Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 37

Lần cuối cùng Trác Tuấn Vũ ở nhà là thời điểm một năm trước. 

Lúc ấy anh và cậu ta ở trong cùng một căn phòng nhỏ ngồi đối mặt nhau, cũng giống như hiện tại vậy, hai người ngồi cách một chiếc bàn, ngồi đối nhau, có không khí trầm mặc lan tràn.

Luật sư Cố Nhan Tân đã ở bên ngoài đợi trong chốc lát, cảnh sát Lý đưa theo hắn đi ra ngoài làm thủ tục. Mà hiện tại, trong phòng chỉ cón Kiều Mạch và Trác Tuấn Vũ, đối diện với tình nhân cũ chia tay đã lâu, trong lòng Kiều Mạch suy nghĩ cuồn cuộn, cuối cùng vẫn bình tĩnh.

Kiều Mạch mở miệng hỏi: “Cậu rời bệnh viện từ khi nào?”

Trong mắt Trác Tuấn Vũ hiện ra ra nét cười, cậu ta thật sự không nghĩ tới Kiều Mạch còn nói chuyện vớ mình, cậu ta đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, hoặc trách cứ, hoặc chửi rủa, hoặc lạnh nhạt và bỏ đi, lại không ngờ đối phương lại mở miệng với mình. 

“Được một khoảng thời gian rồi.” Trác Tuấn Vũ nhanh chóng trả lời.

Kiều Mạch dừng một chút: “Cậu có liên hệ với người nhà không?”

“Đã từng.”

Bộ dạng thản nhiên ấy của đối phương làm Kiều Mạch không biết mở miệng như thế nào, anh không biết Trác Tuấn Vũ theo như cậu ta trả lời là có ý gì, là chỉ chuyện cậu ta sau xuất viện vẫn luôn theo dõi anh ư. 

Tựa hồ biết trong lòng Kiều Mạch bây giờ nghĩ đến cái gì, Trác Tuấn Vũ lại bổ sung một câu: “Lúc em xuất viện thì bọn họ tới đón em.”

Những lời này nói ra cũng để Kiều Mạch tự nhiên hiểu được, có lẽ chuyện đối phương theo dõi anh khiến người nhà cũng không vui vẻ gì cho cam. Kiều Mạch vốn dĩ muốn hỏi một chút chuyện về Trác Tuấn Vũ, chẳng lẽ trước khi làm những việc này chưa bao giờ nghĩ đến người nhà của mình sao? Nhưng anh cũng không muốn thuyết giáo cậu ta làm gì, anh cũng không cần phải nói ra mấy lời dư thừa, đã không có lập trường, cũng không cần phải thừa hơi. 

Anh chỉ nhàn nhạt nói: “Cậu về sau đừng đi theo tôi nữa.”

Trác Tuấn Vũ nhấp môi không hé răng.

“Tôi cũng không có quan hệ gì với cậu nữa rồi.” Kiều Mạch nói một cách rõ ràng, “Về sau cậu có xảy ra chuyện gì mà tìm đến tôi, tôi cũng sẽ không quan tâm, người cậu cần tìm chính là người nhà của cậu, cha mẹ cậu. Mà không phải là tôi, tôi và cậu mà nói, cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.”

Đúng vậy, người xa lạ.

Trác Tuấn Vũ đối cới anh mà nói đã là một người xa lạ, vô luận họ có xảy ra chuyện gì đi nữa, ngay khi anh nói ra lời chia tay kia, cả hai đã trở thành người xa lạ.

Những gì xảy ra đã khiến anh gặp nhiều ác mộng, bóng ma trong lòng đâu dễ tiêu tan, đâu dễ dàng biến mất. 

Bây giờ anh đối mặt với Trác Tuấn Vũ, đã không hề có bất luận cảm xúc nào khác. 

