Người Yêu Của Naraku Nham Hiểm

Chương 35

Lão ma ma và Hoa Hiểu Quỳ không hợp nhau, mỗi lần lão ma ma ở đây, Hoa Hiểu Quỳ sẽ cảm thấy rất uất ức. Theo lý thuyết, về mặt thân phận, lão ma ma thấp hơn cô rất nhiều, tuyệt đối không thể dùng thân phận bức ép cô, xã hội phong kiến lại có ràng buộc rõ ràng giữa những giai cấp khác nhau, lão ma ma hiểu rõ điều đó, nhưng vì Hoa Hiểu Quỳ không phải Quỳ-hime thật, cô cũng thấy chột dạ, nên khí thế cũng yếu đi một chút.

Hoa Hiểu Quỳ uất ức khó chịu ở trong phòng cắn khăn tay, rất muốn đuổi lão ma ma kia đi, vĩnh viễn không xuất hiện, nhưng ai biết lỡ đuổi lão ma ma này đi có thể tạo ra phản ứng dây chuyền không. Cô không có ký ức của Quỳ-hime, căn bản cô không biết địa vị của lão ma ma này như thế nào, cô xem phim truyền hình thời nhà Thanh, bên người công chúa đều có ma ma giáo dưỡng. Lão ma ma cứng nhắc, há miệng ngậm miệng đều là lễ nghi quy củ, vừa khó nghe vừa khiến người ta nổi nóng, khi im lặng, người khác cũng có thể cảm giác được ánh mắt mãnh liệt của bà. Hơn nữa, dường như phát hiện chuyện gì, mỗi khi nhìn cô, ánh mắt lão ma ma đều sáng quắc, nhìn cô chăm chú, soi xét, sắc bén, ý định tìm sơ hở của cô, tựa như nhất định phải đưa Quỳ-hime “sau khi bị bệnh nặng tính tình thay đổi lớn” trở về như xưa.

Hoa Hiểu Quỳ phát tởm, lão ma ma kia mới là BOSS lớn nhất, Naraku tính là cái gì, cho dù hắn có đầu óc thông minh, có ý đồ xấu muốn gây bất lợi cho cô, cô cũng có cách kiềm chế, thậm chí tiêu diệt, nhưng cô thực sự bó tay toàn tập với lão ma ma này. Lão ma ma không có một chút ác ý, một thiếu nữ ở thời hiện đại chưa từng chủ động làm chuyện xấu như cô làm sao có thể nhẫn tâm ra tay được!!

Hu hu… Tên Naraku khốn khiếp kia đến bao giờ mới xuất hiện!!

Tuy cô không biết bên người những công chúa ở Nhật Bản Thời Chiến quốc có ma ma giáo dưỡng không, nhưng nhìn lão ma ma kia rất giống, tỳ nữ hầu hạ đều không dị nghị với bà. Lỡ đuổi bà ấy đi, không biết là lợi hay hại, cô vốn không phải Quỳ-hime, rất nhiều tình huống cô không biết ứng xử thế nào, nếu gặp chuyện gì, một lão ma ma cũng dễ giúp cô ứng phó hơn một tỳ nữ thông thường. Bà ta lợi hại như vậy, chắc chắn rất giỏi đói phó với người khác!

Hoa Hiểu Quỳ phiền muộn đến phát điên, rất điên!

Lão ma ma thực ra cũng có tác dụng, một tiểu thiếp nào đó của Thành chủ tới thăm cô, bị bà dùng dăm ba câu đuổi đi, có lẽ là phát hiện “Quỳ-hime” có chỗ không đúng, không muốn để người khác biết, sau đó, lão ma ma chết tiệt càng ra sức lải nhải!! Lão ma ma luôn nhìn cô chằm chằm, hận không thể đưa “Quỳ-hime” thất thường của hiện tại trở về như ban đầu.

Hoa Hiểu Quỳ xoắn khăn tay, lộ ra sát khí, hận không thể xem lão ma ma luôn khiến mình uất ức kia như cái khăn trong tay cô để xé tan tành, khăn tay vô tội bị xoắn đến mức rách bươm. Sức chịu đựng của con người có hạn, cô cảm thấy rõ sự kiên nhẫn của mình với lão ma ma càng ngày càng giảm, từ xưa tới nay chưa có ai kìm kẹp cô nhiều đến vậy, nói chuyện, tư thế lúc ăn cơm uống nước thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả tư thế ngủ cũng muốn cô sửa. Chim hoàng yến nuôi trong lồng tre cũng thoải mái hơn cô, ít nhất khi ở trong lồng, muốn làm thế nào thì làm thế đó, muốn nhảy nhót thì nhảy nhót, muốn hót thì hót, chỉ cần không thoát khỏi lồng thì nó có làm gì cũng không ai quan tâm.

