Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 9

Kiều Mạch bị ác mộng làm cho tỉnh, trên trán là một tầng mồ hôi. 

Anh hiện đang ở trong một khách sạn, lòng đầy thấp thỏm bất an. 

Anh không biết đối phương có theo dõi đến tận đây hay không, trên đường đến đây anh đã đổi những ba chiếc xe, đi vòng cả nửa cái thành thị này, mãi đến tận địa điểm dừng thứ ba anh mới vào nơi này. 

Nhưng vừa mới ngủ thôi đã bị ác mộng làm tỉnh, ngoài cửa kia vẫn là một khoảng trời đen. Kiều Mạch nhìn đồng hồ điện tử ở đầu giường, giờ mới chỉ có 5h sáng. 

Điều hoà trong phòng mở rất ấm, nhưng Kiều Mạch vẫn nhịn không được mà lạnh cả người, không còn buồn ngủ chút nào, anh ở trên giường lăn qua lộn lại, cuỗi cùng vẫn đứng dậy, ấn màn hình điện thoại, mở ra mục cuộc gọi. 

Ngón tay trượt mấy lần, sau đó ngừng   lại trên cái tên Đinh Thu Vinh. 

Anh không biết nên gọi cho ai, thế nhưng trước mắt này, Đinh Thu Vinh chính là người duy nhất biết mọi chuyện. 

Điện thoại rất nhanh được kết nối, đối diện vang lên thanh âm ôn hoà của Đinh Thu Vinh, thoáng mang chút khàn khàn, rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy. 

“Thu Vinh, thật ngại quá, đánh thức anh rồi.”

“Kiều Mạch, làm sao vậy?”

Kiều Mạch xoa mi tâm “Tôi chuẩn bị báo cảnh sát.”

“Cảnh sát….”

“Tôi có chứng cứ.” Kiều Mạch ngắt lời hắn “Cho nên tôi sẽ dẫn hắn ra.”

“Tôi có thể giúp gì cậu không?”

“Khoảng 10h, anh dẫn cảnh sát đến nhà tôi.” 

Thanh âm của Đinh Thu Vinh dừng lại, không ngờ rằng Kiều Mạch lại quyết định như vậy, hắn thậm chí không hiểu sao mấy tiếng trước Kiều Mạch còn nói muốn cho Trác Tuấn Vũ một cơ hội mà đột nhiên biến thành tình huống bây giờ. 

Thế nhưng cho dù thế nào, hắn cũng đều đứng về phía Kiều Mạch. 

“Được.” Đinh Thu Vinh gật đầu. 

Cúp điện thoại, Kiều Mạch đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. 

Người trong gương mang thần sắc tiều tuỵ, vành mắt thâm quầng, ngay cả dưới khoé miệng cũng mọc đầy râu, Kiều Mạch sờ sờ, cảm thấy có chút gai tay. 

Tắm xong, anh cạo sạch sẽ lớp râu, đổi quần áo đã hong khô, Kiều Mạch một lần nữa mang khuôn mặt bình tĩnh, tỉnh táo. 

Rời phòng, Kiều Mạch ngồi xe taxi đến khu dân cư. 

Bây giờ trời đã sáng, không còn ai để đèn sáng, cả căn phòng tầng 16 của anh cũng vậy, anh đứng dưới, ngửa mặt lên lẳng lặng nhìn, lúc sau mới cất bước đi vào. 

Tra chìa khoá, Kiều Mạch gọi điện đến công ty xin nghỉ một ngày, buông lỏng toàn thân trên ghế salong, điện thoại cho Trác Tuấn Vũ. 

Bên kia trầm mặc không phá ra âm thanh nào, chỉ truyền đến tiếng hít thở. 

Kiều Mạch giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa là 10h. 

“Cậu lên đây, tôi có chuyện muốn nói.”

Anh biết bây giờ Trác Tuấn Vũ đang ở bên dưới, nhất định là đang thu mình ở trong góc nào đó lẳng lặng theo dõi mình. 

Hai phút sau, cửa phòng vang lên tiếng vang mang theo sự thận trọng và thăm dò, Trác Tuấn Vũ đã đến. 

“Vào đi.” Kiều Mạch mặt không thay đổi đóng cửa lại. 

“Kiều Mạch.” Trác Tuấn Vũ có chút thấp thỏm bất an. 

“Ừm.” Kiều Mạch dừng một chút “Cậu ngồi đi.”

Trác Tuấn Vũ ngồi xuống “Anh tha thứ cho em chứ?”

Kiều Mạch suy nghĩ rất lâu, sau đó gật đầu. 

Sau đó cũng không có tính toán gì mang tính khả thi, để đánh đổ được đối phương, vậy bản thân mình tự nhiên cứ tha thứ cho hắn. 