Anh sống chân thành, không thẹn với lương tâm, anh sẽ chẳng bao giờ nghĩ đi nghĩ lại xem mình làm đúng hay không, anh chỉ biế là mình muốn làm như vậy. Anh là một người bình thường, có một tâm lý bình thường, không quan tâm đến cái lợi cái hại, luôn yêu bản thân mình nhất. Hết thảy mọi nguy hiểm đều phóng đại trước mặt anh gấp vạn lần, sau đó sét đánh ngang mà không kịp bưng tai che lại. 

Anh cũng không phải kẻ ngốc nghếch, không có tinh thần vĩ đại vô ưu vô lo, tình yêu của anh không nồng hậu như vậy, không đủ để chống đỡ hết thảy thương tổn, anh ấu trĩ và cũng ích kỷ, có kẻ tâm dù không thành thục, nhưng anh chính là kẻ bình thường nhất trên thế giới này. 

Cũng giống như một người qua đường vô cùng bình thường. 

Nếu thời gian có thể quay lại, anh sẽ trở nên thành thục hơn để xử lý hết thảy, có lẽ cũng vì thế mà những chuyện ấy sau này cũng sẽ không xuất hiện nữa. 

Chỉ là nhân sinh không có chữ ‘nếu’, anh chỉ là chọn một sự lựa chọn thích hợp và hợp lý với tình huống ấy nhất. 

“Nếu là người xa lạ, em có thể một lần nữa theo đuổi anh không?” Trác Tuấn Vũ bắt được những lời này.

Kiều Mạch lắc đầu nói: “Cậu vẫn không hiểu ý của tôi, cậu đối với tôi mà nói chỉ là một người xa lạ, mà tôi, cũng không hy vọng chúng ta có bất cứ liên quan nào về sau nữa.”

Dừng một chút, Kiều Mạch lại lần nữa mở miệng: “Cho dù chỉ là một liên quan nho nhỏ thì tôi cũng không hy vọng nó xuất hiện.”

Ánh sáng trong mắt Trác Tuấn Vũ dần dần biến mất. 

“Tôi đã liên lạc với cha mẹ của cậu.” Kiều Mạch tỏ ra vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ là đã buông xuống thứ gì đó từ tận đáy lòng vậy, “Nếu không có vấn đề gì bất ngờ xảy ra, bọn họ lát nữa sẽ tới.”

Dứt lời, Kiều Mạch đứng dậy đi đến cánh cửa, ngón tay anh đặt lên then cửa, Trác Tuấn Vũ phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.

“Anh sợ em.”

Bước chân Kiều Mạch dừng lại.

“Em nói rồi.” Trác Tuấn Vũ mở miệng, “Lựa chọn của em không liên quan đến ai khác.”

Kiều Mạch đưa tay mở cửa, không quay đầu lại, lập tức đi ra ngoài.

Cố Nhan Tân đang ngồi trên ghế dài trong đại sảnh, đầu hơi hơi ngửa ra sau, dựa vào vách tường, trán lúc nhăn lúc dãn, lộ ra một đôi mày kiếm anh khí, chẳng qua là đang nhẹ nhàng nhăn lại.

Trên cổ tay của hắn còn đeo còng tay, khóa trên ghế dài, nhưng hắn chỉ ngồi ngốc ở nơi đó, chân thậm chí vẫn đi một đôi dép lê, khí tức trầm ổn lại thành thục thật khiến người ta an tâm. 

Kiều Mạch thật sự không biết hắn có bao nhiêu nhân cách, đi qua ngồi xuống bên cạnh hắn. 

“Luật sư nói như thế nào?”

Cố Nhan Tân chậm rãi mở to mắt, mặt vô biểu cảm nhìn lướt qua Kiều Mạch: “Không có việc gì.”

Đây là nhân cách chính. 

Kiều Mạch vừa nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì đã rõ đến 10 phần: “Vậy tốt rồi, lần sau gặp được loại chuyện này nhớ gọi điện thoại cho luật sư của anh, gọi điện thoại cho tôi cũng vô dụng.”

“Tôi sao có thể gặp loại chuyện này chứ.” Cố Nhan Tân lại nhắm hai mắt lại, “Cái tên kia chỉ mang thêm phiền phức cho tôi.”