Hoa Hiểu Quỳ không hiểu cách ở chung giữa chủ tớ thời cổ đại lắm, cô cũng không rõ lão ma ma có được tính là hạ nhân chèn ép chủ tử không. Cô vẫn luôn dùng quan niệm hiện đại để nhìn nhận mọi việc, thế giới quan khác nhau làm cô càng ngày càng ghét người suốt ngày khoa tay múa chân với mình. Cô thấy lão ma ma đã cao tuổi, hơn nữa cô không quen với thời đại này, cũng suy nghĩ đến việc mình không phải Quỳ-hime thật, cô chỉ có thể nhịn.

Xoẹt ——

Khăn lụa bị xé rách, Hoa Hiểu Quỳ nhíu chặt mày, xé, xé, ra sức xé, khăn tay đã rách bươm, cô vẫn tiếp tục xé. Naraku không xuất hiện, cô sắp không kiên trì nổi nữa, cùng lắm thì cô lấy thân phận công chúa điều một người đi! Tuy ở đây không cần lo lắng kế sinh nhai, nhưng nếu phải chịu uất ức như thế, cô thà ở trong thôn làm vu nữ, không bị người khác quản đông quản tây!

Hoa Hiểu Quỳ bực bội, khăn lại bị xé rách, cô lấy lại bình tĩnh mới phát hiện mình lại dùng khăn lụa xa xỉ để hả giận, một cái khăn đang yên đang lành đã rách tươm, mặt Hoa Hiểu Quỳ không cảm xúc phỉ nhổ mình phá hủy một thứ đồ xa xỉ, tiếp tục xé.

Tỳ nữ thiếp thân thay thế cho người trước đã ốm bệnh mà chết là Hương La. Hương La cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa bước vào, thấy công chúa tỏ vẻ tức giận vò nát khăn tay, cô biết tâm trạng công chúa rất tệ, do dự một chút.

“Có chuyện gì?” Hoa Hiểu Quỳ quay đầu lại, cố nén cơn tức giận, lạnh nhạt hỏi.

“Hime-sama, mấy hôm nay dường như tâm trạng người không tốt, không bằng đi ra ngoài một chút, trong đình viện hoa nở rất nhiều, ngài đi tản bộ một chút tâm tình sẽ tốt hơn, sức khỏe ngài cũng đã dần dần khôi phục…” Hương La suy xét tìm từ ngữ, cẩn thận kiến nghị.

“Ra ngoài tản bộ?” Tám chín phần mười là lão ma ma cũng đi theo, nhìn thấy bà ta thì hứng ngắm hoa nở cũng chẳng còn, “Không đi!”

“Hime-sama, nếu ngài cứ như vậy Kagewaki-sama sẽ lo lắng.” Hương La chỉ có thể cố gắng khuyên lơn, tâm trạng chủ tử không tốt, ngày tháng của hạ nhân các cô cũng không dễ chịu, không dám thở mạnh, cẩn thận quan sát mấy ngày, có vẻ như tính tình của vị Quỳ-hime này, không tùy tiện trừng phạt hạ nhân, cô mới bạo gan đề nghị.

“Thế à…” Hoa Hiểu Quỳ không tỏ rõ ý kiến, Naraku nào có như vậy, không thấy mấy ngày nay hắn đều giả bệnh sao, Ngọc Tứ Hồn không yếu, lúc hắn giả bệnh chắc cũng không nhàn rỗi!

Quay đầu lại, “Ta không muốn đi!”

Hương La nhìn cảnh này lại nghĩ khác, quả nhiên việc Quỳ-hime cáu kỉnh có liên quan tới Kagewaki-sama

“Hime-sama, hay ngài đi thăm Kagewaki-sama? Vì trong thành có yêu quái quấy phá nên yêu khí dày đặc, thiếu chủ không khỏe, ngài đi thăm thiếu chủ, thiếu chủ chắc chắn sẽ rất vui.”

