Ngươi vĩnh viễn không thể đánh thức một người giả bộ ngủ (2)
Hiện tại sau khi hắn hoàn toàn buông tay, sách lược của đại thần này mới là đúng, bọn họ đã làm cho Liên minh người tu chân ngồi không yên.
Làm một Hoàng đế, hắn đã thực có lỗi với dân chúng Đại Càn.
Ở thời điểm Đại Càn không ngừng phát triển, hắn lại nhảy ra kéo chân sau Đại Càn.
Cái này không phải một chuyện Hoàng đế nên làm.
Càn đế chung quy vẫn có ý thức trách nhiệm cơ bản.
Cho nên suy nghĩ của hắn càng rõ ràng.
Mặc cho Huyễn Nguyệt cùng Hoàng hậu kích động như thế nào, hắn vẫn bất động!
Hiện tại căn bản không phải thời khắc sinh tử tồn vong của hoàng tộc, hắn cũng có thể cảm nhận được, nội tình hoàng tộc căn bản không có bị ảnh hưởng gì.
Vậy hắn gấp cái gì?
Hiện tại sốt ruột hẳn là Liên minh người tu chân.
"Trở về đi."
Một đạo thanh âm tang thương trống rỗng vang lên ở điện Thanh Tâm.
Cái này cũng không phải thanh âm Càn đế.
Nhưng cái này quả thật là phát ra từ Càn đế.
Hắn ngụy trang.
Dù sao hắn còn đang ngủ say.
"Tốt nhất là trở về đi."
Hoàng hậu nương nương nhìn Càn đế vẫn đang "ngủ say", sắc mặt ngạc nhiên, không hiểu đây là ý tứ gì.
Mà Huyễn Nguyệt lại có chút nghiến răng nghiến lợi.
Giờ khắc này, nàng cực kỳ đồng tình với ba đầu sỏ.
Có đối thủ như Càn đế, sẽ cảm giác được hạnh phúc từ đáy lòng.
Nhưng một khi Càn đế biến thành đội hữu, sẽ cho ngươi tuyệt vọng.
Không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đội hữu giống như heo.
Nàng hiện tại xem như hoàn toàn lĩnh ngộ những lời này.
"Đáng chết, Càn đế, vì gọi tỉnh ngươi, ngươi có biết Liên minh người tu chân chúng ta trả giá bao nhiêu không? Chúng ta cũng không phải là làm từ thiện."
Huyễn Nguyệt nói, thiếu chút nữa làm cho Càn đế cười ra tiếng.
Trách không được trong cơ thể hắn tràn đầy lực lượng cùng sinh cơ, cảm giác tốt trước nay chưa từng có.
Thì ra là thu được Liên minh người tu chân tặng.
Thế mà còn có loại chuyện tốt này?
Trước đây đều là hắn cung phụng thứ tốt cho Liên minh người tu chân, hiện tại thế mà có thể thu về.
Càn đế có một chút cảm động.
Thậm chí đôi mắt có chút đỏ lên.
Hắn càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình: Kiên quyết không tỉnh, buông tay để cho các đại thần đi làm.
Nếu không phải các đại thần làm rất tốt, cho Liên minh người tu chân áp lực cực lớn, hắn làm sao có thể lấy được hồi lễ từ chỗ Liên minh người tu chân chứ?
Đây đều là công lao các đại thần.
Hoàng hậu đến cùng vẫn là tóc dài kiến thức ngắn, căn bản không biết đại cục làm trọng, cũng không hiểu đổi một góc độ suy xét vấn đề.
Lúc này đây các đại thần khả năng kiếm lớn, nhưng Càn đế hắn cũng không thiệt.
Thiệt chỉ là Liên minh người tu chân mà thôi.
Cớ sao không làm chứ?
Cho nên Càn đế tiếp tục nói: "Trở về đi, tất cả giai không."
"Đáng chết."
Huyễn Nguyệt đạo tâm phập phồng, dao động lợi hại.
Không phải nàng tu hành không đủ.
Thật sự là Càn đế quá đáng giận.
"Càn đế, ngươi đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Huyễn Nguyệt mắt lộ ra hàn quang, vừa mới chuẩn bị uy hiếp Càn đế, đã nghe thấy một tiếng nổ đùng đùng.
Cửa lớn điện Thanh Tâm bị đá văng ra.
Bạch Khuynh Tâm cùng Lục Nguyên Hạo dắt tay nhau đuổi tới.
Lục Nguyên Hạo trung khí mười phần hét lớn một tiếng: "Yêu nghiệt phương nào? Dám làm càn ở điện Thanh Tâm."
Huyễn Nguyệt phản ứng rất nhanh, nàng chỉ huy huy tay áo, ngay sau đó, nàng đã trực tiếp biến mất khỏi phòng.
Thật giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Chỉ có Hoàng hậu nương nương, trực diện Bạch Khuynh Tâm cùng Lục Nguyên Hạo quan sát.
Hoàng hậu nương nương lê hoa đái vũ giờ phút này có chút thê lương, nhưng đối mặt ánh mắt bất kính của Bạch Khuynh Tâm cùng Lục Nguyên Hạo, nàng vẫn nhanh chóng lau khô nước mắt, thể hiện uy nghiêm đứng đầu sáu cung nên có.
"Ai cho các ngươi tiến vào điện Thanh Tâm? Đi ra ngoài?" Hoàng hậu nương nương trách cứ: "Không lớn không nhỏ, ngay cả quy củ cũng không hiểu."
Bạch Khuynh Tâm nhíu mày, không nói gì thêm, chỉ đặt ánh mắt ở trên người Càn đế vẫn đang ngủ say.
Mà Lục Nguyên Hạo lại hít hít mũi, nhíu mày nói: "Không đúng, còn có khí tức người khác."
Mũi hắn đặc biệt linh.
"Là một phụ nữ, trên người nàng phát ra mùi khác với Hoàng hậu nương nương."
Ngửi thấy hương biết phụ nữ.
Hoàng hậu giận xấu hổ đan xen: "Lục Nguyên Hạo, ngươi đây là tìm chết."
Nàng đường đường Hoàng hậu chi tôn, thế mà bị một ngoại nam nói mùi của mình khác với phụ nữ khác.
Đây là nhục nhã loại nào?
Nghĩ đến đây, Hoàng hậu hai mắt đẫm lệ mông lung, lại nằm úp sấp ở trên người Càn đế khóc nói: "Bệ hạ, người thấy được không? Ngươi không ở đây, bọn họ là khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta như thế. Còn tiếp tục như vậy, nô tì thật sự sẽ bị bọn họ khi dễ chết mất bệ hạ. Bệ hạ, ngài nhanh tỉnh lại đi."
Hoàng hậu muốn bắt được cơ hội, kích thích Càn đế một đợt, để cho Càn đế hùng khởi.
Nhưng sự thật chứng minh, nàng cũng không phải đặc biệt hiểu biết Càn đế người bên gối của mình.
Càng thêm không hiểu Lục Nguyên Hạo.
Nghe được Hoàng hậu khóc kể như vậy, Lục Nguyên Hạo ở chỗ sâu trong ánh mắt hiện lên một chút sát ý, nhưng hai chân hắn không chút do dự quỳ ở trên đất, cả người run run.
"Nương nương tha lỗi, là tiểu nhân lỡ lời, tiểu nhân cam nguyện lĩnh cái chết. Xin nương nương xem ở tiểu nhân coi như vì nước lập được công huân, lưu cho tiểu nhân một cái toàn thây."
Lục Nguyên Hạo cái này gọi là tất cung tất kính, cẩn thận chặt chẽ.