Bạch Khuynh Tâm hiện tại có nắm chắc tự bảo vệ mình ở dưới tay Quốc sư, nhưng mà đối mặt Thiên Cơ lão nhân trước biết năm trăm năm sau biết năm trăm năm trong truyền thuyết, Bạch Khuynh Tâm trong lòng cũng mười phần thấp thỏm.
Siêu cấp cường giả như Thiên Cơ lão nhân, chuyện bình thường sẽ không tức giận cùng nhúng tay, nhưng nếu Thiên Cơ các bị đóng đinh ở trên trụ sỉ nhục lịch sử, để cho khí vận Thiên Cơ các bị lột bỏ ít nhất hơn phân nửa, vậy Thiên Cơ lão nhân tuyệt đối sẽ nổi điên.
Bởi vì mất đi một nửa khí vận, loại đại lão bất cứ lúc nào cũng có khả năng phi thăng như hắn cũng rất có khả năng sẽ đột nhiên thân tử đạo tiêu.
Ngụy Quân cần là hiệu quả như thế.
Không đụng vào nghịch lân loại siêu cấp đại lão này, hắn cảm giác mình rất khó chết.
Lần này muốn chết, hắn nhất định phải tìm 100% nắm chắc có thể giết chết hắn.
Cho nên Thiên Cơ lão nhân đã thuận lợi tiến vào tầm mắt của hắn.
Đối mặt lo lắng của Bạch Khuynh Tâm, Ngụy Quân khẽ cười nói: "Bạch đại nhân yên tâm, nội dung ghi lại ở trên nhật kí Dương đại soái cũng chưa chắc đã là thật sự, cho nên ta mới cần xin thánh tài. Có lẽ ta sau khi xin thánh tài sẽ phát hiện vẫn hiểu lầm liên minh người tu chân thì sao, nói không chừng từ nay về sau, các môn phái tu hành lớn không chỉ có thể không là địch với ta, ngược lại tất cả đều sẽ tôn sùng ta là thượng tân."
Bạch Khuynh Tâm nhẹ giọng nói: "Loại khả năng này quá nhỏ."
Trực giác nói cho nàng, nội dung ghi lại ở trên nhật kí Dương đại soái rất có khả năng là thật.
Mà trực giác của nàng—— cơ bản chưa từng xuất hiện sai lầm.
Cho nên, kết cục của Ngụy Quân cũng rất có khả năng như nàng dự tính.
"Ngụy đại nhân, lại đợi một chút đi, chúng ta lại cụ xâm nhập điều tra thể một chút." Bạch Khuynh Tâm muốn tranh thủ một ít thời gian nữa.
Mà Ngụy Quân tỏ vẻ cự tuyệt.
"Nếu chúng ta đã muốn thu được manh mối, đương nhiên phải dùng thời gian ngắn nhất xác nhận manh mối thật giả, sau đó làm chương định luận đối với khởi nguyên chiến tranh vệ quốc."
Đây là một thế giới có thể tu tiên.
Cho nên hoàn toàn có thể dùng biện pháp tu tiên dòi xét để xác nhận nội dung ghi lại trên nhật kí Dương đại soái là thật giả.
Biện pháp thật ra là bày ở nơi đó, chỉ là không có bao nhiêu người dám dùng.
Cho dù có người dám dùng, cũng không có bao nhiều thật sự dám viết chân tướng ở trên sách sử.
Hiện tại, Ngụy Quân đến đây.
Hắn dám.
Cho nên, hắn thật sự có thể đâm phá trời.
Một người không chỗ nào cố kỵ, còn nắm giữ đại quyền sinh sát, đối với loại thống trị ích lợi như Thiên Cơ các mà nói, là phải trừ bỏ.
Bởi vì Ngụy Quân sẽ uy hiếp nghiêm trọng đến căn cơ sinh tồn của bọn họ.
Đây là hiệu quả mà Ngụy Quân muốn.
Đến đây đi, giết chết ta đi.
Ngàn vạn không cần thương tiếc ta.
Ngụy Quân cứng rắn không nhìn Bạch Khuynh Tâm cùng Lục Nguyên Hạo khuyên bảo.
"Tại kỳ vị, mưu kỳ chính. Ta là người chấp bút chiến tranh vệ quốc, có trách nhiệm điều tra rõ chân tướng sau lưng chiến tranh vệ quốc. Bạch đại nhân, Lục đại nhân, không cần lại khuyên ta, ta tất sẽ xin thánh tài."
Ngụy Quân chủ động công bố tin tức này ra bên ngoài.
Để những người muốn giết hắn chuẩn bị thời gian.
Hơn nữa xin thánh tài cũng cần chuẩn bị thời gian.
Nếu có thể ở trước khi xin thánh tài thì đã thân đầu khác chỗ, vậy quá tốt rồi.
Ngụy Quân làm tốt chuẩn bị sẽ có người đến chỗ hắn cưỡng bức lợi dụ.
Trên nhật kí Dương đại soái đến cùng ghi lại bao nhiêu thứ, hiện tại nửa bản nhật kí đầu, toàn dựa vào Ngụy Quân bịa đặt.
