Người Yêu Của Naraku Nham Hiểm

Chương 96

Trên áo Hoa Hiểu Quỳ còn lưu lại vệt máu đỏ tươi, thực tế, vết thương đã ngừng chảy máu, kết vảy. Dưới tác động của sức mạnh trị liệu, vết thương tuy lành lặn hoàn toàn, nhưng không ảnh hưởng tới việc tham chiến. Cô không đoán được những trận chiến tiếp theo sẽ ra sao, tiết kiệm được phần nào sức lực hay phần ấy.

Xích lưỡi hái nằm lẻ loi trên bãi cát, vết máu thâm dần, kết đặc lại. Hoa Hiểu Quỳ có chút hoài nghi, khi cô lao mình ra chắn những lưỡi đao gió đang phóng về phía thân thể phục chế, tình hình cực kỳ hung hiểm, chẳng lẽ vì cô đột ngột chuyển hướng, nên phán đoán và phản ứng của cơ thể chậm mất nửa nhịp? Kỳ lạ là Kohaku nắm bắt thời cơ quá chuẩn xác. Hơn nữa, trong nháy mắt đó, cô cảm giác cơ thể mình như tê liệt. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi đủ khiến cô để lộ muôn vàn sơ hở cho kẻ thù. May mắn tránh được điểm trí mạng cũng khiến cô toát mồ hôi lạnh, người bình thường chỉ sợ đã sớm bị xích lưỡi hái kết liễu.

Hoa Hiểu Quỳ dời tầm mắt về phía Kagura bị dây leo trói chặt, đáy mặt đầy hoài nghi, là Kagura ư? Không, Kagura là sứ giả của gió, năng lực của cô ta là khống chế gió, không có năng lực khống chế cơ thể của người khác. Dù sức mạnh của cô ta có tăng lên, cũng không thể sinh ra một năng lực khác biệt với năng lực trời phú, người thường đều sẽ lựa chọn trau dồi sức mạnh vốn đã quen thuộc. Kohaku… cô lặng lẽ trông sang, Kohaku tuyệt vọng ôm đầu, Sango sợ hãi chạy tới, ôm chặt lấy cậu, hoảng hốt an ủi cậu.

“Không sao, không sao đâu Kohaku, mọi chuyện nhất định sẽ ổn!” Giọng Sango run rẩy, cô không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết tâm trạng Kohaku rất hoảng loạn, lòng cô cũng hoảng loạn theo. Khó khăn lắm em trai cô mới khôi phục lại như cũ, tại sao lại trở thành như vậy?

“Cô không suýt chết dưới sự tấn công của Kagura và đòn đánh lén của Kohaku nên mới điềm nhiên nói vậy được nhỉ?” Mặt Hoa Hiểu Quỳ có chút đen, không thể trách cô thiếu đồng cảm với hai chị em nhà họ. Đã lâu cô không bị thương, đau đớn lan tới tận não bộ khiến cô không khỏi tức giận. Cô rất thích Kohaku, còn thích trêu chọc cậu bé, nhưng một chiêu đánh lén của cậu khiến cô suýt chút mất mạng, hiện tại còn mọc ra một mầm tai họa chưa điều tra rõ (Quỳ đang đề cập đến kẻ có năng lực khống chế cơ thể người khác). Chẳng lẽ người bị hại như cô không được quyền châm chọc một câu, chỉ được nuốt hết uất ức vào bụng?

Dường như bấy giờ Sango mới nhìn thấy Hoa Hiểu Quỳ trên bờ cát, vết máu đỏ tươi trên áo trắng, xích lưỡi hái loang lổ máu, bấy nhiêu đủ khiến Sango hiểu rõ sự việc vừa xảy ra. Mặt Sango trắng nhợt, hẳn đang mường tượng thảm kịch vừa rồi, môi cô run rẩy, không nói được nửa lời phản bác. Rõ ràng… Kohaku vẫn luôn ở cạnh cô ấy, tại sao chớp mắt không thấy tung tích, sau đó lại nghe thấy tiếng gào thảm thiết của cậu.

Thân thể phục chế của Kikyo ngơ ngác nhìn lên bầu trời. Vẫn là biểu cảm mờ mịt ấy, nhưng bấy giờ Hoa Hiểu Quỳ lại có suy nghĩ khác. Khi đó, thân thể phục chế ở gần cô nhất, có tiếp xúc cơ thể với cô. Vốn dĩ cô đã hoài nghi linh hồn ngọc động tay động chân ở đâu đó, chỉ là chưa tìm thấy bằng chứng. Nay, sự nghi ngờ càng mãnh liệt.

Tuy chưa biết kẻ chủ mưu là ai, nhưng… ánh mắt Hoa Hiểu Quỳ trầm xuống, sắc bén đến mức không kẻ nào dám nhìn thẳng. Cô cười gằn, lửa giận bốc lên, cô mới chỉ rời khỏi những trận chiến bên trong Ngọc Tứ Hồn không bao lâu, vậy mà cơ thể đã trì trệ đến mức bị một con rối đánh lén!!!

