“Tin tốt đây! Toà nhà Xuân Đỉnh của DT trực tiếp công khai gọi thầu.

Rất vui khi Minh Nguyệt chúng ta đã lấy được cơ hội là nhà đấu thầu rồi! Hôm nay tổng giám đốc của DT sẽ đến công ty khảo sát, nhớ biểu hiện cho tốt, đừng để Minh Nguyệt chúng ta mất mặt!”.
Tất cả mọi người đều hưởng ứng tích cực trước lời thông báo này, dường như đây là một cơ hội tuyệt vời dành cho công ty thiết kế nhỏ bé của họ vậy.
Nhưng riêng với Đường Tịnh Nhu thì lại nghĩ khác, cô thắc mắc, vốn dĩ các dự án của DT đều tận dụng đội ngũ thiết kế nội bộ và không bao giờ hợp tác với bên ngoài, tại sao một công ty nhỏ như Minh Nguyệt lại có tư cách tham gia đấu thầu? Lẽ nào lại do Sở Hạo Dương giở trò?
Bỗng suy nghĩ mông lung của Đường Tịnh Nhu bị cắt đứt bởi tiếng nói của người tài xế.
“Cô à, đã đến nơi rồi!”
“Được, cảm ơn!”
Đường Tịnh Nhu vừa bước xuống xe, tiến dần vào trước cửa công ty, bỗng dưng ở đâu xuất hiện một người đàn ông tay trái kéo loa, tay phải cầm một đoá hoa hồng rất to, bật một bài nhạc nhẹ nhàng.
“And I hope life, will treat you kind
And I hope that you have all
That you ever dreamed of
Oh I do wish you joy

And I wish you happiness
But above all this
I wish you love
I love you
I will always love you
I, I will always, always love you
I will always love you
I will always love you
I will always love you”
(I will always love you - Whitney Houston)
Sau đó, người đàn ông đó dần dần tiến về phía Đường Tịnh Nhu, cô rất bất ngờ khi người đàn ông đó không ai khác lại là Dương Phi - đối tượng xem mắt của cô vài ngày trước.

Hắn cầm mic nói lớn.
“Tiểu Nhu, anh yêu em, gả cho anh nhé!”
Tiếng nói lớn của anh ta thành công gây chú ý đến tất cả những người đi đường ở đây, tiếp đó anh ta lại quỳ một chân xuống, đưa ra trước mặt của cô một chiếc hộp nhung đỏ bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo cùng bó hoa hồng lúc nãy rồi cất lời.
“Tiểu Nhu, tuy chúng ta quen biết chưa lâu nhưng tình yêu của anh đối với em vô cùng chắc chắn”
“Cho anh một cơ hội để chăm sóc em cả đời, được không?”
Đường Tịnh Nhu không phản ứng, khuôn mặt xinh đẹp cũng không lộ ra bất cứ biểu cảm nào, cô đứng im tại chỗ mặc kệ hắn ta cứ tiếp tục nói luyên thuyên.

Tất cả mọi người đi đường đều xúm lại để xem biểu hiện của cô.
Đúng lúc này, phía bên đường lớn xuất hiện một chiếc xe hơi đắt tiền, người bước xuống xe không ai khác chính là Sở Hạo Dương.

Anh chứng kiến một màn “cầu hôn” này liền cau mày khó chịu, rõ ràng theo như anh cho người điều tra thì hiện tại Đường Tịnh Nhu không hề có bạn trai, tự dưng ở đâu nhảy ra tên đàn ông này vậy nhỉ?
Lúc này, tên Dương Phi kia vẫn một mực quỳ xuống nhìn Tịnh Nhu bằng ánh mắt cầu khẩn, nhưng Đường Tịnh Nhu lại không quan tâm, trực tiếp bước qua người hắn ta rồi buông lời lạnh lùng.
“Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận tình cảm của anh được, tôi còn có việc, tôi đi trước đây”
Người đàn ông tên Dương Phi kia sững sờ trước lời từ chối thẳng thừng của cô, anh ta nắm chặt hộp nhẫn trong tay, từ từ đứng lên, xoay người tiến lên chặn đường Đường Tịnh Nhu tiếp tục “thuyết phục”.
“Tiểu Nhu, anh biết điều kiện của anh không đủ tốt, không thể cho em cuộc sống mà em muốn, nhưng anh sẽ cố hết sức đối xử tốt với em, để em được hạnh phúc! Vậy nên đừng từ chối anh, được không? Anh thật sự yêu em mà!”
Những người đứng bên ngoài nghe một màn “thâm tình” của anh ta, cũng thi nhau nói chêm vào.
“Đồng ý với anh ấy đi, có thể tìm được một người yêu cô cũng không dễ dàng gì”
“Phải đấy, đừng lúc nào cũng nghĩ đến xe sang nhà đẹp, con người sống phải thực tế một chút”
Dương Phi bên này nhếch mép cười đắc ý vì anh ta được mọi người ở đây ủng hộ hết mực.


