Thế giới danh họa —— Càn đế ngủ thực an tường (4)
Cho nên, Lục Nguyên Hạo vẫn có một ý tưởng lớn mật không dám nói với người ngoài—— hắn muốn giết chết Hoàng hậu, giải quyết hậu hoạn.
Nhưng Lục Nguyên Hạo biết ý tưởng này của mình thật sự là quá mức to gan lớn mật, cho nên hoàn toàn không dám lộ ra mảy may với bên ngoài.
Nhưng hiện tại, Lục Nguyên Hạo thấy được cơ hội.
Có lẽ. . .
Lần này hắn có thể mượn cơ hội này biến ý nghĩ của mình thành sự thật.
Ở thời điểm Lục Nguyên Hạo hưng phấn, Hoàng hậu cũng đã hoàn toàn bị Huyễn Nguyệt nói động.
Huyễn Nguyệt giảng rất rõ ràng quan hệ lợi hại cho nàng.
Để cho Càn đế tỉnh táo lại, cục diện Đại Càn trước mắt sẽ có cơ hội xoay chuyển, Nhị hoàng tử cũng sẽ có cơ hội làm người thừa kế.
Nếu không, Hoàng hậu nàng tuy rất nhanh sẽ là Thái Hậu, nhưng chỉ có ở trong cung, trở thành một vật bài trí tôn quý.
Mà Nhị hoàng tử sẽ vĩnh viễn mất đi quyền kế thừa.
Đây là điều mà nàng không thể tiếp nhận.
Quan trọng nhất là, Liên minh người tu chân cam đoan với nàng, Liên minh người tu chân sẽ là hậu thuẫn cho Nhị hoàng tử, toàn lực ủng hộ Nhị hoàng tử thượng vị.
Có Liên minh người tu chân ủng hộ, Càn đế cũng không dám trở mặt, nàng là hiểu Càn đế.
Tuy vì vậy mà phải nhượng ra rất nhiều lợi ích của Đại Càn, nhưng so sánh với những gì mà mẹ con nàng được, thì không tính là cái gì.
Cho nên Hoàng hậu không có lý do cự tuyệt.
Nàng trực tiếp dẫn theo Huyễn Nguyệt đi điện Thanh Tâm.
Có nàng ở phía trước mở đường, hoàng cung đối với Huyễn Nguyệt mà nói hầu như chính là không bố trí phòng vệ, toàn bộ hành trình của nàng không gặp chút nguy hiểm nào.
Đến điện Thanh Tâm, phát hiện Càn đế nằm ở trên giường đã không chút sinh khí, Huyễn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Quả nhiên không chết, chỉ là đang ngủ say."
Hoàng hậu khẩn trương hỏi: "Ngươi hẳn có biện pháp gọi bệ hạ tỉnh lại?"
Huyễn Nguyệt tự tin cười: "Đương nhiên, tuy phải trả giá nhất định, hao phí tài nguyên xa xỉ. Nhưng chỉ cần có thể gọi bệ hạ tỉnh lại, tất cả cái này đều đáng giá."
Nàng cùng Nguyên Minh Chủ đều tin tưởng, lấy khẳng khái của Càn đế, khẳng định sẽ hoàn trả cho bọn hắn gấp trăm lần.
Cho nên Huyễn Nguyệt trực tiếp thi triển năng lực của mình, gọi tỉnh Càn đế bằng tốc độ nhanh nhất.
"Hồn hề quy lai!"
"Thất phách quy vị!"
"Huyền môn chính pháp!"
"Ngay vào lúc này, khởi!"
Huyễn Nguyệt sắc mặt tái nhợt, nhìn Càn đế vẫn đang ở trong ngủ say, tâm tình không khỏi muốn chửi con mẹ nó.
Hoàng hậu nhìn thấy Càn đế vẫn đang ngủ say, cũng nghi hoặc nhìn về phía Huyễn Nguyệt: "Thất bại?"
