Edit: Vi thục nghi
Đi vào ngôi đền, có thể thấy rất nhiều người bị thương được băng bó, có người dựa vào tường nghỉ ngơi, có người bị thương nặng nằm trên chiếu, những người này đều là người ở gần đây, có người là binh lính bị thương, có người chỉ là thôn dân binh thường, chỉ cần tới đây, không phân biệt giai cấp, đều nhận được sự chữa trị bình đẳng như nhau, không khí tràn ngập hỗn hợp mùi hương của mùi máu tanh nhàn nhạt và mùi của các loại thảo dược.
Dựa vào chỉ dẫn của Naraku, Hoa Hiểu Quỳ tìm tới nơi này, lông mày cô hơi nhíu lại, cô không thích mùi hương kỳ quái đang lượn lờ trong không khí. Nhìn lại những người ở đây, đều là đàn ông, quá nửa trong số đó là binh lính bị thương trong chiến tranh, đứng ở đây có thể cảm nhận được tai họa mà chiến tranh gieo cho con người đau đớn nhường nào. Trên khuôn mặt mọi người đều là sự vui mừng vì may mắn sống sót qua tai họa, họ đều hưởng thụ quãng thời gian bình yên hiếm thấy trong thời kì chiến tranh loạn lạc này, nhưng bầu không khí mù mịt ấy không xua đi được, thời đại Chiến quốc đầy biến động không chấm dứt nhanh như vậy.
“Vậy mà lại có nhiều bệnh nhân đến thế, đúng là cái thời đại đáng ghét!” Cô bất mãn lẩm bẩm, đi xung quanh tìm kiếm bóng người mặc y phục đỏ trắng quen thuộc. Cô vốn đã nhìn quen cảnh tượng máu thịt tung tóe, tình cảnh hiện tại ở đây chỉ làm Hoa Hiểu Quỳ càng thêm ghét cảnh chiến tranh loạn lạc, chứ không khiến cô có quá nhiều cảm giác.
Thời đại này, sự đồng cảm trở thành một điều gì đó xa xỉ, trong chiến tranh tàn khốc có thể may mắn nhặt được cái mạng về, đã là may mắn rất lớn, họ nhận được sự chữa trị cũng đã thấy đủ, đối với họ, cho dù người khác có hết lòng quan tâm giúp đỡ cũng chỉ là dệt hoa trên gấm
[1].[1] Dệt hoa trên gấm: làm tôn lên một cái gì đã có sẵn, nên không có cũng được. Thấy một vu nữ đi vào đền, dường như muốn tìm ai đó, một người đàn ông có vẻ chỉ bị thương nhẹ đi lên trước, cung kính hỏi: “Vu nữ sama, ngài đang tìm ai sao?”
“Ở đây có vu nữ nào tên là Kikyo không? Ta tới tìm cô ấy.” Thấy có người hỏi, Hoa Hiểu Quỳ thu hồi ánh mắt dò xét xung quanh.
“Ngài hỏi Kikyo-sama ư?” Người đàn ông lộ vẻ kinh ngạc, thái độ vẫn cung kính như trước, “Kikyo-sama ra ngoài hái thảo dược, vì ở đây có khá nhiều bệnh nhân, thảo dược cũng chóng hết.”
“Ta hiểu.” Ánh mắt tùy ý nhìn lướt xung quanh, hơi nhăn mũi, thu tầm mắt lại, Hoa Hiểu Quỳ hỏi: “Kikyo đi ra ngoài bao lâu, khoảng chừng lúc nào thì trở về?”
“Chuyện này… Kikyo-sama ra ngoài từ sáng sớm, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ trở về ngay thôi!” Người đàn ông nọ ngẫm nghĩ một lúc, đáp lời.
Từ phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, đúng lúc ấy Kikyo trở về, thấy một vu nữ quay lưng về phía mình, đang nói chuyện với một bệnh nhân.
“Có khách sao?” Giọng nói lành lạnh nhưng lay động lòng người của Kikyo truyền tới, thấy cô trở về, đám người dồn dập chào hỏi cô.
“Thưa Kikyo-sama, đúng là có khách, vị vu nữ sama này tìm ngài.” Người đàn ông nhìn Kikyo đang đứng sau Hoa Hiểu Quỳ, cất giọng đáp.
“Tới nơi này tìm ta làm gì?”
“Kikyo, ngay cả ta cô cũng không nhận ra sao?” Hoa Hiểu Quỳ xoay người, tầm mắt dừng trên người Kikyo, khuôn mặt thanh tú quen thuộc, trên người mặc y phục vu nữ, tôn lên khí chất cao quý trong trẻo, thánh khiết không nhuốm khói lửa nhân gian.