Trác Tuấn Vũ không nhịn được nở một nụ cười, hai lúm đồng tiền bên má lúm vào, chỉ là Kiều Mạch không còn muốn nhìn nữa. 

“Tôi có việc, cậu chờ ở đây một chút.” Kiều Mạch cứ như vậy trốn về phòng. 

Mười giờ, cửa phòng vang lên tiếng gõ, trong đầu Trác Tuấn Vũ xẹt qua một tia bất an. 

Hắn và Kiều Mạch ở đây đã hơn một tháng, thế nhưng rất ít người đến đây, vì vậy gần như không có ai biết bọn họ ở đây, vậy người gõ cửa là ai?

Trác Tuấn Vũ đứng lên, đi tới phía sau cửa, hắn không mở cửa, chỉ đứng ở trước mắt mèo lặng nhìn ra ngoài, đứng bên ngoài chính là Đinh Thu Vinh, cái trán còn quấn băng, sự ôn hoà trên mặt thay bằng một bộ lo lắng. 

“Ai ở bên ngoài.” Trác Tuấn Vũ biết rõ nhưng vẫn hỏi. 

“Tuấn Vũ, là tôi, Đinh Thu Vinh.” 

Trác Tuấn Vũ không yên lòng lần thứ nhìn ra ngoài bằng mắt mèo. 

“Mở cửa đi.” Hai tay Kiều Mạch đút trong túi, nghiêng người dựa vào cửa phòng ngủ, bình tĩnh nhìn hắn. 

Cửa đóng được Trác Tuấn Vũ nắm chặt lấy nhẹ nhàng chuyển động, lạch cạch một tiếng, cánh cửa chống trộm được bật mở, sau đó là tiếng bịch nặng nề, cửa cũng bị đá văng.

“Cảnh sát! Không được nhúc nhích!”

Trác Tuấn Vũ lập tức ngã nhào trên đất, hắn giãy dụa kịch liệt hòng thoát khỏi chế ngự, rất nhanh đã nghe thấy tiếng răng rắc, hai tay hắn bị chắp sau lưng khoá lại bằng còng số 8. 

Dời đi ánh mắt của mình một cách chật vật, Kiều Mạch khắc chế bản thân không nhìn thân thể kia, hai tay anh đã nắm chặt lại thành nắm đấm, cảm thấy tâm đều co rút lại từ cổ họng nhảy ra ngoài. 

Thé nhưng cuối cùng, Trác Tuấn Vũ vẫn bị bắt, hai vị cảnh sát trẻ tuổi dẫn hắn ra khỏi toà nhà. 

“Kiều Mạch.”

Đinh Thu Vinh lo lắng cho Kiều Mạch, đối phương tựa hồ đang mang tâm tình không tốt. 

“Tôi không sao.” Kiều Mạch lắc đầu ngồi xuống ghế. 

“Phiền hai vị đến cục cùng tôi một chuyến để hoàn thành vài giấy tờ.” Một vị cảnh sát ôn hoà ở lại nói “Hai vị không cần lo lắng, chỉ là một vài giấy tờ, đệ trình một vài chứng cứ, nhanh thôi sẽ xong ngay.”

Kiều Mạch xoa xoa mắt của mình, ngẩng đầu nhìn về phía cảnh sát “Tôi nghi ngờ tinh thần của người kia có chút vấn đề, có thể làm một vài giám định hay không?”

“Cái này…. Nếu như đã yêu cầu thì cũng không có  vấn đề gì.” Vị cảnh sát nói “Thé nhưng nếu tinh thần người kia có vấn đề thì tội danh có thể sẽ không được thành lập.”

Đinh Thu Vinh liếc mắt nhìn Kiều Mạch, lúc này mới nói “Không sao, chỉ cần để hắn rời khỏi tầm măt của chúng tôi là được.”

Đúng thế…. Chỉ cần để Trác Tuấn Vũ biến mất khỏi nơi này là được…

Anh cũng không muốn tiếp tục sống trong ác mộng nữa. 

Một tuần sau, Kiều Mạch rốt cục nhận được thông báo từ lực lượng cảnh sát, Trác Tuấn Vũ sau khi trải qua giám định, về phương diện tâm thần, tâm lý đều có vấn đề, là một loại bệnh trạng tổng hợp. 

Trước mắt thì người nhà đã yêu cầu được tiếp nhận trị liệu, đối phương yêu cầu được gặp mặt Kiều Mạch một lần. 

Kiều Mạch đồng ý. 

Sau khi qua lần mật sát, Kiều Mạch gặp Trác Tuấn Vũ ở trong một căn phòng trống rỗng. 

