Thế giới danh họa —— Càn đế ngủ thực an tường (2)
"Ta không lo lắng Hoàng hậu sẽ sinh ra dị tâm, ta lo lắng là Hoàng hậu không nắm trong tay được cục diện. Dù sao nói đến cùng, nàng chỉ là Hoàng hậu, không thể thật sự tụ tập thế lực phản đối Đại Càn tân chính này lại. Để cho Hoàng hậu làm đầu lĩnh, cũng rất khó đối kháng cùng đám người Thượng Quan Vân, Cơ Trường Không cùng Lục Khiêm."
Huyễn Nguyệt sâu sắc nghe ra ý chưa hết trong lời nói của Nguyên Minh Chủ.
"Ngươi còn muốn làm cái gì?"
Nguyên Minh Chủ trầm giọng nói: "Căn cứ tin tức tin cậy, Càn đế còn chưa chết."
"Cái gì?"
Tin tức này nói ra làm Huyễn Nguyệt khiếp sợ.
Hiện đồn đãi ở bên ngoài là Càn đế đã chết, cho nên mới có chuyện Đại Hoàng tử thượng vị.
Ba đầu sỏ muốn mang chuyện này định thành sự thật.
Như vậy cho dù ngày sau Càn đế lại sống lại, cũng không thay đổi được đại cục.
Nhưng hiện tại thời gian cách Càn đế ngủ say còn ngắn.
Càn đế nếu hiện tại sống lại, lực ảnh hưởng của hắn còn chưa có hoàn toàn tán đi, là có thể mây mưa thất thường.
"Ngươi xác định sao?" Huyễn Nguyệt hỏi.
Nguyên Minh Chủ cười nhẹ: "Huyễn Nguyệt, ngươi sẽ không nhận thức là chúng ta thật sự không có người ở bên Đại Càn chứ?"
Huyễn Nguyệt đã hiểu ý của Nguyên Minh Chủ: "Tin tức tin cậy?"
"Hẳn là tin cậy."
"Càn đế thế mà không chết, vậy hắn sao lại truyền ngôi cho Đại Hoàng tử?"
"Cái này ngươi có thể đi hỏi Hoàng hậu, Hoàng hậu biết chân tướng. Ta được tin tức là —— Càn đế bị bức cung, buộc hắn tiếp tục ngủ say, Hoàng hậu cũng là một trong đối tượng bức cung."
Huyễn Nguyệt trực tiếp khen ngợi: "Đám người Đại Càn kia cũng thực biết chơi."
"Cho nên, nếu chúng ta gọi tỉnh Càn đế lại thì sao?" Nguyên Minh Chủ hỏi.
Huyễn Nguyệt trong lòng chợt động.
"Ta rõ ràng ý của ngươi, nhưng Càn đế nếu lâm vào ngủ say, cũng không dễ tỉnh lại như vậy chứ?"
"Lấy năng lực của chúng ta, chỉ cần trả giá nhất định, vẫn có thể. Càn đế dù sao không phải tử vong chân chính, chúng ta không phải khởi tử hồi sinh cho hắn, chỉ là để cho hắn thanh tỉnh mà thôi."
Thế giới có thể tu hành, hồi sinh từ xương trắng, cũng không là chuyện gì không thể tưởng tượng.
Huống chi chỉ là gọi tỉnh lại một người ngủ say?
Cái này đương nhiên không dễ, nhưng lấy năng lượng của Liên minh người tu chân, có thể làm được.
Huyễn Nguyệt chỉ có chút đau lòng: "Thật muốn làm như thế, lại phải tiêu hao không ít tài nguyên."
"Càn đế đáng giá." Nguyên Minh Chủ nói.
"Ngươi cũng nói, Hoàng hậu từng bức cung Càn đế, vạn nhất sau khi Càn đế tỉnh lại thì tính sổ cùng Hoàng hậu, chúng ta tính toán chẳng phải là uổng phí sao?"