Kiều Mạch:……

“Tôi thấy mấy người tự đấu võ mồm cũng rất vui vẻ.”

Cố Nhan Tân liếc nhíu nhíu mày, tựa hồ mang theo một loại ý vị ghét bỏ.

Không biết nghĩ tới cái gì, Kiều Mạch nhấp nhấp môi, anh thử hỏi: “Trong cơ thể anh có tổng cộng bao nhiêu nhân cách?”

Cố Nhan Tân do dự một chút: “Khoảng hai, ba thế này.”

“Rốt cuộc là hai hay là ba?” Kiều Mạch thật sự muốn hỏi hắn có biết có một nhân cách hôm qua đã xuất hiện hay không. 

“Ba cái.” Cố Nhan Tân nói, “Một cái thường xuyên ra, một cái khác thì không biết ra bằng cách nào, tôi cũng không biết hắn nói chuyện như thế nào.”

Kiều Mạch:……

“Anh không phải nhân cách chính sao?”

Nhắc tới chuyện này Cố Nhan Tân liền mang vẻ mặt bực bội: “Tôi là nhân cách chính, lại không phải mẹ bọn họ, mỗi ngày tôi đều phải bận bịu chạy lui vì việc công ty, nào có quyền cước gì theo chân bọn họ nói chuyện yêu đương.”

Kiều Mạch: “…… Anh nói rất có lý.”

Trách không được anh luôn là cảm thấy mỗi ngày Cố Nhan Tân đều không ‘chính chủ’, còn có thể khiến cho Nguyễn Thanh sứt đầu mẻ trán, hoá ra không chỉ mình hắn tự đấu, mà là chơi 3 on 1*

*: ba đấu một, cách nói trong bóng rổ

Người nhiều lực lớn, quả nhiên là có lý.

Trong thoáng chốc, không ai nói một lời, chỉ có thể nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng sáo, cùng với thanh âm trò chuyện, bàn bạc và tiếng chân đi tới đi lui. 

Cố Nhan Tân nghẹn nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng nói: “Cho nên bọn họ dù có làm gì cũng không liên quan đến tôi.”

Kiều Mạch sửng sốt một chút, ý thức được chuyện hắn nói có thể là sự việc xảy ra tối qua và sáng nay. Anh quay đầu nhìn Cố Nhan Tân, lại thấy đối phương một bộ vô cảm, tựa hồ muốn phân rõ giới hạn với hai nhân cách kia. 

Không biết tại sao, anh đột nhiên muốn trêu người này. 

“Anh nói không liên quan thì không liên quan sao?” Kiều Mạch sát vào, nhẹ nhàng thổi một hơi trên lỗ tai hắn, chọc Cố Nhan Tân đến nỗi nhịn không được run nhẹ một chút.

Kiều Mạch có chút sung sướng nở nụ cười, tâm tình rất tốt.

Giống như lúc ở cùng Cố Tam Cố Nhị, anh cảm thấy rất vừa lòng. 

Cửa đại sảnh bỗng nhiên bị đẩy ra, hai thân hình quen thuộc tiến vào, người đàn ông và người phụ nữ tầm trung niên, quần áo tinh xảo, khí chất cao quý lại ôn hòa, tương tự vài phần với gương mặt của Trác Tuấn Vũ làm tầm mắt Kiều Mạch cầm lòng không đậu quay đi. 

Ánh mắt hai người quét một vòng trong đại sảnh, dừng lại trên người Kiều Mạch, lại làm bộ vô cảm chuyển mắt đi, ngược lại hỏi một người cảnh sát: “Xin chào, cho hỏi Trác Tuấn Vũ ở đâu?”

Cố Nhan Tân lập tức nhận ra thân phận đối phương. 

Bọn họ nhất định là cha mẹ Trác Tuấn Vũ.

Kỳ thật lúc trước Trác Tuấn Vũ rời đi, Kiều Mạch đã từng đem những đồ đạc tương đối có giá trị của đối phương đưa đến Trác gia, chẳng qua hai vị này không muốn nhìn thấy anh, anh dĩ nhiên hiểu cảm nhận của hai người, chỉ đặt đồ ở ngoài cửa rồi đi.

