Tiểu thần nhân gian, ngươi đã hết sức (2)
Người tu hành đứng đầu như bọn họ, đều có kiêu ngạo của chính mình, cũng có đủ tự tin đối với bản thân.
Cảnh giới của Thiên Bạch Vũ còn kém một ít, sau khi nghe Doãn Mặc cùng Đao vương đều nói như vậy, nàng mới ý thức được thì ra Thần Đao môn thế mà chê điều kiện Đao Thần đưa ra. . .
Thiên Bạch Vũ chấn kinh rồi.
"Sư phụ, nói như vậy, lão tổ tông vì sao lại đưa ra những điều kiện này với chúng ta?"
"Bởi vì hắn không biết." Đao vương nói.
Doãn Mặc liếc mắt nhìn Thiên Bạch Vũ một cái, phổ cập khoa học chi tiết cho nàng một chút: "Đối với Đao Thần mà nói, công pháp hắn sáng chế ra chính là thích hợp với hắn nhất, không có thần công nào khác lợi hại hơn so với công pháp này, mà công pháp này, là căn cơ Thần Đao môn lúc trước lập phái.
"Đổi thành chúng ta là Đao Thần, khẳng định cũng sẽ cho rằng công pháp này vẫn thực nghịch thiên.
"Nhưng Đao Thần chỉ có một, Đao Thần xem chúng ta đều như là hắn. Cái này cũng thực bình thường, bởi vì Đao Thần sẽ không đi quan tâm suy nghĩ của con kiến như chúng ta. Đao Thần đã quên, hắn mới là Đao Thần, công pháp này chỉ có ở trong tay hắn, mới là thần công nghịch thiên nhất."
Thiên Bạch Vũ nhìn người tu hành trong phòng, nháy mắt cảm giác cảnh giới của mình đã cao hơn rất nhiều. Đó không phải tăng lên trên thực lực, mà là khác biệt ở trên tầm mắt.
Thần công bí tịch mà Đao Thần miêu tả, đối với người tu hành trẻ tuổi như nàng mà nói, thật ra rất có lực hấp dẫn.
Nhưng ở trong mắt người tu hành này, tuy vẫn có lực hấp dẫn, nhưng rất hiển nhiên, bọn họ đa phần vẫn lấy bản thân làm chủ, hoàn toàn sẽ không mê tín thần công mà Đao Thần đưa ra.
Cổ Nguyệt nghe vậy trong lòng cũng nghiêm nghị, thầm hổ thẹn.
Hắn từ chỗ Trần Già lấy được bút ký tâm đắc của Kiếm Thần do Đao Thần đưa cho Trần Già, mặt trên ghi lại chi tiết tâm đắc của Kiếm Thần.
Lúc trước vô luận là Trần Già hay là hắn, đều cảm giác lấy thực lực cùng cảnh giới của Cổ Nguyệt, lại lấy được bút ký tâm đắc của Kiếm Thần trên trời, vậy thành thần nhất định ổn.
Trần Già có ý tưởng này không kỳ quái, nhưng Cổ Nguyệt lúc ấy thế mà cũng sinh ra loại ý tưởng này, hiện nay nghĩ lại, Cổ Nguyệt không khỏi đổ mồ hôi.
Chỉ cần ở trên chuyện này, đạo tâm của hắn đã không kiên định bằng Đao vương cùng Lão đao bả tử.
Hắn sau khi lấy được bút ký của Kiếm Thần, mới dần dần thanh tỉnh lại.
Tâm đắc kiếm đạo của Kiếm Thần, đối với hắn mà nói tự nhiên rất có ích lợi.
Nhưng thật muốn nói hắn có dẫn dắt bằng trời gì. . . thì lại không có. Không chỉ như thế, từ trong bút ký tâm đắc của Kiếm Thần, Cổ Nguyệt thậm chí phát hiện rất nhiều kiếm pháp Kiếm Thần tôn sùng, ở thời đại hiện nay đều đã bị thay thế thậm chí đánh bại.
Trải qua thời gian rèn luyện lâu dài, chỉ cần lấy kiếm chiêu tinh diệu mà nói, kiếm pháp đương thời đã vượt xa kiếm chiêu mà Kiếm Thần năm đó sử dụng.
Cho nên thẳng đến sau đó Cổ Nguyệt mới phát hiện, hữu dụng chân chính của bút ký Kiếm Thần đối với hắn, là tâm đắc Kiếm Thần thành thần như thế nào.
Thật muốn nói kiếm chiêu. . . thì kiếm chiêu kiếm thuật được hậu nhân thiên chuy bách luyện không ngừng tiến hóa, đã xa xa vượt qua cổ nhân.
Cổ Nguyệt nếu ở cảnh giới giống nhau, là sẽ mạnh hơn so với Kiếm Thần trên trời.
Hắn ban đầu là trong cuộc nhìn không rõ, bằng không nhất định cũng có thể nghĩ thông suốt đạo lý này.
Nhưng người tu hành Thần Đao môn này cũng là người trong cuộc, lại có thể thanh tỉnh như thế.
Cổ Nguyệt chỉ có thể nói chỗ mà bản thân cần học tập tiến bộ còn có rất nhiều.
Thánh nhân nói không sai, ba người đi, tất có thầy ta.
...
Đồng thời khi người tu hành này đang đợi thời cơ, ở một bên khác, trong mật thất Thần Đao môn, Lão đao bả tử chưởng môn Thần Đao môn đang mật đàm cùng Đao Thần.
Lão đao bả tử hoàn toàn nói thẳng ra về kế hoạch của Liên minh người tu chân, tất cả hắn nói đều là lời nói thật.
"Lão tổ tông, đám người tu hành Liên minh người tu chân này hoàn toàn to gan lớn mật, bọn họ năm đó đã che trời qua biển, trộm đi một khối thi thể chân thần. Mấy năm nay ở trên thi thể chân thần kia, bọn họ không có thu hoạch được gì quá lớn, vì thế lại đưa ánh mắt nhắm về phía ngài.
"Rất nhiều người trong bọn họ đều cho rằng, chỉ cần bắt được một chân thần còn sống để phân tích nghiên cứu, thì nhất định có thể phân tích ra huyền bí thành thần, để cho thực lực của bọn họ càng tiến một bước."
Đao Thần nghe vậy, trực tiếp cười lạnh khinh thường: "Một đám ngu ngốc, quả thực là mơ mộng hão huyền. Muốn tăng thực lực lên, dựa vào là thiên phú cùng khổ tu của bản thân, nào có đường tắt gì có thể đi? Những người này thiên phú không đủ, cố gắng cũng không đủ, chỉ nghĩ đi đường ngang ngõ tắt, dĩ nhiên nhập ma, đời này đều không có tiền đồ gì lớn."
"Lão tổ tông nói đúng."
Lão đao bả tử tỏ vẻ vui lòng phục tùng đối với Đao Thần.
Mà đối thoại của bọn họ, hoàn toàn bị những người khác trong phòng tác chiến nghe được.
Doãn Mặc khóe miệng nhếch lên một chút cười lạnh khinh thường.
Đao vương lại nhắc nhở: "Bạch Vũ, ngày sau ngươi nếu phát hiện ta cũng bắt đầu ngạo mạn cùng bảo thủ, nhất định phải đúng lúc nhắc nhở ta."
Thiên Bạch Vũ: "Sư phụ, người sao đột nhiên nói như vậy?"