Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình

Chương 39

Diệp Dương ngồi lại, nhìn bản kế hoạch “Ván cờ danh lợi” trên màn hình, rồi lại ngẫm nghĩ cẩn thận hai câu liên quan tới truyền thông số mà Trương Kiền nhắc. Cô không biết mình đoán đúng không, vậy nên hôm sau tới công ty, gặp Vương Ngạn, cô bèn kể với anh ta lời Trương Kiền.

Vương Ngạn cảm thấy có lẽ Trương Kiền muốn nói Thời Đại khá coi trọng mảng truyền thông số, nhắc bọn họ dốc sức làm cẩn thận; hoặc anh có ý chỉ phần truyền thông số trong bản kế hoạch trước đó của họ thiếu sót, cần phải gọt giũa thêm.

Dù anh có ý gì đi chăng nữa thì trọng tâm vẫn là truyền thông số.

Tuần kế, Vương Ngạn, Ngô Tình và Diệp Dương cầm bản kế hoạch tới Thời Đại.

Lần này có tổng cộng hai công ty.

Ứng cử viên còn lại chính là Truyền thông Vô Hạn, công ty phụ trách marketing cho “Diệp Hạn”.

Vì chỉ có hai công ty tham dự, vả lại đây cũng chẳng phải cuộc thi thố chính thức nên mọi người chỉ ngồi trong phòng họp xem bản kế hoạch.

Sau khi được khai thác chi tiết, bản kế hoạch của Vô Hạn còn ấn tượng hơn trước, Vương Ngạn và Diệp Dương xem mà thấp thỏm không yên. Nhưng sự thấp thỏm âu lo này cũng không kéo dài lâu, hai hôm sau, Cố Cảnh Minh đã liên lạc với Vương Ngạn.

Cố Cảnh Minh nói với Vương Ngạn rằng lãnh đạo phía Thời Đại cảm thấy Phương Viên nắm dự án không chắc bằng Vô Hạn, nhưng phần truyền thông số lại rất linh hoạt, chiếm ưu thế lớn. Thời Đại giao mảng truyền thông số cho Phương Viên, dặn họ sau kỳ nghỉ lễ chuẩn bị bản kế hoạch marketing truyền thông số và báo giá, nếu không có vấn đề gì thì hai bên sẽ ký hợp đồng.

Cố Cảnh Minh nói vậy, Vương Ngạn chợt hiểu ngay dụng ý trước đó của Trương Kiền.

Trương Kiền biết thực lực Phương Viên khó lòng lấy được dự án, nhưng vì tình cảm với Diệp Dương nên anh muốn cho họ một cơ hội, vì vậy Trương Kiền mới nhắc bọn họ phát huy ưu thế của mình, khi ấy anh có thể đường hoàng đẩy mảng truyền thông số ra cho Phương Viên.

Công tư trọn vẹn đôi đường, quả là gian xảo.

Sau khi nói với Diệp Dương chuyện này, Vương Ngạn phát hiện dường như cô không hề vui vẻ chút nào. Anh ta thấy lạ bèn hỏi tại sao.

Diệp Dương mím môi, cuối cùng cô vẫn quyết định phải nói ra. Diệp Dương khẽ thốt: “Giám đốc Vương, em có một thỉnh cầu không được hợp lý lắm.”

Vương Ngạn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bèn mù mờ nhìn cô: “Cô nói đi.”

Diệp Dương hít sâu một hơi, nói “Nếu công ty ta ký được ‘Ván cờ danh lợi’ thì em mong anh hãy giao nó cho người khác.”

“Tại sao?” Vương Ngạn nhìn cô đầy khó hiểu, rồi anh ta lại nảy ra ý gì, “Cô sợ người ta đồn thổi gì mình với giám đốc Trương hả?”

Diệp Dương không sợ đồn thổi, mà cô sợ Trương Kiền. Trước đây Trương Kiền có người yêu, cô thấy mọi chuyện ổn thỏa không vướng mắc gì. Giờ anh chia tay rồi, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người còn có khúc mắc… Cô sợ mình bị anh mê hoặc, nảy sinh ý nghĩ bậy bạ. Mà một khi đã nghĩ tới những chuyện này thì rất khó khống chế bản thân. Muốn kiểm soát chỉ có một cách, đó là dùng thời gian và khoảnh cách. Còn về phần liệu cô có mất cơ hội thăng chức vì chuyện này không? Cô có cơ hội này nhờ sự xuất hiện bất ngờ của anh, giờ cô mất đi nó vì anh thì cũng chẳng hề gì. Dù sao những thứ không được đoạt lấy bằng khả năng của bản thân cũng chẳng bền chắc. Trèo cao ngã đau, chẳng bằng cứ tiến từng bước cho chắc chắn.

