Lục Nguyên Hạo: ". . ."
Trên sách không nói như thế.
Vì sao mọi người đều đọc sách, Ngụy Quân cùng hắn sau khi xem sách xong lại có lĩnh ngộ hoàn toàn khác nhau?
Chẳng lẽ đây là khác nhau giữa Trạng Nguyên cùng không phải Trạng Nguyên sao?
Bạch Khuynh Tâm không quan tâm ý tưởng của Lục Nguyên Hạo, nàng lo lắng là Ngụy Quân.
"Ngụy đại nhân, Thiên Cơ các làm như thế, thuyết minh bọn họ là thật động sát tâm, hơn nữa đã muốn chuẩn bị vận dụng toàn bộ thực lực của họ, không cho người chút cơ hội lật bàn, nếu không thì sẽ không chút kiêng dè như thế." Bạch Khuynh Tâm lo lắng nói.
Ngụy Quân gật gật đầu, có chút khen ngợi đối với phong cách làm việc của Thiên Cơ các: "Sư tử vồ thỏ, cũng dốc hết toàn lực, Thiên Cơ các không có làm cho ta thất vọng."
Là một boss nhân vật phản diện đủ tư cách.
Mạnh hơn nhiều so với nhóm người Cơ Soái Minh Châu công chúa Nhị hoàng tử này.
Ngụy Quân thực vui mừng.
Tuy nhân vật chính phái này chỉ số thông minh vẫn đang online, cũng may chỉ số thông minh boss nhân vật phản diện cũng không offline.
Hơn nữa nắm tay boss nhân vật phản diện càng cứng hơn.
Cái này thực diệu.
Tâm tình của Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm hoàn toàn khác nhau.
Bạch Khuynh Tâm không vui mừng chút nào, chỉ có trầm trọng.
"Ngụy đại nhân, chuyện này người đã không giải quyết được, cần xin người có năng lực đến trợ giúp." Bạch Khuynh Tâm đề nghị.
Nàng cảm giác Ngụy Quân hiện tại chính là cầu xin tha thứ cũng đã chậm.
Thiên Cơ các hoặc là liên minh người tu chân nói không chừng là muốn lấy Ngụy Quân làm đường dẫn, mạnh mẽ thi hành Cửu phẩm tiên tông chế.
Ngụy Quân ở trong quá trình này chính là một vật hi sinh, vận mệnh sớm đã định.
Nếu không có ngoại lực tham gia, nàng cảm thấy Ngụy Quân kết cục sẽ thực thê thảm.
Đối với cái này, Ngụy Quân mười phần lạnh nhạt, thậm chí có chút hưng phấn.
Hắn khoát tay áo, thản nhiên nói: "Nếu lời nói của Nhị hoàng tử không sai mà nói, vậy cao thấp triều dã Đại Càn, người có thể chọc được Thiên Cơ các cũng không nhiều lắm. Ngay cả không ai có thể chọc được, ta cần gì phải mang đến cho người ta nhiều phiền toái như vậy? Việc mình làm, mình gánh vác là được rồi, Ngụy mỗ không liên lụy đến người khác."
"Ngụy đại nhân, người cũng không phải đang liều mạng vì bản thân." Bạch Khuynh Tâm nói.
Ngụy Quân nở nụ cười: "Ta là tự nguyện, nhưng ta không có dùng tiêu chuẩn của ta đi mạnh mẽ yêu cầu người khác liều mạng cho ta."
Hơn nữa, ta chính là đang liều mạng vì bản thân mình.
Trên thế giới này không có ai hiểu ta.
Quá tịch mịch.
Ngụy Quân đạo đức tốt như thế, không chỉ làm cho Bạch Khuynh Tâm chó liếm này cảm động, ngay cả người sợ chết như Lục Nguyên Hạo cũng bị cảm động.
"Ngụy đại nhân, ta người nhỏ, lời nhẹ, nhưng ta sẽ đi cầu nghĩa phụ, để cho lão nhân gia người tận khả năng bảo vệ cho ngươi." Lục Nguyên Hạo hứa hẹn.
Tuy hắn thật ra cũng không chút nào là người nhỏ, lời nhẹ.
Không quan trọng.
Ngụy Quân lập tức tỏ vẻ cự tuyệt: "Không cần đi khó xử Lục Tổng quản, kẻ địch lớn nhất của Thiên Cơ các chính là Giám sát ti. Lần này Thiên Cơ các muốn làm lớn sự việc như vậy, khó không có ý tứ câu cá chấp pháp. Nói không chừng liên minh người tu chân chính là muốn lấy ta làm ngòi nổ, câu ra toàn bộ người có địch ý đối với liên minh người tu chân, sau đó một lưới bắt hết. Nếu những người này thật sự đứng ra hy sinh vì Ngụy Quân ta, ta có trăm lần chết cũng không thể chuộc tội."
