Đại trượng phu sinh ở giữa thiên địa, sao có thể cam chịu ở dưới người khác (2)
Nguyên Minh Chủ là giỏi toàn diện.
Trần Già đã nhận ra được điểm ấy.
Nguyên Minh Chủ cũng không chút giấu diếm Trần Già, dốc hết vốn liếng: "Ba ngàn đại đạo, trăm sông đổ về một biển. Khi chúng ta bị đình trệ quá lâu trên một con đường thì có thể học tập một chút pháp môn khác, có lẽ có thể học một biết mười, làm cho thực lực ngày càng tiến bộ."
"Trần Già… hài nhi xin thụ giáo."
"Rất tốt! Phụng Tiên, về sau ta sẽ gọi con như vậy. Quan hệ giữa ta và con vẫn phải giữ bí mật, miễn cho bị những người khác phát hiện, ảnh hưởng đến tiền đồ của con. Sau này ta và con giao lưu, ta sẽ gọi con là Phụng Tiên, cho dù người ngoài có biết cũng không thể liên tưởng đến trên người con."
Trần Già cảm động không thôi: "Đa tạ nghĩa phụ che chở, Phụng Tiên suốt đời không quên."
"Này chỉ là việc nhỏ, so với tin tức con truyền đạt cho ta thì không đáng là bao."
Nguyên Minh Chủ không phải là người tốt lành gì.
Nhưng Trần Già không ngại lao khổ nói cho hắn động thái khác thường của Trần Trường Sinh, đây là một cuộc đại mạo hiểm.
Nhưng cũng vì thế mà hắn đã chiếm được tiên cơ.
Nguyên Minh Chủ không thể không thừa nhận phần ân huệ này.
Đương nhiên, hiện tại là tình phụ tử.
"Cha nuôi, con phải làm gì mới có thể giúp người?" Trần Già rất chủ động.
"Liên minh người tu chân chỉ khi ở trên tay người mới có thể tiếp tục giành được huy hoàng. Tông chủ hắn đã không thể thương lượng nữa, đã đi lầm đường rồi."
Nguyên Minh Chủ không chút nghi ngờ lòng thành của Trần Già.
Dù sao thù hận giữa Trần Già và Chu Phân Phương còn còn sâu hơn thù hạn giữa hắn và Chu Phân Phương.
Cái chết của Quốc sư bày ra nơi đó.
Dựa vào tình cảm của Trần Già đối với Quốc sư, sao có thể bắt tay giảng hòa với Chu Phân Phương được chứ?
Cho nên Trần Già càng hy vọng Chu Phân Phương chết hơn cả hắn.
Đáng tiếc, điểm ấy Nguyên Minh Chủ cũng không làm được.
"Phụng Tiên, không thể không nói, Chu Phân Phương là một nữ nhân rất khó đối phó. Nếu lần trước đó cô ta cắn câu, ta chắc chắn có thể giết được cô ta. Đáng tiếc, cô ta đã nhìn thấu mưu kế của chúng ta."
Ngữ khí Trần Già cực kỳ không cam tâm, nhưng vẫn nói: "Vậy cũng không thể trách nghĩa phụ được. Muốn trách thì trách cái tên chết tiệt đã tiết lộ bí mật của nội bộ chúng ta. Nghĩa phụ, tên này người điều đã tra ra chưa?"
"Không có cách nào tra ra." Nguyên Minh Chủ lắc đầu nói: "Lòng người không thể ly tán, nếu không đội ngũ sẽ không dễ dẫn dắt."
"Nhưng mà hiện tại lòng người đã tan rã. Nghĩa phụ, tông chủ đã tụ tập mọi người lại, e rằng cũng đang thương lượng làm sao để đối phó với ngài. Ngài nhất định phải mau chóng nghĩ ra đối sách, không thể ngã trong tay người của mình được."
Sự quan tâm của Trần Già chân thành như thế, khiến cho trong lòng Nguyên Minh Chủ nóng hầm hập.
Nếu như Liên minh người tu chân đều giống như Trần Già thì tốt rồi.
Hắn cũng khỏi phải lo lắng người nhà mình đâm sau lưng mình.
Đáng tiếc, thanh niên trọng tình trọng nghĩa trung thành gan dạ như Trần Già vẫn là quá ít.
Nguyên Minh Chủ than nhẹ một tiếng trong lòng, sau đó nói với Trần Già: "Yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ. Nếu đã biết trước kế hoạch của bọn chúng, ta đương nhiên biết nên làm thế nào."
"Vậy thì con an tâm rồi. Nghĩa phụ, nếu cần con làm gì thì xin người cứ phân phó." Trần Già nói.
Nguyên Minh Chủ nghĩ một lát, quả thật là có một việc cần Trần Già hỗ trợ.
"Phụng Tiên, ta cần con dẫn Trần Trường Sinh đi đến nơi ta bố trí. Con có thể làm được không?"
Trần Già có chút khó xử, hắn cũng không đáp ứng ngay mà lại khó hiểu hỏi: "Nghĩa phụ, không phải con bằng mặt không bằng lòng. Con chỉ tò mò vì sao người gì không hẹn trực tiếp tông chủ?"
"Nếu ta hẹn hắn, hắn chưa chắc đã dám yên tâm đến. Hơn nữa hiện tại hắn chắc chắn đã đạt được thoả thuận với người ta. Cho dù dám đến, cũng chưa chắc đến một mình."
Nói tới đây, trong ánh mắt Nguyên Minh Chủ hiện lên một tia sát khí: "Liên minh người tu chân không thể nội chiến, cũng tuyệt đối không thể để cho Chu Phân Phương vịn vào Trần Trường Sinh chia rẽ Liên minh người tu chân chúng ta. Cho nên, ta phải tiên hạ thủ vi cường."
"A? Nghĩa phụ, người muốn giết chết tông chủ?"
"Yên tâm, không cần con tự mình ra tay."
Nguyên Minh Chủ cũng không lo lắng Trần Già sẽ để lộ bí mật.
Trước kia hắn từng nghe Trần Trường Sinh nói, và bản thân cũng có thể cảm nhận được tình cảm của Trần Già đối với Trường Sinh tông là đến từ Quốc sư. Là Quốc sư dốc lòng bồi dưỡng hắn, cho nên mới có hắn của ngày hôm nay.
Mà đối với Trần Trường Sinh, đối với những người khác trong Trường Sinh tông, Trần Già cũng không có bao nhiêu cảm tình.
Nếu không vào lúc Trần Trường Sinh muốn nhận hắn làm đồ đệ, Trần Già cũng sẽ không quyết đoán từ chối.
Cho nên Nguyên Minh Chủ muốn giết Trần Trường Sinh hoàn toàn không giấu diếm Trần Già.
Hắn còn cần Trần Già chung sức phối hợp với hắn nữa đấy.
Hơn nữa cho dù sau khi xong việc, hắn cũng không muốn bởi vì thế mà sinh ra ngăn cách với Trần Già.
"Phụng Tiên, trong Trường Sinh tông người có ân với con là Quốc sư, không phải Trần Trường Sinh. Hắn hợp tác với Chu Phân Phương kỳ thực là đang hợp tác với thủ phạm giết chết Quốc sư. Để cho hắn tiếp tục làm tông chủ Trường Sinh tông, cơ hội báo thù cho Quốc sư sẽ càng ngày càng nhỏ."
Nghe thấy Nguyên Minh Chủ nói như vậy, thân thể Trần Già run lên, trầm giọng nói: "Nghĩa phụ, con biết. Người muốn con dẫn tông chủ đến nơi nào?"