Diệp Dương lắc đầu: “Chắc anh cũng biết em không sợ lời ong tiếng ve, nhưng em sợ sẽ gây bất tiện cho giám đốc Trương.”

Vương Ngạn dò hỏi: “Hai người quay về với nhau rồi sao?”

Diệp Dương khựng lại, cô cười: “Giám đốc Vương, anh nghĩ đi đâu vậy, bọn em là bạn bình thường thôi.”

Vương Ngạn thấy lạ: “Bạn bình thường thì sao phải tránh né?”

Diệp Dương thở dài, giả vờ thẳng thắn: “Anh biết hết chuyện mà còn hiểu lầm bọn em quay lại với nhau, vậy những người khác sẽ càng dễ hiểu lầm hơn. Trước đó anh ấy không muốn để người khác biết quan hệ giữa bọn em, về sau tiết lộ trong buổi tiệc mừng công cũng vì giải vây cho em. Mấy hôm trước, giám đốc Trương lại góp ý cho bản kế hoạch ‘Ván cờ danh lợi’, người ta đã tận tình tận nghĩa rồi, em cũng phải biết ý chứ. Nên giữ khoảng cách, để dành đường lùi, về sau có việc gì cần giúp thì người ta mới niệm tình cũ. Nếu giờ bòn rút hết tình nghĩa của anh ấy thì về sau có chuyện gì, chắc người ta cũng chẳng quan tâm tới em đâu, anh nói xem có đúng không.”

Vương Ngạn trầm ngâm một chốc rồi mới lên tiếng: “Cô nói có lý. Đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông thành công đều có lòng thương hoa tiếc ngọc với người mình từng yêu. Nhưng cũng phải có chừng mực thôi, nếu không sẽ rất dễ khiến người ta phản cảm. Thế này đi, lần này tôi để Quách Thắng Nam phụ trách ‘Ván cờ danh lợi’. Cô và Lâm Thiên Nhất làm ‘Bát Tiên vượt biển’, dù sao bên giám đốc Hàn cũng muốn hợp tác với cô. Giờ tôi để cô quản lý dự án chắc họ sẽ càng tin tưởng vào lần hợp tác này hơn.”

Diệp Dương gật đầu: “Vâng, em nghe theo sự sắp xếp của giám đốc Vương.”

Sau đó, Vương Ngạn bèn gọi Quách Thắng Nam vào văn phòng.

Anh ta không nói cho Quách Thắng Nam biết Diệp Dương không muốn nhận “Ván cờ danh lợi” vì tránh điều tiếng, chỉ bảo trước đó cô phụ trách “Em đang bước” vất vả quá nên ảnh hưởng tới sức khỏe. Dù bọn họ không nhận toàn bộ mảng marketing của “Ván cờ danh lợi” nhưng cường độ làm việc vẫn rất cao, cô sợ mình không gồng nổi nên mới quyết định bỏ qua cơ hội này.

Quách Thắng Nam bất ngờ, đưa mắt nhìn Diệp Dương.

Diệp Dương cười, giải thích: “Tôi bận bù đầu ba tháng nay, gần đây càng ngày công việc càng nhiều, đến ngủ cũng không xong, uống thuốc chẳng ăn thua, đến hai bệnh viện khám bệnh người ta đều bảo tôi bị áp lực quá, dặn phải nghỉ ngơi cẩn thận. Tôi sợ đang làm dự án thì quỵ mất, lại lỡ việc nên mới xin giám đốc Vương cho rút. Nếu cô nhận thì đừng trách tôi không nhắc bên A này khó chiều lắm, không chừng cô nhận về lại giống tôi cũng nên.” Rồi cô lại bảo Vương Ngạn, “Nhưng sức khỏe Thắng Nam tốt, đừng bảo là một bộ ‘Ván cờ danh lợi’, mà đến mười bộ chắc cũng chẳng hề hấn gì.”

Quách Thắng Nam khựng lại trong giây lát rồi bật cười: “Dương Dương là người chịu áp lực giỏi nhất công ty ta, cô ấy mà không chịu được thì e tôi cũng chẳng cáng đáng nổi. Nhưng nếu giám đốc Vương đã cho tôi cơ hội thì tôi cũng muốn thử một lần, xem rốt cuộc họ khó chiều tới đâu.” Rồi Quách Thắng Nam lại quay sang Diệp Dương, “Đây là khách cũ của cô, nếu tôi gặp khó khăn thì cô phải giúp tôi đấy, dù sao cô cũng từng hợp tác với họ rồi, chắc chắn phải biết cách ứng phó với họ hơn tôi.”