Anh tuy rằng đứng ở phương diện người bị hại, nhưng đối với hai người làm cha làm mẹ như họ thì anh chính là nguyên nhân gây nên, nếu không phải không có anh, những chuyện này cũng sẽ không xảy ra, cho nên phản ứng của hai người họ cũng nằm trong dự kiến của anh. 

Nhưng mà chính mắt anh nhìn thấy,  không khỏi có chút khổ sở.

Mu bàn tay bỗng nhiên ấm áp, kinh động Kiều Mạch, anh cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Nhan Tân mặt vô cảm cầm lấy một tay của anh. 

“Cậu không sai.” Cố Nhan Tân quay đầu nhìn anh, biểu cảm thực nghiêm túc.

Kiều Mạch nhịn không được mỉm cười.

Anh đương nhiên không sai, không lẽ Cô Nhan Tân đang nghĩ là do anh tự cảm thấy đó là lỗi của mình mà đi an ủi anh đó chứ? Ha ha, thật đúng là đáng yêu.

Cha mẹ Trác tiến đến phòng thẩm vấn không bao lâu, luật sư Cố Nhan Tân liền tới, bên người là cảnh sát Lý, bọn họ đi đến trước mặt Kiều Mạch và Cố Nhan Tân, nói; “Nếu tôi có quen anh, chuyện này trong cục cứa giao cho tôi, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là đánh nhau ẩu đả, phạt tiền hẳn là không có việc gì, chủ yếu vẫn là xem đối phương muốn xử lý như thế nào.”

“Kết quả như thế nào?” Tay Cố Nhan Tân bị khoá lại, không thể đứng dậy, chỉ có thể ngồi ở chỗ kia nhìn luật sư, thoạt nhìn thập phần lý trí và bình tĩnh, Kiều Mạch thiếu chút nữa không nhận ra hắn là ai nữa. 

“Cố tổng, ngài ngay bây giờ có thể về nhà, đã không có chuyện gì rồi, kế tiếp là việc của tôi.” Vị luật sư tự tin trả lời, “Nhất định cho ngài một đáp án vừa lòng.”

Cảnh sát Lý cũng gật đầu: “Không tồi, các anh bây giờ có thể đi.”

Anh ta móc ra một chiếc chìa khoá từ trong túi ra, mở khoá chiếc còng cho Cố Nhan Tân. 

Cố Nhan Tân xoa xoa cổ tay, mặt vô cảm gật gật đầu, đứng lên.

Lúc này, thanh âm trò truyện truyền đến, Trác Tuấn Vũ được cha mẹ đưa ra khỏi phòng thẩm vấn, đụng phải bọn họ ở bên trong đại sảnh, nhất thời, tất cả mọi người đều ngẩn ra. 

Ánh mắt đầu tiên là Trác Tuấn Vũ quét trên người  Kiều Mạch, ngay sau đó chuyển qua trên người Cố Nhan Tân. 

Cố Nhan Tân mặt vô cảm nhìn đối phương, bỗng nhiên kéo kéo môi, có chút khinh thường: “Tuy rằng tôi rất bực bội với cái tên khiến cục diện trở nên rối rắm kia, nhưng có mấy câu câu ta nói cũng đúng. Cậu ta không chỉ là đang nằm mơ, còn không biết tự lượng sức mình.”

Kiều Mạch bỗng nhiên có một dự cảm không tốt. 

“Vì để làm cậu ta hoàn toàn nhận rõ hiện thực, thân là trưởng bối, tôi hẳn là phải giáo huấn một chút cho cậu ta một chút.”

Cố Nhan Tân giương cằm thật cao, xoay người đè lại Kiều Mạch đang chuẩn vị đứng dậy, còn mình thì nhấc chân khóa ngồi ở trên. 

Sau đó hắn cúi đầu hôn lên môi Kiều Mạch. 
Bình Luận (0)
Comment