Sinh như con kiến lại có chí như hồng hộc; mệnh mỏng như giấy lại có trái tim bất khuất (1)
Ngụy Quân cố ý cường điệu hai chữ "cách tuyến".
Đang ngồi đều là người thông minh, tự nhiên có thể nghe hiểu ý của Ngụy Quân.
Ba đầu sỏ nhất tề nhìn về phía Đại Hoàng tử. .
Đại Hoàng tử hơi hơi gật đầu, giải thích: "Bản cung gần đây tu hành đến một cửa, cần bế quan một đoạn thời gian, ngắn thì ba tháng, lâu sợ là phải một năm rưỡi. Cho nên bản cung sau khi đăng cơ, sẽ đóng cửa từ chối tiếp khách, chuyện Đại Càn, còn phải phiền các vị nhiều."
Thượng Quan Thừa tướng mắt sáng ngời.
Nhưng hắn không quá hiểu: "Thật sự phải bế quan thời gian dài như vậy? Vì sao?"
Đây không phải kế hoãn binh của Đại Hoàng tử, đang bày ra âm mưu gì đó chứ.
Không thể trách Thượng Quan Thừa tướng nghĩ nhiều.
Từ xưa đến nay, phàm là liên quan đến đấu tranh quyền lực, đều là mười phần đẫm máu, chưa từng có ngoại lệ.
Đương nhiên, Càn đế có thể là ngoại lệ.
Không hề giãy dụa nhường ra quyền. . .
Nhưng bất ngờ này, cũng là kết quả rất nhiều người cùng cố gắng.
Không phải bản thân Càn đế thật sự muốn uỷ quyền.
Thượng Quan Thừa tướng không thể tin được mình có thể có vận khí tốt như vậy, gặp một Đại Hoàng tử nguyện ý uỷ quyền.
Nhưng trên thực tế, Đại Hoàng tử thật đúng là không có nhiều ý tưởng như vậy.
Ngụy Quân giúp Đại Hoàng tử giải thích nói: "Đại Hoàng tử tu luyện là “Hoàng cực kinh thế thư”, địa vị của hắn càng cao, thực lực tăng cường lại càng rõ ràng. Sau khi làm Đại Càn Hoàng đế, Đại Hoàng tử chỉ cần bế quan tu hành một đoạn thời gian, sau khi xuất quan, hẳn chính là đại năng hàng đầu thiên hạ."
Vô địch là không có khả năng.
Nhưng có ngôi vị hoàng đế Đại Càn thêm vào, Đại Hoàng tử sau khi xuất quan, hẳn có thể có thực lực của Lục Nguyên Hạo hiện tại.
Đương nhiên, Ngụy Quân chỉ là thực lực đã ra ngoài sáng của Lục Nguyên Hạo.
Có trời mới biết Lục Nguyên Hạo còn ẩn dấu bao nhiêu chuẩn bị ở sau.
Nếu chỉ là bản thân Đại Hoàng tử nói như vậy, những người khác sẽ không tin.
Cứ nói đùa, ngôi vị hoàng đế đó, ai có thể nói buông xuống là buông xuống?
Nhưng Ngụy Quân cũng nói như vậy, những người khác không thể không tin.
Dù sao danh dự của Ngụy Quân xâm nhập lòng người, nhân phẩm quá mức cứng rắn.
Ba đầu sỏ đều cảm nhận được vui mừng bất ngờ.
Cơ Soái ánh mắt chợt lóe, chủ động nói: "Ta biết “Hoàng cực kinh thế thư”, địa vị càng cao, thực lực tiến bộ càng nhanh. Điện hạ, chúng ta thử tay được không? Ta muốn xem thực lực của người hiện tại."
Cơ Soái không phải hoài nghi Đại Hoàng tử, mà là có một ý tưởng mới.
Đại Hoàng tử thì nghĩ nói miệng không bằng chứng, cho nên đối với việc thể hiện ra thực lực bảnt hân cũng không mâu thuẫn gì.
Một lát sau, hai người liền giao thủ.
Lúc này mọi người đều hoàn toàn yên tâm.