“Cô…” Kikyo bỗng nhiên mở to hai mắt, để lộ sự kinh ngạc và kích động mà trước nay Kikyo không thể hiện trước mặt người đời, “Quỳ?”
“Đúng vậy, ta là Quỳ. Kikyo, đã lâu không gặp!” Hoa Hiểu Quỳ vẫy tay chào hỏi, bên môi lộ ra nụ cười vui vẻ, con ngươi phản chiếu hình bóng Kikyo. Nếu trong quá khứ, Kikyo thanh nhã dịu dàng nhưng không mất đi sự cao quý, thì nay, khí chất của cô có thêm sự lạnh lẽo ẩn hiện, mang một hơi thở thánh khiết không thể xâm phạm. Thái độ của Kikyo vẫn luôn ôn hòa, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô ấy luôn từ chối người khác chạm tới lòng mình, giữa hai hàng lông mày giấu giếm sự cô đơn u tịch.
“Quỳ, cô…” Kikyo hơi trợn mắt, người mà cô tưởng đã chết bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, chẳng khác gì đang nằm mộng. Cô lại nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình, bị cưỡng ép triệu hồi về thế giới này, trở thành một kẻ sống không ra sống, chết không ra chết, chỉ có thể sử dụng một thân thể bằng gồm được tạo ra từ tro cốt và đất hầm mộ, một linh hồn đáng thương bị ép buộc phải ở lại thế giới này. Quỳ, cũng giống như cô…?
Không, không đúng!
Kikyo nhạy cảm phát hiện ra có điều không đúng, Quỳ đứng trước mặt cô có vẻ nhỏ tuổi hơn người trong ký ức, là yêu quái giả dạng Quỳ sao? Nhưng, hơi thở này chắc chắn là của người sống, không có yêu khí, cũng không có hơi thở đặc trưng của người chết, đúng là hơi thở của Quỳ. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
“Lâu không gặp, vậy mà cô vẫn lạnh nhạt như vậy!” Hoa Hiểu Quỳ tiến gần về phía Kikyo, tự nhiên kéo tay cô, định tìm chỗ nào nói chuyện, ở đây nhiều người, rất hỗn loạn, không hợp để bàn những chuyện sống đi chết lại.
Tay Kikyo không còn mềm mại ấm áp như trước kia nữa, thân thể bằng tượng gốm có năng lực ngụy trang rất tốt, không lạnh lẽo cứng ngắc như thi thể bình thường, mà giống như chỉ vừa chết đi không bao lâu, thân thể chưa lạnh hoàn toàn, không thường tiếp xúc thì không thể phát hiện ra tình trạng kỳ lạ này, chỉ có người quen thuộc mới nhận ra ngay lập tức.
Con ngươi Hoa Hiểu Quỳ tối sầm, xúc cảm dưới lòng bàn tay nhắc nhở cô, Kikyo, thực sự đã chết, sự đau xót trong lòng bỗng chốc khiến tâm trạng cô chùng xuống.
Thân thể bằng gốm không có cảm giác gì, chỉ là thể xác chứa đựng linh hồn, cho dù Hoa Hiểu Quỳ nắm tay, Kikyo cũng không cảm giác được nhiệt độ truyền đến, không cảm giác được bàn tay mềm mại của Quỳ, mà chỉ như đang chạm vào một bộ áo giáp trong suốt. Thân thể này, cách biệt với thế giới bên ngoài, cô chỉ có thể dùng đôi mắt và đôi tai để cảm nhận thế giới này.
Môi Kikyo khẽ động, dường như muốn nói điều gì, gặp lại Hoa Hiểu Quỳ khiến cô rất vui, nhưng thấy Quỳ, lại như thấy khuôn mặt già nua của Kaede lướt qua suy nghĩ, dáng vẻ già nua ấy, dung mạo xa lạ ấy dùng ánh mắt quen thuộc nhìn cô. Gặp lại kẻ đã chết là cô, khuôn mặt già nua của em ấy trở nên vui vẻ, nước mắt lưng tròng, thế nhưng, em ấy lại nhẫn tâm bảo Inuyasha phá hỏng thân thể của cô.
“Inuyasha, phá hỏng thân thể của chị ấy đi, linh hồn chị ấy bị ép buộc thức tỉnh, phải thả linh hồn trong thân thể kia ra ngoài!” Kaede nói như vậy.
Không cẩn thận trượt chân xuống từ vách núi cheo leo, Inuyasha kéo tay cô, cứu cô, nhưng, hắn lại nói với cô.
“Kikyo, đừng tiếp tục như vậy được không, cô phải trở về trong thân thể Kagome.”
Inuyasha hi vọng cô chết đi!
Trở lại trong thân thể người con gái kia, đồng nghĩa với việc cô sẽ không còn là cô nữa, “Kikyo” cô sẽ chết!