Diệp Dương cười: “Nếu cô lựa lúc tôi không bận thì tôi không thể từ chối được rồi.”

Vương Ngạn bèn bảo: “Vậy cứ quyết thế đã nhé, nhưng giờ hai dự án này đều chưa ký được hợp đồng, các cô không phải băn khoăn quá. Cứ ký xong hợp đồng trước rồi tính. Các cô cũng đừng nói với ai, cứ làm quen riêng với bên A trước đã, để lúc cần trao đổi với họ cũng đỡ luống cuống.”

Hai người gật đầu.

Rời khỏi văn phòng của Vương Ngạn chưa được bao lâu, Diệp Dương nhận được tin nhắn từ Quách Thắng Nam, hỏi hôm nay cô có rảnh không để mời cô ăn cơm.

Diệp Dương cũng muốn nhân cơ hội này để thân quen với Quách Thắng Nam hơn, xoa dịu mối quan hệ giữa hai người, dẫu sao họ cũng thường xuyên đụng mặt nhau. Nhưng cô và Quách Thắng Nam đều không giỏi điều tiết bầu không khí nên Diệp Dương quyết định mời cả Lâm Thiên Nhất theo.

Ăn cơm xong, ba người lại tới quán karaoke.

Hôm nay tâm trạng Diệp Dương rất tốt, uống mấy ly rượu xong, cô cũng không giữ kẽ như mọi khi nữa, cô điên cuồng hát mấy bài, tới độ Lâm Thiên Nhất phải mắt tròn mắt dẹt, luôn mồm bảo cô điên rồi, hình tượng thục nữ tan nát không sót lại gì.

Lúc rời khỏi quán karaoke, đứng chờ xe bus, Diệp Dương lại nhận được điện thoại của mẹ.

Mẹ cô nói ở quê có người giới thiệu đối tượng cho cô, người này ở Giang Âm, cũng không phải dạng nghèo khổ gì, mọi người đều cảm thấy hai bên hợp nhau, bà muốn cô về gặp người này.

Diệp Dương nói cô tạm không có ý định về quê sống, mà nhà trai thì chắc chắn sẽ không chịu lên Bắc Kinh, hai bên không cần gặp nhau.

Bà Diệp thấy cô lại tỏ thái độ như vậy liền thoáng giận, lớn tiếng hỏi rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô hai tám rồi mà bạn trai cũng chẳng có, vậy chờ đến bao giờ mới kết hôn được?

Diệp Dương không muốn tranh luận với mẹ về chuyện này, vì bố mẹ luôn cho rằng cô kén cá chọn canh nên mới không có bạn trai.

Bọn họ nghĩ con gái mình vào được đại học nên đâm thanh cao kén chọn, nhìn ai cũng thấy chướng mắt coi thường. Bọn họ nghĩ Diệp Dương muốn trụ lại Bắc Kinh để tìm một kẻ có tiền. Họ luôn muốn Diệp Dương phiên phiến đi, đừng kén chọn quá.

Diệp Dương không biết mình đã nói với bố mẹ bao nhiêu lần rồi. Cô không muốn tìm người giàu có, dù người ta có tìm đến tận cửa thì cô cũng không cần. Nhưng chỉ cần một ngày Diệp Dương không có bạn trai, bố mẹ cô vẫn sẽ khăng khăng cho là vậy. Bọn họ luôn bảo Diệp Dương đừng nghĩ mình tốt nghiệp đại học là giỏi giang lắm, giờ đâu đâu cũng là sinh viên đại học. Bọn họ luôn bảo, chấp nhận đi, đó đã là cái số rồi.

Nếu người ngoài bảo vậy thì Diệp Dương sẽ chẳng buồn ngó ngàng, nhưng đến người nhà cũng nói thế, cô chỉ thấy mình như muốn ngã quỵ. Dù cô biết nguyên cớ chuyện này cũng do cuộc sống của bố mẹ mình, bọn họ vất vả nửa đời người nhưng vẫn không thay đổi được số mệnh, họ cảm thấy vận mệnh là thứ không thể thay đổi. Họ mong con gái mình cũng sẽ nghe theo sự an bài của số mệnh, đừng tự dằn vặt một cách vô vọng nữa. Không phải ai cũng kết hôn, ai cũng sinh con đẻ cái sao? Tại sao tới cô thì lại khó khăn như vậy?

Diệp Dương không dằn vặt, cũng không kén chọn, nhưng nếu đã bước vào cuộc sống hôn nhân thì ít ra hai người cũng phải có lời để nói với nhau chứ, cô đâu thể tùy tiện kéo một người trên đường về được.