Đường Tịnh Nhu không màng lời nói của những người xung quanh, cười như không cười, nói.
“Tỏ tình không được liền ám chỉ tôi hám tiền, muốn ép tôi đồng ý lời cầu hôn? Dương Phi, anh cũng giỏi thật!”
Hắn ta thất kinh khi nghe lời vạch trần của Đường Tịnh Nhu, trực tiếp muốn giải thích.
“Không phải đâu! Tịnh Nhu em hiểu lầm anh rồi! Anh…”
Chưa để anh ta nói hết câu, cô đã cắt ngang.
“Anh chỉ là đối tượng xem mắt của tôi thôi, chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau có 3 lần.

Anh Dương, tôi không thích anh, xin anh đừng quấy rối tôi nữa!”
Mặc kệ lời của Đường Tịnh Nhu, Dương Phi vẫn muốn dây dưa.
“Không, anh sẽ không từ bỏ đâu.

Chỉ cần em chưa có bạn trai thì anh vẫn còn quyền theo đuổi em”
Lời anh ta vừa dứt, bỗng nhiên ở đâu truyền đến một giọng nói mà đối với Đường Tịnh Nhu thì nó rất quen thuộc, cô kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Ai nói cô ấy không có bạn trai?”
“Sở Hạo Dương, sao anh lại…?”
Sở Hạo Dương bất chợt ghé sát vào vùng tai mẫn cảm của Đường Tịnh Nhu thì thầm.
“Em quên rồi sao? Chúng ta còn chưa chính thức chia tay.

Em là người đơn phương nói lời chia tay anh nhưng lúc đó anh chưa hề đồng ý…”
Dương Phi đứng tần ngần ở đó nhìn hai người thân mật, gấp gáp lên tiếng.
“Anh nói láo! Bên cạnh Tịnh Nhu căn bản không có người như anh.

Nếu cô ấy có bạn trai thì sao lại đồng ý đi xem mắt?”
Sở Hạo Dương đưa tay thân mật ôm ngang vai của cô, liếc ánh mắt sắc như dao về phía Dương Phi cất giọng lạnh lùng.
“Chuyện giữa tôi và Tiểu Nhu không cần phải giải thích với anh.

Và cũng không cần anh xía vào.

Bây giờ thì anh có thể cút được rồi đấy”
Dương Phi kinh hãi trước thái độ và khí thế bức người của Sở Hạo Dương liền một mạch vứt bó hoa xuống đất, chạy trối chết, không quên hét lại phía sau.
“Hai người đợi đó cho tôi! Tôi không để cho hai người yên ổn đâu”.
Sau khi anh ta rời đi, đám đông cũng dần tản ra, Sở Hạo Dương và Đường Tịnh Nhu cùng nhau sánh bước vào bên trong sảnh công ty, hai người ở trong thang máy mà luôn giữ thái độ im lặng khiến không khí ở đây như tụt xuống âm độ.


Đường Tịnh Nhu vì quá bí bách liền lên tiếng.
“Cảm ơn anh vì đã đuổi anh ta đi giúp tôi”
“Tại sao?”
Đường Tịnh Nhu đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Sở Hạo Dương, tự dưng hỏi cô cái gì vậy? Lúc sau, anh liền quay sang nhìn thẳng vào mắt của cô mà hỏi.
“Sau khi rời xa tôi, em sống cuộc sống như thế này à?”
“Làm việc trong một công ty nhỏ, xem mắt với loại đàn ông như thế? Đây là cuộc sống mà em muốn sao?”
Đường Tịnh Nhu nhanh chóng tránh né ánh mắt và một đống câu hỏi dồn dập từ phía Sở Hạo Dương, quay mặt sang chỗ khác rồi nói.
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh”
“Tiểu Nhu, chỉ cần em bằng lòng thì chúng ta có thể trở về như trước kia”
Nghe hai từ “trước kia” phát ra từ miệng Sở Hạo Dương mà cô cảm thấy miệng đắng ngắt, không thể nói thêm lời nào.
Trước kia ư? Đã không thể nữa rồi!
Sau một hồi im lặng, Đường Tịnh Nhu mới can đảm cứng rắn cất lời.
“Sở Hạo Dương, tôi đã nói câu trả lời rồi.

Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi”
Đúng lúc này, cánh cửa thang máy cũng mở ra, Đường Tịnh Nhu định sải bước đi ra, Sở Hạo Dương liền giữ tay cô lại nói lời khẩn thiết.
“Đường Tịnh Nhu, nếu bây giờ em bước ra khỏi thang máy này, thì sau này tôi sẽ không đến làm phiền em nữa”
Cô đứng im một lúc, cuối cùng cô vẫn dứt khoát hất tay của anh ra tiếp tục bước đi không quên để lại một câu nói tuyệt tình.
“Vậy thì lại đúng ý tôi”
Sở Hạo Dương bên trong thang máy vẫn đứng im tại chỗ, trơ mắt nhìn bóng lưng của cô dần dần khuất sau cánh cửa thang máy mà không thể làm gì.

Chẳng lẽ cô tuyệt tình đến như vậy sao?
______________
P/s: Thế thì anh phải hỏi anh xem anh làm gì chị tôi để chị ấy tuyệt tình như vậy chớ ????.


Bình Luận (0)
Comment