Khả năng mà Ngụy Quân nói là hoàn toàn tồn tại.
Liên minh người tu chân thi hành Cửu phẩm tiên tông chế độ cùng chế độ Đại Càn thực hành hiện tại hoàn toàn là hai loại chế độ hoàn toàn khác nhau, thế tất sẽ lọt vào người ta phản đối.
Kẻ địch nấp ở một nơi bí mật gần đó là khó ứng phó nhất.
Tìm một cơ hội, thiết lập một cái bẫy, để cho những người này nhảy ra, thì dễ dàng đối phó hơn nhiều.
Ngụy Quân nếu là người của liên minh người tu chân mà nói, hắn khẳng định sẽ làm như vậy.
Suy bụng ta ra bụng người, Ngụy Quân nhắm chừng lần này Thiên Cơ các đẩy cao như vậy, cũng có ý tưởng phương diện này.
Người có ý tưởng tương tự với Ngụy Quân là rất nhiều.
Sau nửa canh giờ.
Giám sát ti.
Lục Tổng quản nghe Lục Nguyên Hạo thuật lại lời nói của Ngụy Quân, vẻ mặt có chút phức tạp.
Triệu Thiết Trụ cũng có chút rung động: "Nghĩa phụ, Ngụy Quân suy đoán là giống như đúc với phán đoán của người."
"Cái này cũng không khó đoán, chẳng qua đối phương thực lực quá mạnh, dùng là dương mưu, mặc dù xem phá cũng vô pháp phá giải." Lục Tổng quản nói.
Triệu Thiết Trụ trầm giọng nói: "Ngài ngay cả phản ứng của Ngụy Quân cũng đoán được, hắn quả nhiên không muốn liên lụy người khác."
Lục Tổng quản cũng không có cảm thấy đắc ý, ngược lại có chút đau lòng: "Người như Ngụy Quân, chỉ biết dùng tiêu chuẩn Thánh nhân yêu cầu bản thân, không biết dùng tiêu chuẩn Thánh nhân đối đãi với người khác."
Triệu Thiết Trụ gật đầu: "Đúng vậy, Ngụy Quân quá chính phái, cũng quá hiểu chuyện."
"Mỗi một đứa nhỏ có hiểu biết, sau lưng đều có nguyên nhân làm cho người ta đau lòng." Lục Tổng quản nghĩ tới bản thân.
Hắn là bằng vào sát ngôn quan sắc quật khởi, đầu tiên là chiếm được nghĩa phụ thưởng thức, lại chiếm được tiên đế coi trọng. Lại mượn dùng một phen kỳ ngộ, mới có địa vị hiện tại.
Thiên hạ thái giám nhiều như vậy, vì sao lại để hắn trở thành đệ nhất thái giám?
Bởi vì hắn lúc còn nhỏ.
Nghĩa phụ khi còn sống thích nhất là hắn hiểu chuyện.
Tiên đế cũng thấy hắn hiểu chuyện.
Ngay cả Càn đế cũng thấy hắn hiểu chuyện.
Mọi người đều thích hắn hiểu chuyện.
Nhưng cho tới bây giờ không có ai hỏi qua, hắn vì sao từ nhỏ đã hiểu chuyện như vậy.
Lục Tổng quản cũng chưa bao giờ nguyện tố khổ với người ngoài.
Hắn không phải là loại người yếu đuối này.
Chỉ là, nhìn thấy Ngụy Quân hiểu chuyện như vậy, hắn lại không khỏi tâm sinh thương tiếc.
Ở thời điểm Ngụy Quân còn chưa có trưởng thành, cha mẹ Ngụy Quân đã qua đời.
Một đứa nhỏ không có cha mẹ bảo hộ, đi tới một bước như hôm nay, nhìn như phong cảnh vô hạn, nhưng lại trả giá tới cỡ nào?
Lục Tổng quản không biết, nhưng hắn có thể đoán được.
Đứa nhỏ không có ô, thì phải cố gắng mà chạy.
Dưới tình huống như vậy, Ngụy Quân còn có thể bảo trì tấm lòng son như vậy, không có hận đời, không có không từ thủ đoạn, biết lõi đời mà không lõi đời, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, rộng rãi với người ngoài.
Đây là cảnh giới hắn vẫn theo đuổi trong cuộc đời.
"Ta không bằng Ngụy Quân." Lục Tổng quản cảm giác hổ thẹn.
Triệu Thiết Trụ không biết trong đầu Lục Tổng quản đã suy nghĩ nhiều thứ như vậy.
Trọng điểm hắn quan tâm không có nhiều đến như vậy.