“… Việc này….” Nếu như là Quỳ-hime thật chắc chắn sẽ đi thăm, nếu giờ cô từ chối thì hơi kỳ quái. Mặc dù Hương La là người mới tới… mây bay, tất cả đều là mây bay, quả nhiên là cô chột dạ, nên luôn lo lắng mình sẽ bị phát hiện, nghĩ như vậy, hẳn là tên Naraku cũng không khác gì, thực sự hắn đã tự tìm phiền toái cho mình, nếu muốn chuồn ra ngoài làm việc cũng phải suy tính.

Cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng đến, dù rất nhẹ nhưng cô vẫn nghe thấy. Cửa bị đẩy ra, người tiến vào lại chính là người đã lâu không gặp – Naraku, da thịt trắng nõn, tái nhợt, sắc mặt tiều tụy, gò má dường như cũng gầy đi, mái tóc dày mềm mại như rong biển buộc lại đằng sau, trên người mặc y phục thiếu chủ nhạt màu.

“Thiếu chủ, ngài cẩn thận, ngài vẫn chưa khỏi bệnh…” Giọng nam già nua đầy lo lắng hỏi, lão nhân này có vẻ là quản gia, đang lo lắng tiến lên đỡ Naraku.

“Không sao, chỉ hơi choáng váng thôi, không có gì đáng lo.” Naraku xua tay, ý nói mình không sao.

Cuối cùng cũng thấy Naraku, lần đầu tiên Hoa Hiểu Quỳ nhiệt tình hoan nghênh sự xuất hiện của hắn, ánh mắt sáng quắc, nhìn thấy lão ma ma đứng ngoài cửa, nhất thời, cô đứng lên, lấy tư thế tao nhã trước nay chưa từng có, bước nhanh về phía trước, đỡ lấy Naraku có vẻ như lung lay sắp ngã. Hắn tỏ vẻ rất yếu ớt, cứ như mấy hôm nay thực sự bệnh nặng, không xuống giường nổi, cả người gầy đi trông thấy, lúc Hoa Hiểu Quỳ đỡ lấy hắn cũng cảm giác được cánh tay gầy gò của đối phương.

Naraku dựa hơn nửa thể trọng của mình lên người Hoa Hiểu Quỳ, người bên ngoài không nhìn thấy, nhưng ở góc độ của cô, cô thấy rõ hắn lộ ra nụ cười khiêu khích, sau đó lại trở về vẻ tao nhã, u buồn, xen lẫn tiều tụy, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác.

(#‵′) 凸

Trán Hoa Hiểu Quỳ nổi gân xanh, gần đây cô nhịn tức giận, giống như pháo lúc nào cũng có thể nổ, khóe mắt thấy kẻ địch đứng bên ngoài, ánh mắt sáng quắc xem xét động tĩnh trong phòng, có vẻ như lo lắng “Quỳ-hime” lộ ra sơ hở, ánh mắt dõi theo cô như hình với bóng. Cô cố nén kích động muốn đẩy Naraku ra, dùng kỹ năng diễn xuất tốt nhất của mình tỏ vẻ lo lắng, thâm tình nhìn vào mắt Naraku, đỡ hắn, nghiêng người đi vào phòng.

“Kagewaki onii-sama, ta nghe nói onii-sama bị bệnh nặng, trong lòng rất lo lắng, vì sao phải gạt ta? Kể cả việc trong thành có yêu quái nữa, ta không biết chút gì hết…” Giọng điệu yếu ớt.

Tuy không bằng quần của cô khi còn là vu nữ, che kín chân, nhưng Junihitoe (1) cũng che lấp gần hết. Hoa Hiểu Quỳ ngoài miệng lo lắng, cô biết có người đang săm soi, nên âm lượng và tốc độ nói khống chế rất ổn, nói lời nhỏ nhẹ, nhưng ở một góc độ không nhìn thấy được, cô giẫm mạnh lên chân Naraku, gót chân cố ý day day mấy cái.

