Hiếu tử hiền tôn (4)
Thiên Bạch Vũ nói: "Cũng không có gì, lão tổ tông, ta là một cô nương tốt có tri thức hiểu lễ nghĩa. Năm đó thời điểm từ hôn ta cũng biết là chúng ta đuối lý, cho nên đã chuẩn bị đủ hậu lễ. Đại Hoàng tử kia là một phế vật ở trên tu luyện, ta còn cố ý mang cho hắn đan dược cải thiện tư chất, tuyệt đối cấp bậc lễ nghĩa đều làm đủ. Đáng tiếc, Đại Hoàng tử kia không thức thời, xem mặt mũi mình còn quan trọng hơn cả trời. Rõ ràng ta đã cho hắn đủ chỗ tốt, hắn lại còn tưởng rằng ta là đang nhục nhã hắn, lại có thể nói không phải ta lui hôn hắn, là hắn lui hôn ta. Tức giận nhất là, tên đó lại có thể còn khẩu xuất cuồng ngôn."
"Khẩu xuất cuồng ngôn gì?"
"Tên đó nói cái gì hôm nay ta để ngươi đè một bậc, ngày mai ta sẽ để ngươi trèo cao không nổi, quả thực buồn cười, nhắm chừng là xem tiểu thuyết quá nhiều, còn tưởng rằng mình là nhân vật chính của tiểu thuyết chứ."
Thiên Bạch Vũ càng trào phúng mạnh hơn: "Buồn cười nhất chính là tên đó còn nói sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ đánh lên Thần đao môn, còn cùng ta lập cái gì lời hẹn mười năm, để cho ta cũng nếm thử khuất nhục hắn đã chịu. Lão tổ tông, người nói hắn buồn cười hay không?"
Đao Thần không cười.
Hắn chỉ hơi lặng lẽ một lát, sau đó nói với Lão đao bả tử: "Thù này kết đã lớn, vì sao không xử lý Đại Hoàng tử đi?"
Lão đao bả tử kính cẩn trả lời: "Từng có ý tưởng này, nhưng Đại Hoàng tử dù sao cũng là hoàng tử Đại Càn, còn có quan hệ rất sâu cùng Yêu đình, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Hơn nữa, tư chất của hắn thật sự là quá kém. Cho dù trong lòng hắn có bất mãn đối với Thần đao môn chúng ta, cũng rất khó thật sự trả thù chúng ta."
"Ta rõ ràng các ngươi vì sao suy xét để Thiên Bạch Vũ một lần nữa gả cho Đại Hoàng tử." Đao Thần gật gật đầu.
Nếu nói trước đây Đại Hoàng tử không có năng lực trả thù Thần đao môn mà nói, vậy Đại Hoàng tử sắp trở thành Đại Càn Hoàng đế, quả thật đã có tư cách trả thù Thần đao môn.
Đại Càn thực lực chỉnh thể khẳng định không bằng Liên minh người tu chân, nhưng chỉ đối phó một nhà Thần đao môn mà nói, vậy tuyệt đối là làm ổn.
Nhưng, Đao Thần vẫn không có dịu xuống.
"Ý tưởng là không sai, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ. Nhớ kỹ, các ngươi là đệ tử Thần đao môn, phải có kiêu ngạo của một gã đao khách."
"Vâng, cẩn tuân lão tổ tông dặn dò."
Lão đao bả tử, Đao vương cùng Thiên Bạch Vũ đồng thời vẻ mặt nghiêm túc, cùng hô đồng ý.
"Thiên Bạch Vũ."
"Đệ tử ở đây."
"Tu luyện cho tốt, ngay cả năm hạng đầu của Thiên kiêu bảng cũng không thể nào vào được, thật sự là mất mặt Thần đao môn. Ngươi đã chướng mắt Đại Hoàng tử, cũng đừng để thực lực của Đại Hoàng tử vứt ở phía sau."
