Ta đã đoán được dự đoán của ngươi (3)
Nhưng nghiêm túc ngẫm lại một chút, cho rằng mình đột nhiên biết tin tức này, nếu mà tò mò cũng sẽ rất bình thường.
Cho nên hắn tiện thể chất vấn:
"Thanh Hạo, ngươi đừng nói hươu nói vượn, tông chủ sao có thể gặp chuyện không may chứ?"
Thanh Hạo nóng nảy: "Trần sư huynh, ta đã lừa gạt huynh lúc nào chưa? Thông tin này của ta chính là truyền ra từ trong Liên minh người tu chân đấy."
"Từ trong Liên minh người tu chân?"
Trần Già càng thêm kinh ngạc.
Nhưng đây là giả vờ.
Trong lòng hắn lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu như truyền ra từ trong Liên minh người tu chân, vậy có lẽ là bút tích của Nguyên Minh Chủ.
Giờ khắc này, Trần Già đã cảm nhận được có một đồng đội như thần là chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Trần Trường Sinh xảy ra chuyện, Trường Sinh tông lại ngụy trang giống như không có chuyện gì xảy ra, căn bản Trần Già ngay cả tìm hiểu tin tức cũng không dám.
Nhưng mà bí mật này được tiết lộ từ bên Liên minh người tu chân, hắn liền có lý do chính đáng để biết.
Nhưng tên Thanh Hạo biết được tin tức từ trong Liên minh người tu chân nhanh như vậy, điều này làm cho Trần Già có hơi liếc nhìn.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Thanh Hạo đã nhập cục và trở thành một quân cờ.
Chỉ là chính hắn còn không tự biết.
Nghĩ đến đây, Trần Già cố ý nói: "Mặc dù thông tin này là truyền ra từ trong Liên minh người tu chân thì cũng không hẳn là thật. Trong tông chúng ta hết thảy đều như thường, nếu tông chủ thật sự gặp chuyện không may thì làm sao sẽ phản ứng như vậy chứ?"
Thanh Hạo nói: "Ta cũng hoài nghi điểm này. Trong tông chúng ta thế mà không có bất kỳ khác thường nào, chuyện này rất không bình thường. Trần sư huynh, ngươi nói chúng ta có thể đang ở trong nghi trận đich bố trí không? Hay là có người muốn che dấu cái chết của tông chủ, âm thầm nắm giữ quyền hành của Trường Sinh tông chúng ta và đưa ra mệnh lệnh?"
Trần Già khen thầm ‘Khá lắm!’.
Sức tưởng tượng của Thanh Hạo rất phong phú.
Hắn quả thực không phản bác được gì.
"Thanh Hạo, ngươi nói chuyện này cho ta để làm gì?"
Thanh Hạo liếm môi một cái, thấp giọng nói: "Trần sư huynh, ta muốn cầu kiến sư phụ nghiệm chứng một chút lời đồn là thiệt hay giả. Huynh đi cùng ta đi?"
"Ta không đi."
Trần Già từ chối ngay lập tức.
Nói đùa.
Hắn không muốn làm "Người đầu tiên" biết Trần Trường Sinh đã chết.
Hơn nữa nếu Trần Trường Sinh thật sự đã chết, như vậy người của Trường Sinh tông chính là đang giăng lưới đợi sẵn.
Ai nhảy vào thì rửa cũng không sạch.
Chỉ số thông minh của Thanh Hạo có vấn đề, hắn lại không có vấn đề.
Thấy Trần Già cự tuyệt, Thanh Hạo nóng nảy.
"Trần sư huynh, đây là đại sự, huynh không thể không đi a."
Trần Già lạnh lùng nói: "Chuyện này đúng là đại sự, nhưng mà phía trên còn có trưởng lão nữa đấy, không cần chúng ta phải quan tâm. Thanh Hạo, tay ngươi duỗi quá dài rồi."
"Nói cũng không thể nói như vậy. Trần sư huynh, ngươi chưa từng nghĩ rằng nếu sư phụ thật sự đã xảy ra chuyện, vậy vị trí tông chủ tiếp theo ai nên làm đây?"
Dừng một chút, Thanh Hạo lớn mật nói: "Chúng ta chứng thật chuyện này sớm một khắc thì có thêm chút thời gian chuẩn bị. Trần sư huynh, ta là ủng hộ huynh làm tông chủ."
Trần Già nhắm mắt lại, trên người toả ra khí tức "Nhượng bộ lui binh" lạnh như băng, thản nhiên nói: "Sư đệ, mời trở về đi. Ta còn trẻ tuổi, đối với vị trí tông chủ cũng không vọng tưởng."
"Nhưng sư huynh, huynh là người nổi bật nhất trong danh sách người kế nhiệm." Thanh Hạo nhắc nhở.
Trần Già không chút để ý.
Người thừa kế không thật sự thừa kế thì chính là bình hoa.
Hắn ở trong Trường Sinh tông không nơi nương tựa, hai cái đùi lớn nhất là Quốc sư và Trần Trường Sinh cũng đã không còn.
Cho dù là bầu tân nhậm tông chủ của Trường Sinh tông, ai sẽ bầu hắn?
Trần Già có ý với vị trí tông chủ Trường Sinh tông, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm thằng ngu nhảy ra đầu tiên.
Nhưng Thanh Hạo thì có đấy.
"Sư huynh, huynh thật sự không muốn vị trí tông chủ?"
"Phải. Ngoài ra, ta nhắc ngươi, tông chủ chưa hẳn xảy ra chuyện. Chúng ta vẫn còn trẻ, ngươi tốt nhất cũng không nên nghĩ quá nhiều." Trần Già nể tình bằng hữu nhắc nhở.
Thanh Hạo không nói gì thêm, chỉ là sâu trong ánh mắt hiện lên vẻvui mừng.
"Nếu đã như thế, vậy Thanh Hạo cáo lui."
Đi ra động phủ của Trần Già, Thanh Hạo thở phào một cái, khóe miệng không kiềm chế được xuất hiện vẻ tươi cười.
Một đệ tử trẻ thấy Thanh Hạo xuất hiện cũng lập tức hiện thân ra, đầu tiên là nhìn thoáng qua động phủ của Trần Già, sau đó mới thấp giọng hỏi: "Sư huynh, Trần Già nói như thế nào?"
"Không đếm xỉa đến, chẳng hỏi chẳng han." Thanh Hạo nói.
Đệ tử trẻ thân mặc lục sam nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Coi như là Trần Già thông minh, biết mình ở trong Trường Sinh tông không có căn cơ, căn bản không thể tranh với Thanh Hạo sư huynh."
Trên mặt Thanh Hạo cũng hiện ra nụ cười đắc chí thoả mãn.
"Danh vọng Trần sư huynh rất cao, hiện giờ lại là thiên kiêu đệ nhất bảng. Nếu hắn muốn tranh, ta thực sự không có cơ hội nào." Thanh Hạo khiêm tốn nói.
Ngu vẫn hoàn ngu, Thanh Hạo hiện tại cũng biết năng lực và thực lực của mình cũng không bằng Trần Già.
"Nhưng nếu Trần sư huynh đã không muốn, ta đây liền việc nhân đức không nhường ai. Dù sao, ta mới là đệ tử thân truyền của sư phụ lão nhân gia." Thanh Hạo nói.
"Hơn nữa huynh còn có cao nhân tương trợ." Đệ tử áo lục phụ hoạ.
Thanh Hạo cười tự tin.
Đúng vậy, hắn là người có hậu đài.
"Đi, chúng ta đi cầu kiến sư phụ."
"Mời sư huynh."