Huyễn Nguyệt hơi hơi cắn răng: "Thành công."
"Thành công? Vậy bệ hạ sao vẫn chưa có tỉnh lại?" Hoàng hậu nghe không hiểu.
Huyễn Nguyệt: "Hắn đang giả bộ ngủ. . ."
Huyễn Nguyệt cũng không nguyện tin tưởng chuyện này.
Nhưng đây là sự thật.
Bởi vì nàng đã cảm nhận được, Càn đế tuyệt đối đã tỉnh lại.
Hắn chỉ đang giả bộ ngủ.
Hoàng hậu phát mộng.
"Bệ hạ, bệ hạ, người tỉnh tỉnh lại."
"Người nếu không tỉnh lại, Đại Càn sẽ bị loạn thần tặc tử này hoàn toàn chiếm lấy."
"Bệ hạ, người không biết, Đại Càn hiện tại đã hoàn toàn biến thành thiên hạ của đại thần này. Chính vụ đều là Thượng Quan Vân định đoạt, quân vụ là Cơ Trường Không định đoạt, Lục Khiêm thành lập An toàn ti, còn đang theo dõi hoàng cung. Văn võ cả triều, người trung với hoàng thất, đã ngày một ít."
"Bệ hạ, hiện tại chỉ có người đứng lên hô hào, mới có thể thay đổi loại cục diện này. Bệ hạ, người mau tỉnh lại đi."
Hoàng hậu khóc lê hoa đái vũ.
Tuy trước đây nàng cũng ghét bỏ Càn đế chính là một phế vật.
Nhưng sau khi phế vật này lâm vào ngủ say, nàng ý thức được mình cùng Càn đế chung quy là quan hệ nhất vinh cùng vinh, nhất tổn cùng tổn.
Nàng cần Càn đế.
Cho nên nàng hy vọng Càn đế đứng dậy.
Đáng tiếc, Càn đế đã làm cho nàng thất vọng.
Hoàng hậu thấy Càn đế vẫn không có phản ứng, lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Huyễn Nguyệt.
"Có phải ngươi thi pháp xảy ra vấn đề không? Bệ hạ khả năng thật sự không có tỉnh."
Huyễn Nguyệt cắn răng nói: "Hắn tuyệt đối đã tỉnh, ta lấy danh dự của ta thề."
"Vậy bệ hạ vì sao không có phản ứng?" Hoàng hậu hỏi.
Huyễn Nguyệt đoán được một khả năng.
Nhưng nàng không muốn tin tưởng.
Nhưng bài trừ tất cả các loại khả năng không thể, còn lại mặc kệ khó có thể tin cỡ nào, nhất định chính là chân tướng.
Cho nên. . .
"Hắn có thể là đang rụt."
Huyễn Nguyệt giọng điệu thực bất đắc dĩ.
Hoàng hậu: "Hả?"
Huyễn Nguyệt mắng: "Tên chết tiệt, tựa như trước đây hắn làm rùa đen rút đầu khi đối mặt Liên minh người tu chân chúng ta vậy, hắn hiện tại là đang co rút lại. Càn đế, ngươi là đàn ông thì mở mắt ra cho ta."
Càn đế không có mở mắt.
Hắn ngủ thực an tường.
Thế giới danh họa —— Càn đế vẫn đang ngủ say.
Huyễn Nguyệt lại mắng lớn.
Nàng sai lầm rồi.
Nguyên Minh Chủ cũng sai lầm rồi.
Bọn họ vốn tưởng rằng Càn đế chỉ có thời điểm đối mặt Liên minh người tu chân bọn họ mới có thể rụt.
Sự thật chứng minh, Càn đế là một đàn ồn đối xử bình đẳng.
Hắn đối với mọi người đều là một nguyên tắc —— ngươi cứng thì ta mềm!
Không quên sơ tâm, trước sau như một, đối xử bình đẳng, chúng sinh bình đẳng!
Càn đế khẳng định cho bản thân.