Hoa Hiểu Quỳ nâng kiếm làm vườn, nhắm thẳng về phía thân thể phục chế. Gương mặt cô không mảy may sót lại chút lo lắng nào khi cứu cô ta, đáy mắt cô chỉ còn sự lạnh lùng vô biên, ấy là ánh mắt khi đối diện kẻ thù.

“Ngươi điên rồi ư?” Kagura kinh ngạc nhìn Hoa Hiểu Quỳ, “Dù cô ta không phải Kikyo thực sự, nhưng giống Kikyo như đúc, chẳng phải ban nãy ngươi cứu cô ta vì lý do đó ư, nháy mắt đã…” Kagura đã chứng kiến Hoa Hiểu Quỳ xả thân cứu người. Khi đó, cô ta thấy thân thể phục chế ngơ ngác vô dụng, mới chuyển hướng công kích sang thân thể phục chế. Nếu Hoa Hiểu Quỳ lo lắng cho thân thể phục chế, ắt sẽ bị thương, ngược lại cô ta cũng không mất gì. Dù sao cô ta cũng không có thiện cảm với Kikyo, thân là yêu quái, ai thèm quan tâm sống chết của vu nữ?

Để Kikyo hồi sinh chỉ cần máu là được, cũng không cần thân thể phục chế hoàn chỉnh. Tứ Chiến Thần tạo ra người trước mắt chắc chắn có ý đồ riêng, nó như một con rối, dẫn nó đi cùng chỉ vướng tay vướng chân, hơn nữa còn tồn đọng nguy cơ gây hại cho chính mình, chi bằng giải quyết sớm.

Đôi mắt đen nhánh giống hệt Kikyo nhìn Hoa Hiểu Quỳ không chớp mắt, ánh mắt mờ mịt đến cực điểm, tựa như một đứa trẻ sơ sinh không rành thế sự, hoàn toàn không hay biết mình đang phải đối mặt với hiểm nguy, con ngươi dịu dàng như nước. Một lọn tóc mềm uốn nhẹ từ bả vai, rủ xuống ngực, dịu dàng nương theo gió biển, khe khẽ rung rinh.

Nhưng hết thảy cũng không khiến Hoa Hiểu Quỳ thay đổi quyết tâm, cô học được cần phải quyết đoán khi cần thiết, nếu không người gặp họa chỉ là chính mình. Chứng kiến cảnh tượng ấy, con ngươi cô chỉ hơi co rút, nhưng đường kiếm không ngừng lại một giây. Một viên đạn đại bác bay tới từ ngoài khơi, nổ tung ở gần Hoa Hiểu Quỳ.

Cảm giác nguy hiểm, Hoa Hiểu Quỳ tránh thoát, không bị đại bác thương tổn, chỉ bị gió biển thổi loạn tóc.

“Đúng là người phụ nữ máu lạnh, một khi thấy tính mạng của mình bị uy hiếp, thì dù có đối diện với gương mặt của Kikyo cũng không nương tay ư?” “Kikyo” cười cay nghiệt, “Hay nói cách khác, đây mới là gương mặt thật của ngươi! Dối trá, ích kỷ, tư lợi!”

“Ngươi nghĩ ta là Inuyasha à?” Hoa Hiểu Quỳ khinh thường, nếu là tên Inuyasha đơn bào kia, e rằng sớm bị gương mặt này mê hoặc tới mức không thể ra tay. “Chỉ là hàng giả thôi mà. Kikyo chỉ có một, dù trên đời này xuất hiện một người con gái có diện mạo giống cô ấy như đúc, thì cũng không phải Kikyo. Người ta gọi đó là độc nhất vô nhị.”

“Ngươi nói gì!” Từ phía sau truyền tới tiếng hét đầy bất mãn. Hoa Hiểu Quỳ quay đầu, bất ngờ trông thấy Inuyasha, hắn bị Ryūra đánh cho mặt mày xám xịt, áo lông chuột lửa có chút rách nát, cả người chật vật. Hiển nhiên hắn nghe thấy câu nói vừa rồi, tức giận nhìn Hoa Hiểu Quỳ.

“Nói ngươi đấy!” Hoa Hiểu Quỳ hừ lạnh, lại quay ra nhìn thân thể phục chế, “Nếu ngươi có thể một đao giết cô ta, ta sẽ thu lại lời vừa rồi, thừa nhận ngươi không ngu như vậy, đồng thời xin lỗi ngươi.”

Lông mày Inuyasha nhăn lại, trừng mắt, lập tức chỉ đao về phía “Kikyo”, đúng là nói gió là gió, nói mưa là mưa. Gương mặt và mùi hương giống người thương như đúc không khỏi khiến lòng hắn dao động, da mặt giật giật. Thân thể cứng đờ, nhưng hắn vẫn sĩ diện giơ đao.