Vấn đề là tin đồn mà Ngụy Quân tạo ra lan truyền quá rộng rãi.
Rất nhiều nhân vật lớn kinh thành đều lòng người hoảng sợ.
Mà những người trong lòng vốn có quỷ thì càng hoảng.
Một khi bị xin thánh tài xác nhận ăn đen là thật, lại bị Ngụy Quân viết ở trên sách sử, bọn họ thật sự sẽ trọn đời không thể xoay người ở trong sông dài lịch sử.
Loại khí vận phản phệ này thậm chí sẽ lan đến hậu nhân, ai cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Cho nên, ở trước khi Ngụy Quân xin thánh tài phải ngăn cản Ngụy Quân, đối với mọi người mà nói đều là tốt nhất.
Chẳng qua Ngụy Quân không nghĩ tới, người đầu tiên tìm đến hắn lại là Nhị hoàng tử.
"Đại vương? Ngươi cũng tới khuyên ta không cần xin thánh tài?" Ngụy Quân có chút kinh ngạc.
Hắn vốn có ấn tượng rất tốt đối với Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử cười khổ nói: "Sau khi phụ hoàng đi theo Quốc sư tu đạo, hoàng tử công chúa chúng ta cũng chia ra bái vào một ít môn phái tu hành, ta vừa mới bái nhập là Thiên Cơ các."
"Cho nên?"
"Các chủ Thiên Cơ các tự mình truyền thư cho ta, bao gồm gia sư cũng vạn dặm truyền thư, cam đoan với ta chỉ cần ta không để Ngụy đại nhân ngài xin thánh tài, bọn họ sẽ toàn lực thôi động phụ hoàng lập ta làm Thái tử." Nhị hoàng tử thản nhiên nói.
Ngụy Quân gật gật đầu: "Lợi thế thực mê người, nhưng Thiên Cơ các phản ứng như vậy, xem ra ta đã không cần chờ kết quả xin thánh tài."
"Trên nhật kí Dương đại soái là viết thế nào?" Nhị hoàng tử hỏi.
Ngụy Quân ăn ngay nói thật: "Dây dẫn nổ chiến tranh vệ quốc là Thiên Cơ các, khả năng mở ra cả chiến tranh vệ quốc đều là âm mưu của liên minh người tu chân."
Nhị hoàng tử kinh hãi.
Hắn mơ hồ đoán được một ít, dù sao Thiên Cơ các vẽ ra cho hắn cái bánh quá lớn, nếu không phải có nhược điểm trí mạng ở trong tay Ngụy Quân, Thiên Cơ các sẽ không ưng thuận cho hứa hẹn nặng đến như thế.
Nhưng tin tức Ngụy Quân lộ ra vẫn làm cho hắn giật mình.
"Lại có thể như vậy..."
Nhị hoàng tử sắc mặt mười phần khó coi: "Quá đáng mà."
"Cho nên, Đại vương là muốn ngăn cản ta xin thánh tài chứng minh việc này?" Ngụy Quân thản nhiên hỏi.
Nhị hoàng tử hít sâu một hơi, đứng dậy cúi người với Ngụy Quân: "Là tiểu vương càn rỡ, Ngụy đại nhân không nên trách tội."
Thái độ của Nhị hoàng tử là có chút ngoài Ngụy Quân đoán trước.
"Đại vương thay đổi chủ ý?"
"Đúng, bổn vương không biết sự thật thế mà hắc ám đến tận đây." Nhị hoàng tử trầm giọng nói: "Nếu là một ít việc nhỏ, làm cho qua thì cũng vậy mà thôi. Vì vị trí Thái tử, bổn vương cũng không ngại lương tâm mà bảo hổ lột da. Nhưng chuyện liên quan đến nền tảng lập quốc, bổn vương không thể vì tư lợi bản thân mà bao che đồ tể."
Dừng một chút, Nhị hoàng tử trầm giọng nói: "Huống chi, bổn vương là Đại vương Đại Càn. Nếu nội dung nhật kí Dương đại soái ghi lại là thực, Thiên Cơ các đó là muốn hoàn toàn đảo điên Đại Càn, bổn vương tự nhiên không đội trời chung cùng bọn họ. Đã không có Đại Càn, bổn vương còn làm Thái tử gì nữa?"
Nhìn Nhị hoàng tử này nhân gian mà tỉnh, Ngụy Quân có chút tâm mệt.
Hoàng thất các người giáo dưỡng đệ tử đều tốt như vậy sao?
Ta càng thích cái loại bao cỏ một lời không hợp liền muốn giết chết ta này.
"Đại vương, ngươi có thể giúp ta dẫn tiến Tứ hoàng tử một chút hay không?" Ngụy Quân nói.
Đối với Nhị hoàng tử, hắn thực thất vọng.
Đối với Minh Châu công chúa, hắn cũng thực thất vọng.
Hai người này chỉ số thông minh rất ngang nhau.
Hắn vẫn thích Tứ hoàng tử muốn giết chết hắn trong lời đồn.
Nhị hoàng tử rất kỳ quái: "Ngụy đại nhân muốn gặp Tứ đệ ta?"
"Đúng."
"Vì sao?"
"Hắn hiểu ta."