Lục Khiêm: "Quả thật là “Hoàng cực kinh thế thư”, không sai được."
Thượng Quan Thừa tướng: "Không nghĩ tới, thực lực Đại Hoàng tử hiện tại, cũng đã thẳng truy rất nhiều người tu hành."
Lục Nguyên Hạo lau mồ hôi lạnh trên đầu, nghĩ mà sợ nói: "Thật là lợi hại, Đại Hoàng tử che dấu thực sâu. Thiên hạ to lớn quả nhiên ngọa hổ tàng long, ta còn phải tiếp tục cố gắng."
Những người khác đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lục Nguyên Hạo.
Bọn họ kinh ngạc Đại Hoàng tử che dấu sâu cũng chỉ vậy mà thôi.
Lục Nguyên Hạo ngươi có tư cách gì trào phúng?
Còn có người che dấu càng sâu hơn so với ngươi sao?
Lục Nguyên Hạo phát hiện mọi người nhìn mình khác thường, vội vàng giải thích: "Trước đó Đại Hoàng tử đã thử tay qua với ta, thực lực cũng chỉ một nửa hiện tại, ngay cả ta cũng không đánh lại, rất hiển nhiên là đang che dấu thực lực. Ai biết hiện tại Đại Hoàng tử đã sử ra toàn lực hay không? Lợi hại, quá lợi hại, ta khẳng định không phải đối thủ của hắn."
Ngụy Quân: ". . ."
Đây là suy bụng ta ra bụng người một cách trần trụi mà.
Mình là một diễn viên, liền nghĩ người khắp thiên hạ đều là diễn viên.
Lần trước khi Đại Hoàng tử thử tay cùng Lục Nguyên Hạo, Ngụy Quân cũng ở hiện trường.
Lục Nguyên Hạo khẳng định là lưu thủ.
Đại Hoàng tử. . . cũng để lại một chút, nhưng chính là thuần túy đánh không lại.
Hiện tại Đại Hoàng tử thực lực tiến bộ, là vì địa vị của Đại Hoàng tử lên cao, cái này thực hợp lý.
Không có quan hệ gì với che dấu thực lực.
Đương nhiên, Lục Nguyên Hạo là không thuyết phục được.
Để cho tên mập này tự mình dọa mình đi.
Trong sân Cơ Soái cũng rút khỏi chiến trường, đình chỉ chiến đấu cùng Đại Hoàng tử.
Cơ Soái gật gật đầu với Đại Hoàng tử nói: "Điện hạ tu luyện quả thật là “Hoàng cực kinh thế thư”, đợi sau khi điện hạ đăng cơ, thực lực tất nhiên có thể trăm thước can đầu càng tiến một bước."
Đại Hoàng tử mỉm cười nói: "Cho nên bản cung phải tiêu hóa thực lực, khẳng định không có nhiều thời gian dùng ở trên chính vụ, phải vất vả các vị."
Cơ Soái nhìn một vòng, ở đây cơ bản đều là người một nhà, hẳn đều có thể tín nhiệm.
Nếu ngay cả những người này cũng không tin nổi mà nói, vậy Đại Càn quả thật cũng không có hy vọng gì.
Cho nên Cơ Soái nói thẳng ra ý tưởng chân thật của mình: "Điện hạ có từng nghĩ tới, sau khi bế quan, điện hạ thực lực tới đỉnh phong nhất định, lại tiếp tục tiến bước như thế nào? Ở Đại Càn, điện hạ đã đến đỉnh rồi."
Đại Hoàng tử ánh mắt chợt lóe, chậm rãi nói: "Cơ Soái muốn dạy ta điều gì?"
Cơ Soái trầm giọng nói: "Thiên hạ không chỉ có Đại Càn, cho nên cực hạn của điện hạ cũng không nên ở Đại Càn."
Đại Hoàng tử khóe miệng nhếch lên.
Thượng Quan Thừa tướng ho nhẹ một tiếng, cắt lời hai người.
"Chuyện về sau, chúng ta sau này nói, hiện tại đàm luận còn hơi sớm."