(1) Junihitoe (十二単) là một loại kimono phức tạp vô cùng tao nhã và quý phái mà chỉ có những cô gái gốc Nhật mới mặc. Theo đúng bản dịch có nghĩa là “Chiếc áo choàng mười hai lớp” hay còn gọi là “Thập nhị y”, gồm nhiều lớp áo khác nhau đều được làm bằng lụa. Lớp trong cùng được làm bằng vải lụa màu trắng, mỗi lớp áo tiếp theo đều được mang một cái tên riêng và được kết thúc bằng một lớp cuối cùng hoặc là một chiếc áo choàng với tổng trọng lượng có thể lên tới 20 kilogam.

Chậm chạp mãi mới xuất hiện, lại còn đè lên người cô, nặng như vậy, đồ khốn nạn!

Mặt Naraku không đổi sắc, tựa như người bị giẫm không phải hắn, giữ hình tượng thiếu chủ tao nhã, ho nhẹ vài cái, tỏ vẻ bệnh tình chưa lành, ánh mắt dịu dàng thắm thiết, nhu tình mật ý, “Xin lỗi Quỳ-hime, ta không muốn nàng lo lắng, nên mới không nói cho nàng biết, khiến nàng tưởng ta lạnh nhạt nàng, là tại ta không đúng! Ta biết nàng bất an, nhưng lại vô dụng đến vậy, không thể ở bên nàng mỗi ngày, xin lỗi, xin lỗi!”

… =_= ngươi đừng buồn nôn như vậy được không!

Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy như bị đùa giỡn, quan sát kỹ xung quanh, kẻ bàng quan nhiều, thiên địch có một người, một lão già, có lẽ cũng giống như lão ma ma, đã hầu hạ lâu năm cạnh Kagewaki, một tỳ nữ thiếp thân Hương La, mặt khác còn rất nhiều người hầu, tỳ nữ đứng ngoài cửa.

“Không sao, Kagewaki onii-sama, onii-sama không cần tự trách, chỉ cần onii-sama khỏi bệnh là ta thỏa mãn rồi!” Hoa Hiểu Quỳ nhẹ giọng an ủi Naraku đang “tự trách”, giả vờ e thẹn, ở góc độ người khác không nhìn thấy ném cho hắn ánh mắt đầy lửa giận, “Trong thành có yêu quái quấy phá, ta rất lo lắng cho onii-sama.”

“Ta biết, tấm logf của hai chúng ta giống nhau, ta cũng rất lo cho Quỳ-hime, nên mới gạt nàng, không muốn nàng biết, chỉ cần một mình ta gánh chịu sầu lo là được, đây là việc duy nhất mà kẻ vô dụng như ta có thể làm!” Kỹ thuật giả bệnh mà Naraku dày công tôi luyện được thi triển hết cỡ, nhờ Hoa Hiểu Quỳ dìu, Naraku tao nhã ngồi xuống, dường như hơi thở u buồn giữa hai lông mày càng đậm.

Thấy hai người nhu tình mật ý, không khí cũng nhuốm màu hồng, lão quản gia thở hắt ra, lão ma ma cũng hơi yên tâm, thức thời không làm kỳ đà cản mũi gây trở ngại hai người trau dồi tình cảm.

“Thiếu chủ, lão nô cáo lui.” Lão quản gia cung kính hành lễ.

“Các ngươi đều lui ra đi!” Tựa như lúc này mới phát hiện còn có người ngoài, gò má trắng nõn hơi phiếm hồng, Naraku phất tay cho tất cả mọi người lui ra.

“Vâng.” Hương La cung kính lui ra, cẩn thận đóng cửa lại.

Hoa Hiểu Quỳ trừng mắt nhìn cánh cửa, xác nhận mọi người đã lui ra hết thì bắt đầu lộ nguyên hình, vẻ dịu dàng nền nã biến mất không còn tăm tích. Cô không chút lịch sự túm chặt vạt áo của Naraku kéo xuống, trong mắt tràn đầy sát khí, khí thế hùng hổ chất vấn, lão ma ma để lại ám ảnh quá sâu sắc cho cô, vào thời điểm này cũng không quên đè thấp giọng nói: “Naraku, tên khốn khiếp nhà ngươi giả bệnh lâu như vậy, đừng tưởng ta không biết ngươi đang làm gì! Nói mau, ngươi ném ta ở đây là có ý gì, ở trong bóng tối nhìn ta chật vật, ngươi vui vẻ lắm đúng không?! Mau điều bà lão cứng nhắc lắm chuyện kia đi đi, cả đời này ta không muốn thấy bà ta nữa!”

Bình Luận (0)
Comment