Thiên Bạch Vũ nở nụ cười: "Lão tổ tông, người không biết, Đại Hoàng tử thiên phú rất kém, thực lực của hắn khẳng định không bằng ta."
"Thực lực của hắn hiện tại có thể ở trong vòng một trăm chiêu giết chết ngươi." Đao Thần âm thanh lạnh lùng nói.
Thiên Bạch Vũ ngạc nhiên.
Đao vương cùng Lão đao bả tử cũng bị dọa giật mình.
Thật ra Đao Thần vẫn còn bảo thủ.
Lấy thực lực Đại Hoàng tử hiện tại, muốn giết Thiên Bạch Vũ ngay cả năm hạng đầu của Thiên kiêu bảng cũng không thể vào, tuyệt đối không dùng tới một trăm chiêu, trong vòng ba mươi chiêu là 100% có thể hoàn thành, nếu Đại Hoàng tử chân thật chút, mười chiêu cũng có hi vọng.
Nhưng thiên hạ này, người có thể nhìn thấu thực lực chân chính của Đại Hoàng tử quá ít.
Cũng là Đao Thần có chút ý tứ vượt không gian đả kích, nhưng cho dù vậy, Đao Thần cũng không có hoàn toàn nhìn ra thực lực của Đại Hoàng tử, chỉ có thể cảm giác được thực lực Đại Hoàng tử xa ở trên Thiên Bạch Vũ.
"Thời điểm Thiên kiêu tranh bá, Đại Hoàng tử an vị ở bên cạnh bản thần, bản thần tuy không có cẩn thận quan sát hắn, nhưng mơ hồ có chút cảm ứng. Thực lực của hắn không kém, thậm chí có tư cách tham gia Thiên kiêu tranh bá. Nhâm Dao Dao cùng Cổ Anh lúc ấy lên sân, cũng không là đối thủ của Đại Hoàng tử."
Đao Thần phán đoán là đúng.
Dù sao cũng là một chân thần, ánh mắt vẫn phải có.
Nhìn không thấu con bài chưa lật của Lục Nguyên Hạo, đó bởi vì Lục Nguyên Hạo thật sự giấu quá sâu.
Nhìn không thấu chi tiết Ngụy Quân, đó là vì cấp bậc của Ngụy Quân cao hơn nhiều so với hắn.
Nhưng đối với Đại Hoàng tử, Đao Thần vẫn có thể phán đoán một hai.
Đao Thần đưa ra kết luận này, làm cho ba người Thần đao môn đều chấn động.
Thiên Bạch Vũ thất thanh nói: "Cái này sao có khả năng?"
"Sự thật chính là như thế, ngươi đã sơ ý." Đao Thần nói.
Đao vương cùng Lão đao bả tử sau khi kinh ngạc qua đi, cũng rất nhanh có phản ứng lại.
Đao vương: "Hẳn là Hồ Vương âm thầm bồi dưỡng không sai, Đại Càn bên kia vẫn không coi trọng Đại Hoàng tử, năm đó thời điểm chúng ta từ hôn, triều đình Đại Càn đều không có đứng ra nói chuyện cho Đại Hoàng tử, cảnh ngộ của hắn ở Đại Càn có thể thấy được. Đại Hoàng tử thiên phú rất kém, điểm ấy ta đã tự mình tra xét. Có thể bồi dưỡng Đại Hoàng tử đến thực lực thiên kiêu, Hồ Vương thật là dốc hết tâm can khấp huyết, nàng chỉ sợ đã vận dụng cả vốn gốc của Yêu đình."
Lão đao bả tử nói: "Nhưng Hồ Vương xác thực đã đạt tới mục đích, tuy còn chưa biết Hồ Vương đã làm như thế nào, nhưng nàng tự tay bồi dưỡng ra một Hoàng đế Đại Càn, hơn nữa tương lai Hoàng đế này còn có thể nói gì nghe nấy đối với nàng."