Vì sao cô lại trở thành bộ dạng như vậy?????
Thân thể bằng gốm không cần hô hấp, nhưng Kikyo bỗng nhiên cảm giác đau đớn đến nghẹt thở, tâm hồn như bị xé rách, chà đạp, kêu gào vì đau đớn.
Cô còn chưa kịp đeo lên chiếc mặt nạ kiên cường, thì đã bị người trước mắt thân thiết kéo tay, những lời nói giả vờ như không sao cả, đành thu lại trong miệng, để mặc cho mình bị Quỳ lôi đi. Bước chân Quỳ vội vàng nhảy nhót, giống như lần đó, phát hiện một nơi rất đẹp ở gần thôn Kaede, cô ấy kéo cô đi, chia sẻ bí mật mà cô ấy phát hiện ra với cô, bước chân cũng nhảy nhót vui vẻ như bây giờ, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, xinh đẹp vô cùng.
“Này này, Kikyo, ta có tin tức tốt muốn nói với cô!” Kéo Kikyo đến một nơi vắng người, đề tài phục sinh người chết không nên thảo luận ở nơi đông người, không cẩn thận để người khác nghe thấy thì không hay. Hoa Hiểu Quỳ bừng bừng khí thế, lao nhanh như đầu tàu hỏa về phía rừng rậm, không nén được tiết lộ trước một chút.
Ngày đó, cũng vậy, đi trên đường núi, cô ấy bừng bừng khí thế kéo tay cô, nói với cô: “Này này, Kikyo, ta phát hiện ra một nơi rất đẹp!”
Thoáng chốc, ký ức xưa cũ rủ nhau ùa về. Tay Kikyo khẽ run rẩy, không kìm được cũng nắm lấy bàn tay Hoa Hiểu Quỳ đang kéo cô đi, nét u tối dưới đáy mắt cũng dần dần tiêu tán, khôi phục lại ánh mắt như cũ, theo bản năng, hơi thở lạnh lẽo sắc bén bám quanh thân cô cũng tản mát đi.
Ánh mặt trời chiếu rọi mặt đất, chỉ có vài vệt nắng xuyên qua tầng tầng lá cây, soi xuống mặt đất của khu rừng, gió mát khẽ thổi, cành lá đong đưa, ánh mắt trời lấm tấm theo đó mà khẽ lay động. Chú chim nhỏ cất tiếng hót trong lùm cây, chẳng biết tiếng hót cất lên từ đâu, cứ thế ngân dài.
Ngồi dưới bóng cây đại thụ, Hoa Hiểu Quỳ kể lại mọi chuyện xảy ra với mình, những tin tức liên quan đến Ngọc Tứ Hồn mà hiện tại không cần phải giấu giếm nữa, tình huống hiện giờ và 50 năm trước đã khác nhau.
“Thì ra Ngọc Tứ Hồn có bí mật, nó có tư duy của chính mình?” Lông mày Kikyo nhăn lại, rũ mi mắt, che lại ánh mắt đầy suy tư, yên lặng một lúc, tạm thời đặt mối băn khoăn trong lòng, nói: “Cô muốn dùng biện pháp tương tự để giúp ta hồi sinh, nhưng không thể đâu, thân thể của ta đã bị đốt thành tro bụi, thân thể hiện giờ là dùng tro cốt và đất hầm mộ chế thành.”
“Kikyo, cô quên rồi sao, Bồng Lai đảo.”
“Cô nói hòn đảo kia ư?” Kikyo không hiểu, vậy thì có liên quan gì.
“Nếu không có gì thay đổi, biện pháp này có tỷ lệ thành công cao tới 80% trở lên, dù thất bại thì ta vẫn còn phương án dự phòng, được ăn cả ngã về không không phải phong cách của ta, hi vọng càng lớn, thì nỗi thất vọng sau khi thất bại càng nhiều, ta đã suy nghĩ chu toàn, không cần sợ là biện pháp này thất bại thì chúng ta hết cách.” Hoa Hiểu Quỳ không bận tâm chuyện thân thể hiện giờ của Kikyo là một cái tượng bằng gốm, nửa người nửa yêu, cô không ghét bỏ thân thể của cô ấy, cô không thấy đó là một khuyết điểm.
Trong tay cô cầm một quả dại vừa nãy tiện tay hái được ven đường, cắn một miếng, mùi vị không ngon lành gì, nhưng cũng không đến mức không nuốt xuống được.