Diệp Dương nói vậy, mẹ cô lại kéo đề tài về điểm xuất phát. Cằn nhằn bảo cô kén chọn quá, nhưng điều kiện của chính cô lại chẳng ra gì, kết quả thành ra cao không tới, thấp cũng chẳng xong, cứ kẹt tại chỗ, chẳng lẽ cô định vật vờ tới tận bốn, năm mươi tuổi mới chịu kết hôn sao?

Diệp Dương lại tức giận, cãi vã với mẹ ngay tại trạm xe bus, rốt cuộc cô thua kém gì người ta mà phải chấp nhận số phận. Mẹ cô bảo, xuất thân cô thua kém, xuất thân là thứ không thể thay đổi, nếu đổi được thì bà cũng muốn được sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng đây không phải chuyện con người ta có thể lựa chọn, vậy nên bà mới muốn cô chấp nhận số phận.

Diệp Dương cúp máy ngay.

Tắt điện thoại xong, thấy những người đang đợi xe bên trạm đều đang nhìn mình, cô mới phát hiện mình vừa mất kiềm chế.

Cô lên xe, trên xe bus khá ít người, nửa sau khoang xe gần như trống không, thậm chí còn chẳng bật đèn, cô ngồi trong bóng tối, nhìn cảnh đêm thoắt sáng thoắt tối lướt qua trước mắt mà cả cơ thể cô tràn ngập cảm giác mệt nhoài bất lực.

Mỗi lần cô góp nhặt được một chút sức sống, mẹ cô sẽ lại đập tan nó.

Bà bảo cô, đừng có mơ hão, đứng trước số phận, tất thảy nỗ lực của cô chẳng là gì hết.

Diệp Dương về tới nhà, thấy chiếc vali mình đã sắp được một nửa mà cứ sững ra.

Có những lúc cô thật sự muốn về quê, lấy khoản tiền mình tích cóp được để mở một cửa hàng nhỏ nào đó, tìm một người điều kiện sêm sêm mình, kết hôn, sinh con. Chẳng ai phải chê bai ai, chẳng ai phải coi thường ai, chẳng ai phải oán trách người kia phiền lụy mình.

Ngày còn trẻ, cô ôm mộng công thành danh toại, nghĩ dù có chết cô cũng phải chết ở Bắc Kinh, cô sẽ không bao giờ về nhà. Giờ càng lúc cô càng có cảm giác sớm muộn gì mình cũng phải trở về, vì nơi này không thuộc về cô.

Không sao, chịu đựng thêm vài năm nữa, kiếm được thêm chút tiền, kiếm đến khi nào cô có thể mua được một căn nhà thuộc về mình, cô sẽ trở về.

Con người ta có một căn nhà của riêng mình thì sẽ có sức mạnh, dù chuyện gì xảy ra cũng chẳng đến mức phải lưu lạc ngoài đầu đường xó chợ. Nếu không, dù có ở nhà bố mẹ hay khi kết hôn tới ở nhà chồng cũng đều là ăn nhờ ở đậu, cãi nhau chẳng dám lớn tiếng.

Nghĩ vậy, cô chợt thông suốt tỉnh táo, cũng chẳng thấy buồn bã mất mát, cô nằm trên giường một lúc rồi tiếp tục xếp hành lý.

Đọc vạn cuốn sách chẳng bằng đi vạn dặm đường, cô vẫn phải ra ngoài ngắm nhìn thế giới.

Mấy hôm sau, cứ có thời gian cô lại lên mạng tìm thông tin du lịch.

Chuyện gì cũng có thể xảy ra trong một chuyến đi kéo dài nửa tháng, cô không thể dựa dẫm hết vào Diệp Vị Quân.

Nếu cô và Diệp Vị Quân có thể hiểu nhau hơn, trở nên thân thiết hơn, thậm chí là xác định mối quan hệ thì tất cả đều mừng. Còn nếu dọc đường có xảy ra chuyện không vui thì coi như dứt, ai đi đường nấy, cô vẫn có thể tiếp tục hành trình.

Diệp Dương đã có đủ các giả thiết về lần du lịch nước Anh này. Cô tự tin dù có chuyện gì xảy ra thì mình cũng xử lý được. Nhưng chẳng mấy chốc cô đã nhận ra khi đứng trước thực tế thì trí tưởng tượng thật yếu ớt, chẳng chịu nổi một đòn đã vỡ tan.

Lúc đợi máy bay ngoài sân bay, cô và Diệp Vị Quân gặp được Thường Huyên.

Chỉ mình cô ấy.

Thường Huyên nghe bọn họ đi London, bèn ngạc nhiên bảo mình cũng vậy.
Bình Luận (0)
Comment