Thân hình đối phương so với một tuần trước tựa hồ gầy đi không ít, trên người khoác thêm một bộ trang phục bệnh nhận, trông lại càng có cảm giác thanh lãnh. 

Ngay cả toà bệnh viện tâm thần này cũng lãnh vô cùng. 

Kiều Mạch đứng cách hắn một chiếc bàn dài rộng, ngồi đối diện nhau, đối phương mang thần sắc uể oải, nhưng đôi mắt lại hiện lên tinh thần sáng sủa, nhìn chằm chằm Kiều Mạch. 

“Kiều Mạch.”

Giống như xưa nay hai người chưa từng tách nhau ra, thanh âm của Trác Tuấn Vũ vẫn ôn nhuận như trước. 

Thế nhưng Kiều Mạch lại nhịn không được mà lưng cũng thẳng đứng. 

“Bọn họ nói em bị bệnh.” Trác Tuấn Vũ rũ lông mi xuống, “Nhưng chỉ có em biết, em không bị bệnh.”

“Cậu có.” Hai tay Kiều Mạch từ từ nắm chặt lại “Rất nghiêm trọng.”

“Em rất tỉnh táo, em cũng biết, em biết mình đã làm chuyện gì.” Trác Tuấn Vũ nghiêm mặt, một lần nữa ngưng tụ ánh mắt trên người Kiều Mạch “Trước sau em vẫn cho là, em đang bảo vệ anh.”

“Em không phải cuồng theo dõi, không phải cố chấp, cũng không phải mắc chứng vọng tưởng, càng không mắc bệnh trạng gì khác.” Thanh âm Trác Tuấn Vũ dần lạnh xuống, hắn nhìn Kiều Mạch, nhếch khoé miệng lên “Em chỉ….yêu anh…”

Hai tay Kiều Mạch cắm mạnh vào túi xách của mình, bức bách bản thân phải tỉnh táo lại “Yêu như vậy, tôi không thể nào chấp nhận nổi, tôi nghĩ cũng không ai nhận lấy nó được.”

Trác Tuấn Vũ chợt không giải thích, đột nhiên nói một câu khác “Ngày hôm nay nhìn thấy anh, em rất vui.”

“Duyên chúng ta hết rồi.” Kiều Mạch đứng lên, từ trên cao nhìn xuống chạm vào ánh mắt đối phương “Tôi cũng rất vui.”

Từ gian phòng trống đi ra ngoài, Kiều Mạch đã không còn thấy cha Trác mẹ Trác, chỉ thấy hai vị cảnh sát đang chờ anh, thấy anh ra rồi, họ đem đồ vật đã thu trả lại cho anh, sau đó dẫn anh ra ngoài. 

Đi ngang qua sảnh đại lâu, tình cờ cũng đúng giờ các bệnh nhân được ra ngoài hoạt động tự do, khoé mắt Kiều Mạch lướt ra nhìn thây một bóng dáng quen thuộc. 

Cố Nhan Tân an tĩnh ngồi ở góc, dựa vào cửa sổ, mặc trên người đồng phục bệnh nhân, ống tay ống quần đều dài, trên bàn là chén nước nóng và một quyển sách, tóc so với trước kia dài hơn chút, mái tóc rối mềm mại rủ xuống bên trán, che một bên mặt, làm cho đường nét khuôn mặt y hiện lên nét nhu hoà khác thường. 

Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của Kiều Mạch, y ngẩng đầu lên, tròng mắt liền chạm đến tầm mắt của Kiều Mạch, điều này làm Kiều Mạch có chút lúng túng. 

“Đi thôi.” Vị cảnh sát đẩy amh một cái. 

Kiều Mạch thu hồi tầm mắt, cùng với cảnh sát đi ra khỏi bệnh viện. 

Những người này lúc không phát bệnh so với người thường có gì khác nhau, bất kể là Trác Tuấn Vũ hay Cố Nhan Tân, trong ánh mắt kia lại khiến Kiều Mạch cảm thấy mấy phần sợ hải. 

Một lần nữa về đến nhà, Kiều Mạch không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, từ nay về sau cái cơn sác mộng kia của anh đã hoàn toàn biến mất. 

Anh thay đổi dra giường, thay cả vỏ chăn, đổi tất cả những thứ gì liên quan đến Trác Tuấn Vũ. 

Đây là giấc ngủ mà khiến Kiều Mạch cảm thấy ngon nhất. 

Mà lúc này, Trác Tuấn Vũ đang viết nhật ký, khẽ nhếch khoé miệng lên, viết lên một quyển nhận lý mới. 

Thứ tư, ngày 20/01/2016, trời nhiều mây không gió

Bệnh của mình chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi.  
Bình Luận (0)
Comment