Kẻ địch cả đời của Càn đế (3)
Lục Khiêm liếc mắt nhìn Dương Hòe Cẩn một cái, giọng điệu lạnh nhạt, lại thiếu chút nữa tru tâm Dương Hòe Cẩn: "Bằng không mà nói, nếu truyền thừa Thượng cổ Ngũ hành tông thật sự hữu dụng như vậy, vẫn có thể đè ép thiên hạ, vậy Dương tiên sinh ngươi sẽ không xin Đại Càn chúng ta giúp ngươi giết chết Trần Già. Trên thực tế, ngươi chiếm được Thượng cổ Ngũ hành tông truyền thừa, ngay cả người cùng thế hệ cũng không có siêu việt, hơn nữa Trần Già còn trẻ tuổi hơn so với ngươi."
Dương Hòe Cẩn sắc mặt trắng bệch.
Hắn không thể không thừa nhận, Lục Khiêm nói là đúng.
Hắn chiếm được thượng cổ truyền thừa, khí vận thâm hậu, thiên phú cũng không kém, theo lý mà nói hẳn đè ép một thời đại mới đúng.
Nhưng cũng không có.
Vô luận là so với một thế hệ trẻ tuổi Đại Càn, hay là so với một thế hệ trẻ tuổi Liên minh người tu chân, hắn thật ra đều không có ưu thế rõ ràng.
Trước đây Dương Hòe Cẩn vẫn lấy ẩn dấu làm lý do thuyết phục bản thân, hắn đúng là cũng ẩn dấu.
Nhưng sau thiên kiêu tranh bá, hắn chiếm được Đao Thần ưu ái, Dương Hòe Cẩn cũng bắt đầu toàn lực hấp thụ truyền thừa của Thượng cổ Ngũ hành tông.
Nhưng hắn rất nhanh đã ý thức được, đừng nói so với Trần Già, cho dù là so sánh với Vũ Nhược Linh, tốc độ tăng lên thực lực của hắn cũng không có mạnh đến đâu.
Lại càng không cần nói tới tranh phong cùng Thượng Quan Uyển Nhi.
Truyền thừa từng vô địch thiên hạ, ở dươi thời gian cọ rửa, cũng sẽ ảm đạm thất sắc.
Ngũ Hành Linh tông mà Dương Hòe Cẩn xuất thân không là môn phái lớn gì, hơn nữa rất nhiều người trong tông môn vẫn đắm chìm ở trong huy hoàng của thượng cổ, làm cho hắn cũng bị ảnh hưởng, cho rằng Thượng cổ Ngũ hành tông truyền thừa khẳng định thiên hạ vô địch, mỗi người đều muốn được.
Nhưng hiện tại, sau khi bị Lục Khiêm điểm tỉnh, Dương Hòe Cẩn không thể không thừa nhận, góc độ nhìn vấn đề của mình có chút nông cạn.
Hắn cũng không thể xuất ra lợi thế có thể làm cho Đại Càn hài lòng.
Sau khi ý thức được điểm ấy, Dương Hòe Cẩn thực ảm đạm.
"Cho nên, Lục Ty trưởng cự tuyệt đầu thành của ta?"
"Không, ta thực hoan nghênh."
Lục Khiêm trên mặt xuất hiện nụ cười: "Đại Càn hoan nghênh toàn bộ bằng hữu muốn giao bằng hữu với chúng ta, huống chi chúng ta hiện tại có cùng kẻ địch. Nhưng Dương tiên sinh, nếu ngươi muốn được đãi ngộ tương ứng với mong muốn, ngươi cần làm nhiều hơn, xuất ra thành ý lớn hơn, Đại Càn mới có thể mạo hiểm phiêu lưu đắc tội Liên minh người tu chân đi che chở ngươi cùng Ngũ Hành Linh tông."
"Lục Ty trưởng cần ta làm cái gì?"
Dương Hòe Cẩn cũng là một người thông minh, hắn rất nhanh đã sửa sang lại tâm tình, chính thức tiến nhập trạng thái.
Lục Khiêm mỉm cười nói: "Dựa theo tình huống Trần Già lộ ra cùng tình huống theo như lời Dương tiên sinh, Liên minh người tu chân hiện tại gặp phiền toái."
Dương Hòe Cẩn gật đầu nói: "Phiền toái lớn, làm không tốt sẽ có nguy cơ trí mạng."
Lục Khiêm tiếp tục nói: "Dưới loại tình huống này, bọn họ khẳng định sẽ chuyển đi nguy cơ của bản thân."
"Nhất định sẽ, cái này là thủ pháp bọn họ quen dùng." Dương Hòe Cẩn nói: "Cho nên bọn họ vừa lúc mượn cơ hội này đi đoạt lấy tài nguyên trong môn phái nhỏ chúng ta, nhất là môn phái nhỏ đoạn thời gian trước đổ hướng Đao Thần."
Nếu không phải nhận ra nguy cơ này, hắn cũng không quyết đoán đầu thành như vậy.
Dù sao những năm qua, Ngũ Hành Linh tông vẫn lăn lộn cùng Liên minh người tu chân.
Ngũ Hành Linh tông tuy chỉ là môn phái tu hành trung đẳng, nhưng trong lòng vẫn có ngạo khí, căn bản khinh thường Đại Càn trước đây.
Nhưng hiện tại, Đại Càn thay đổi cách sống, Ngũ Hành Linh tông lại có nguy cơ trí mạng.
Cho nên Dương Hòe Cẩn không thể không cắn răng làm ra một quyết định vi phạm tổ tông.
Nhưng Lục Khiêm muống càng nhiều hơn.
"Dương tiên sinh, một Ngũ Hành Linh tông, không đáng để Đại Càn chúng ta xé rách mặt mũi cùng Liên minh người tu chân. Nhưng nếu rất nhiều Ngũ Hành Linh tông, vậy Đại Càn chúng ta sẽ ra mặt chủ trì chính nghĩa, ngươi hiểu ý tứ của ta chứ?"
Dương Hòe Cẩn kinh ngạc nhìn Lục Khiêm.
Hắn nghe hiểu.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Lục Khiêm khẩu vị lại quá lớn như vậy.
Dương Hòe Cẩn nghe được nhịp tim đang gia tốc của mình, cũng cảm nhận được vị chua chát trên môi của mình.
Chuyện Lục Khiêm muốn hắn làm, để cho hắn cảm nhận được kích thích, càng cảm nhận được nguy cơ trí mạng.
"Lục Ty trưởng, Đại Càn muốn chơi lớn như vậy sao?" Dương Hòe Cẩn gian nan hỏi.
Lục Khiêm mỉm cười nói: "Hoặc là không làm, đã làm phải làm tuyệt. Nhọc một lần sướng cả đời giải quyết vấn đề, đây là phong cách làm việc ta thích."
Dương Hòe Cẩn thiếu chút nữa quỳ xuống với Lục Khiêm.
Hắn giờ khắc này hoàn toàn cảm nhận được chênh lệch giữa mình cùng đại lão.
"Lục Ty trưởng, ta không có nắm chắc."
"Chuyện ở con người, Đại Càn chúng ta cũng sẽ toàn lực giúp ngươi." Lục Khiêm cổ vũ: "Hơn nữa một khi làm thành chuyện này, Dương tiên sinh ngươi lập tức sẽ danh chấn thiên hạ. Tin tưởng ta, có một số chuyện cũng không khó như vậy."
Dương Hòe Cẩn: "Ta. . . ta thử xem sao?"