“Những gì cô kể và phiên bản ta nghe từ mọi người gần giống nhau, chỉ là điểm nhìn khác nhau. Ta hỏi Inuyasha, hắn nói lúc hắn muốn đoạt lại Ngọc Tứ Hồn thì đột nhiên bất tỉnh, khi tỉnh lại đã thấy trên tay hắn dính đầy máu tươi, hắn sợ có chuyện không may xảy ra nên đã quay lại, vì quá vội vàng nên không để ý rằng mình đang cầm Ngọc Tứ Hồn trên tay, sau đó thì bị cô phong ấn. Kiểu người không có đầu óc như Inuyasha, sao nghĩ ra được mưu kế như thế chứ, ta vẫn không rõ tình huống cụ thể lắm, nhưng ta đoán, có lẽ là những sự việc xui xẻo cùng xuất hiện, rồi bất ngờ xảy ra phản ứng hóa học giữa chúng.
Kikyo bình tĩnh nhìn ánh nắng vàng lấm tấm rọi xuống từ tán cây, có chút hoảng hốt.
“Cũng có thể giải thích là, có một sức mạnh nào đó ẩn núp trong bóng tối, rồi đổ thêm dầu vào lửa, như ta đã nói, không ai cam tâm nhìn bản thân biến mất, Ngọc Tứ Hồn cũng vậy.” Hoa Hiểu Quỳ ném hột quả dại ra xa, nhìn nó vẽ ra một đường cong duyên dáng trong không trung, “Tuy chỉ là suy luận vô căn cứ, nhưng trực giác của ta mách bảo, Ngọc Tứ Hồn có nhúng tay vào chuyện này.”
“Xem ra ta định dùng Ngọc Tứ Hồn để biến Inuyasha thành người là một quyết định ngu xuẩn, đúng ra ta phải nghĩ ra sớm hơn, anh trai cùng cha khác mẹ của Inuyasha căm ghét hắn, còn…” Kikyo tự giễu. Sau khi bị cưỡng chế tỉnh lại, thời gian chầm chậm trôi qua, đầu óc cô cũng dần tỉnh táo lại, nhớ lại chuyện trước kia. Cô biết Inuyasha không phải loại người này, hắn vốn chỉ là một thiếu niên tâm tính kích động, nếu như tất cả những gì thể hiện trước mặt cô chỉ là lớp vỏ ngụy trang, nếu hắn chỉ muốn cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn, thực ra có rất nhiều cơ hội để giết cô. Chỉ có khoảnh khắc cuối cùng ấy, hắn mới có vẻ dữ tợn khác thường.
Kikyo là người thông mình, trước kia vì bị tình cảm và sự giận dữ lấn át nên suy nghĩ không thấu đáo, giờ tỉnh táo ngẫm lại, sẽ nhạy cảm nhận ra có điểm không đúng, dù không ai nói với cô, cô cũng có thể tự hiểu ra sự thật không phải như những gì cô vốn tưởng. Tuy nói quan tâm quá thì sẽ loạn, nhưng đã từng nếm trải cảm giác đau khổ một lần, Kikyo sẽ không bị tình cảm che mờ mãi được, biến cố ập đến làm cô càng mạnh mẽ hơn, cũng khiến cô ép lý trí mình tỉnh táo, không thể xử sự theo cảm tính.
“Hiện giờ nhóm Inuyasha đang thu thập các mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn.” Hoa Hiểu Quỳ nghiêng đầu nhìn mặt Kikyo, vươn tay đưa ra một chuỗi tràng hạt, “À, cho cô này. Đây là tràng hạt mà Kaede đã đeo vào cổ Inuyasha, ta lấy nó xuống rồi. Cô gái tên là Kagome có vẻ không sáng suốt lắm, bạn bè của cô ấy vội vàng tới cứu cô ấy, vậy mà cô ấy lại bảo vệ những kẻ đã bắt cóc mình, niệm chú với Inuyasha. Tràng hạt này cô chế tác ra vì Inuyasha, cũng không thể để nó trở thành công cụ để một bé gái bắt nạt Inuyasha được.”
“A, Kikyo, trước kia là cô giúp ta, giờ đến lượt ta giúp cô.” Hoa Hiểu Quỳ lộ ra nụ cười xinh đẹp, cô lấy lại tràng hạt này, phần vì bản thân cô ngửa mắt, phần vì báo đáp ân tình năm xưa.
Nhận lấy tràng hạt mà Hoa Hiểu Quỳ đưa, tâm trạng Kikyo rất phức tạp, tràng hạt này chứa đựng quá nhiều tình cảm, ngọt ngào có, chua xót có, đau đớn có…
Tổn thương sâu sắc nhất mà cô phải chịu, lại do chính người thân thiết nhất gây nên, nhìn mặt Hoa Hiểu Quỳ, tâm hồn đã đầy vết thương của Kikyo ấm áp lên, đôi con ngươi ẩn hiện nổi ưu sầu dâng lên một tầng hơi nước, thân thể khẽ run rẩy.
Có một người luôn ở bên cạnh giúp đỡ mình, cảm giác này thực sự rất tốt!