Nguyên Minh Chủ nở nụ cười: "Trên thế giới này không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Lúc ấy Càn đế cùng Hoàng hậu có xung đột lợi ích, cho nên Hoàng hậu đứng ở mặt đối lập Càn đế. Hiện tại nếu gọi tỉnh lại Càn đế mà nói, vậy xung đột ích lợi lớn nhất với Càn đế, là đám người Thượng Quan Vân, Cơ Trường Không cùng Lục Khiêm. Để cho Càn đế náo loạn với bọn họ, Đại Càn sẽ phân liệt trong nháy mắt, chúng ta cũng có đủ thời gian đi chỉnh hợp Liên minh người tu chân."
Huyễn Nguyệt gật gật đầu: "Nghe lên giống như không có vấn đề gì."
"Nhưng thật sự muốn gọi Càn đế tỉnh lại, còn cần Hoàng hậu giúp. Hoàng cung Đại Càn là một nơi nguy hiểm, không có Hoàng hậu giúp, chúng ta rất khó qua lại tự nhiên. Huyễn Nguyệt, chuyện này giao cho ngươi."
"Tốt."
Huyễn Nguyệt am hiểu nhất chính là chế tạo ảo thuật.
Nàng có thể làm cho người ta ở trong bất tri bất giác, đã bị nàng khống chế.
Hoàng hậu không phải một người dễ dàng có thể thuyết phục, huống chi còn ở hoàng cung, cũng không để ngoại đạo tàn sát bừa bãi, nhưng vẫn bị Huyễn Nguyệt chui vào chỗ trống.
Ảo thuật của Huyễn Nguyệt uy hiếp có thể thấy được.
Từ nàng tự thân xuất mã, cũng có thể thấy được Liên minh người tu chân coi trọng đối với việc này.
Nhưng Huyễn Nguyệt rất nhanh đã phát hiện, nàng phải nắm chắc.
Bởi vì Bạch Khuynh Tâm bắt đầu điều tra cái chết của tiểu thái giám kia.
Rất dễ dàng đã tra được đến trên đầu Hoàng hậu.
Một khi tra được Hoàng hậu, lại tìm hiểu nguồn gốc đến nàng, vậy giữa Liên minh người tu chân cùng Đại Càn, sẽ thật sự không có đường sống thỏa hiệp nữa.
Bạch Khuynh Tâm động tác quả thật rất nhanh.
Ở sau khi Ngụy Quân tỏ vẻ để cho nàng buông tay tra xuống, Bạch Khuynh Tâm khai hỏa toàn bộ hỏa lực, rất nhanh đã điều tra rõ người giết tiểu thái giám này.
Nhưng nguyên do, lại có chút làm cho nàng da đầu phát tê.
Lục Nguyên Hạo lại rút lui có trật tự trước tiên.
"Bạch đại nhân, bằng không chúng ta đừng tra xét. Lại tra xuống, không chừng tra ra chuyện gì đó."
Lục Nguyên Hạo rụt.
Nguyên bản tra tới trên đầu Hoàng hậu, cũng đã đủ dọa người.
Hiện tại thế mà cũng liên lụy Thượng Quan Thừa tướng vào.
Hắn chẳng qua là một tiểu mập mạp thường thường vô kỳ mà thôi.
Đắc tội với đại lão này, ngày sau phải làm sao bây giờ?
Đối với Lục Nguyên Hạo chịu rụt, Bạch Khuynh Tâm không chút bất ngờ.
Nhưng nàng vẫn không tự giác liếc cái xem thường.
Lấy thanh danh cùng thực lực Lục Nguyên Hạo hiện tại, Hoàng hậu cùng Thừa tướng chưa chắc đã dám đắc tội hắn.
Lục Nguyên Hạo sợ cái quỷ?
Không phải bọn họ chỉ giết một tiểu thái giám sao?
"Thật thì không giả được, thật thì không giả thực. Lục đại nhân, không cần hoảng. Là thật là giả, chúng ta tìm Thượng Quan Thừa tướng hỏi một câu chẳng phải sẽ biết sao?"
"Còn muốn tìm Thượng Quan Thừa tướng hỏi một câu?"
Lục Nguyên Hạo càng rụt.