“Sao? Bị đần rồi à”

“…” Da mặt Inuyasha giật giật, làm sao hắn có thể tổn thương Kikyo, dù biết đó là giả, nhưng mà, hắn không làm được.

“Ngươi ung dung quá nhỉ? Chết đến nơi còn có tâm trạng đùa.” Linh hồn ngọc trong lớp da Kikyo cười gằn.

Một tiếng “đần” khiến Inuyasha đen mặt, thanh đao tưởng không thể chém xuống bỗng rục rịch.

“Ở đây quá nhiều người không liên quan, đổi chiến trường đi.” Linh hồn ngọc hất hàm nói.

Dứt lời, khung cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi, quen mắt đến khốn nạn!

“Sao? Hoài niệm không?” Linh hồn ngọc cười khinh bỉ, “Đây là thế giới của ta, đừng hòng kéo ta vào giấc mơ của ngươi, ta đã sớm nhìn thấu mấy trò vặt vãnh của ngươi. Năm mươi năm trước ngươi quyết định tiến vào giấc mộng của ta cũng là lúc thất bại của ngươi được định sẵn, những cái bẫy trước đó chỉ để con mồi giãy dụa thêm chút, khiến cuộc đi săn thêm phần thú vị mà thôi.” Vẻ mặt nó đột nhiên lạnh lẽo, đáy mắt đầy sát khí, “Nhưng hiện tại ta cảm thấy rất phiền, cuộc vui này kết thúc được rồi!”

“…” Đây gọi là gì, đả kích tinh thần đối phương trước khi giao chiến? Hay là kẻ vênh váo thì hay lắm lời?

Linh hồn ngọc ra dấu, sau lưng nó bỗng xuất hiện vô số yêu quái. Chúng đều là yêu quái cấp thấp, Hoa Hiểu Quỳ đã sớm quen với hình thức chiến đấu thế này, cảm thấy hơi kỳ quái. Nó tự tin như vậy, ắt hẳn còn nắm giữ một lá bài tẩy.

Vừa nhấc kiếm làm vườn, Hoa Hiểu Quỳ đã cảm thấy không ổn, cơ thể cô trì trệ như một con robot không tra dầu. Lưỡi kiếm màu xanh lục lao thẳng về phía yêu quái, dây leo tràn xa xung quanh lưỡi đao, một đòn trí mạng, nhưng nét mặt Hoa Hiểu Quỳ không hề vui mừng.

“Sao? Ngươi cảm giác được đúng không?” Linh hồn ngọc nắm chắc phần thắng, cười lạnh.

“Năm mươi năm trước?”

“Ngươi tưởng ta nhốt ngươi trong giấc mộng chỉ để ngươi mãi giao chiến với yêu quái thôi ư?” Linh hồn ngọc châm chọc, “Yêu quái chết rồi hồi sinh là nhờ sức mạnh của ta, đương nhiên, ngươi bị thương rồi hồi phục cũng là nhờ sức mạnh của ta. Vẫn chưa hiểu ư? Ngươi, là năng lượng của ta.” Bốn chữ cuối cùng, linh hồn ngọc gằn từng chữ một, muốn đối phương hiểu rõ nỗi thảm bại của mình. “Ngươi sống tới giờ phút này chỉ bởi vì ta không để ngươi chết. Bị thương rồi hồi phục, bị thương rồi hồi phục… Cứ tuần hoàn như vậy, sức mạnh của ta từ từ thấm vào linh hồn ngươi. Sau khi rời khỏi mộng cảnh, sức mạnh của ta cũng theo linh hồn ngươi, dần dần tràn đầy cơ thể ngươi. Sức mạnh của ta uy hiếp mà như không uy hiếp, nhưng lại càng nguy hiểm hơn so với nguy cơ trực diện.

Mồ hôi lạnh trượt xuống thái dương Hoa Hiểu Quỳ. Như vậy từ lâu linh hồn ngọc đã tính kế cô, những cái bẫy trước đây hòng giết chết cô hóa ra chỉ để che giấu mục đích sau cùng.

“Yên tâm, ngươi hay Naraku cũng đều sẽ trở thành sức mạnh của ta, nuốt của ta nhiều năng lượng đến vậy, cũng nên trả lại rồi!” Nói tới đây, biểu cảm của linh hồn ngọc bỗng trở nên dữ tợn. Dùng vẻ mặt Kikyo cho biểu cảm dữ tợn đó, thực phá hoại hình tượng của cô ấy.

Hoa Hiểu Quỳ không nhúc nhích, cứng đờ giơ kiếm làm vườn.

Linh hồn ngọc đạp trên không trung lại gần, túm chặt tóc Hoa Hiểu Quỳ, cười lạnh, “Không động đậy được nữa rồi hả?”

Mắt Hoa Hiểu Quỳ hơi khép, lông mi khẽ run, trong đáy mắt lóe lên tia sáng.

Bình Luận (0)
Comment