Phía trước năng lượng cao (2)
"Thật như vàng! Ta có thể cảm nhận được. Chẳng qua bà ta quá lớn tuổi, số chết sắp tới, cho nên thực lực mới suy nhược đến nước này. Hơn nữa, hình như trong người bà ta có thương thế rất nghiêm trọng, làm cho bà ta hiện tại chỉ có khí tức của đỉnh phong Độ Kiếp cảnh. Nhưng bất luận như thế nào, người đứng trước mặt chúng ta chính là một vị thần."
Ánh mắt Nguyên Minh Chủ thì không cần nghi ngờ.
Giọng điệu của hắn chắc chắc như thế khiến cho mọi người cũng bắt đầu bán tín bán nghi.
Cổ Nguyệt nghiêm túc nhìn chằm chằm bà lão một hồi, sau đó chậm rãi nói: "Hình như ta cũng cảm nhận được khí tức của Thần cảnh, nhưng đang chậm rãi tiêu tán, đã sắp hư vô rồi."
Nếu như chỉ có Nguyên Minh Chủ nói như vậy, những người khác còn bán tín bán nghi. Nhưng cộng thêm lời của Cổ Nguyệt nữa thì cơ bản chính là sự thật rồi.
Thế mà Trường Sinh tông thật sự che giấu một chân thần.
Tin tức này khiến bọn họ bàng hoàng cả một năm.
"Trường Sinh tông còn có loại nội tình này?"
"Tiền bối là liên tục suy yêu đến bây giờ, hay là bắt đầu từ khi hạ giới đã như thế này?"
Vấn đề này rất quan trọng.
Bởi vì nếu như là liên tục suy yếu đến bây giờ, vậy thì ban đầu khi bà ta còn chưa suy yếu đã làm cái gì?
Bà lão lại ho khan một trận, mới chậm rãi mở miệng: "Ánh mắt của ngươi cũng tốt đấy. Không sai, quả thật ta từng là thần."
Sắc mặt Nguyên Minh Chủ không thay đổi, bình tĩnh nói: "Tiền bối quá khen."
"Hà tất gọi ta là tiền bối? Năm đó ta còn phải gọi ngươi một tiếng công tử đấy."
"Tiền bối nói đùa." Giọng điệu Nguyên Minh Chủ không hề bận tâm: "Ngài đã ở độ tuổi không biết năm tháng, ta và các vị đạo hữu cũng là người cùng thời. Phương pháp châm ngòi ly gián này vô dụng với chúng ta."
Nghe thấy Nguyên Minh Chủ nói như vậy, không ít người trong Liên minh người tu chân đều chậm rãi gật đầu, đứng ra phụ hoạ:
"Lời này của Nguyên Minh Chủ không sai, cốt linh không lừa nổi người."
"Ta với lão Nguyên hồi đó kề vai chiến đấu, quãng thời gian ngày xưa rõ mồn một trước mắt. Tiền bối, ngươi có lẽ nhận lầm người rồi."
"Chưa hẳn là nhận lầm người. Có lẽ chính là đang cố ý châm ngòi ly gián, chẳng qua thủ đoạn có chút thấp kém."
...
Tuy nhiên bọn họ vẫn hơi rung động việc bà lão này là một chân thần, có điều trạng thái thân thể lúc này của bà lão rõ ràng không tốt lắm.
Cái này chưa đến nỗi uy hiếp được đám người tu hành.
Đặc biệt là rất nhiều người đã bị thuyết phục bởi lời giải thích của Nguyên Minh Chủ.
Nguyên Minh Chủ và bọn họ là bạn đồng niên.
Mà bọn họ xác nhận, trong những người đồng lứa bọn họ chắc chắn không có thần hậu nào.
Trước kia bọn họ tung hoành thiên hạ, thần hậu ở trên trời cũng đã là trùm một phương.
Từ tuyến thời gian này, Nguyên Minh Chủ không thể có quan hệ gì với thần hậu được.
Cho nên, người có vấn đề chính là bà lão này.
Thế cục tạm thời bị Nguyên Minh Chủ kiểm soát, nhưng bà lão cũng không nóng nảy.
Sức lực của bà ta có đủ.
Thậm chí đối diện với lời bài bác của Nguyên Minh Chủ, bà lão còn nở một nụ cười thâm thuý.
"Ngươi thật sự đã thay đổi, ta cũng không biết trên người ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà ấn ký linh hồn của ngươi không thay đổi, ngươi hiện tại họ Nguyên? Đây vốn là tên của ngươi, không phải họ của ngươi, ngươi vốn tên là Đinh Nguyên."
"Đinh Nguyên?"
"Các ngươi chưa từng nghe nói cái tên này sao?"
"Chưa từng nghe qua?"
"Đợi một chút, hình như có chút quen tai, nhưng mà ta không nhớ ra."
"Thật tò mò, thế mà lão phu lại không nhớ ra chuyện này?"
Cái này không phải là làm màu.
Đến bước của người tu hành là tai thính mắt tinh, xem qua là nhớ, đều là thao tác cơ bản.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc thơ ấu cũng là một chuyện cỏn con.
Chỉ có chuyện bọn họ không muốn nhớ lại, không có chuyện bọn họ không nhớ rõ.
Cho nên, nếu như bọn họ đã quên mất một vài chuyện thì thực không phải là chuyện nhỏ.
Nghe thấy cái tên "Đinh Nguyên", tâm trí Thượng Quan Uyển Nhi khẽ động, bật thốt ra: "Ta ở tẩm cung của thần hậu, trong một lần vô tình đã thấy cái tên này, là thần hậu tự tay viết. Nhưng sau đó đã bị thần hậu tiện tay vứt đi."
Khi Thượng Quan Uyển Nhi nói chuyện, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Nguyên Minh Chủ.
Nhưng mà không biết Nguyên Minh Chủ là thật sự không có chút quan hệ nào, hay là đã hoàn toàn điều chỉnh xong tâm trạng.
Tóm lại, Nguyên Minh Chủ không chút gợn sóng, không hề lộ ra chút kẽ hở.
Tin tức Thượng Quan Uyển Nhi tiết lộ, không thể nghi đã minh chứng lời nói của bà lão.
Tuy vẫn chưa thể chứng minh trước đó bà lão có đang nói dối về thân phận của Nguyên Minh Chủ hay không, nhưng mà bà ta là chân thần đến từ thượng giới, điểm ấy cơ bản đã xác định rồi.
Ngụy Quân nghe thấy cái tên "Đinh Nguyên" này cũng lập tức cảm thán.
"Thảo nào."
Ngụy Quân vuốt cằm thầm nói.
"Thảo nào cái gì?"
Ma Quân và Cơ Soái đều nghi hoặc nhìn hắn.
Ngụy Quân nói: "Thảo nào Nguyên Minh Chủ với người đó có một đoạn tình cảm cha con."
Định mệnh a.
"Với ai?" Cơ Soái hỏi.
"Không quan trọng, tiếp tục nghe xem. Ta có dự cảm câu chuyện xưa này rất đặc sắc, hơn nữa lại rất ‘xanh rì’."
Cơ Soái không biết ý nghĩa của "xanh rì", nhưng hắn cũng mơ hồ đoán được.
Sắc mặt hắn có hơi vi diệu.