Đêm mưa mang đao (2)
Ngụy Quân nghi hoặc hỏi: "Sửa lại? Việc này hẳn là chuyện của Lễ bộ, ta nhớ đã sớm bàn bạc rồi, hơn nữa Lễ bộ đã chỉnh lý lại một cái danh sách, để cho Đại Hoàng tử mình lựa chọn."
"Những niên hiệu do Lễ bộ thu xếp đã bị Thượng Quan Thừa tướng và Lục Ty trưởng cùng nhau bác bỏ rồi." Bạch Khuynh Tâm nói.
Ngụy Quân: "…"
Mâu thuẫn chân thật như vậy à?
Chỉ là một cái niên hiệu, lại không có ý nghĩa tực tế gì, có gì phải tranh với giành chứ?
Ngụy Quân rất không hiểu.
Cho đến khi hắn nghe được niên hiệu mới sau khi đổi từ trong miệng Bạch Khuynh Tâm:
"Đại Hoàng tử. . . Bệ hạ cũng không thích những niên hào do Lễ bộ thu xếp lắm, hắn đã tiếp nhận kiến nghị của Thượng Quan Thừa tướng, quyết định sang năm thay đổi niên hiệu thành —— Xích Triều!"
Ngụy Quân trừng mắt nhìn: "Xích Triều?"
"Đúng, Xích Triều."
Ngụy Quân: "Xích Triều, còn được gọi là thuỷ triều đỏ, là một điều kiện môi trường đặc biệt. Trong nước biển, một số thực vật phù du, động vật nguyên sinh hoặc vi khuẩn sinh sôi nảy nở nhanh chóng hoặc tập trung thành một đám lớn khiến cho nước biển đổi màu. Đây là một loại hiện tượng sinh thái có hại, cái này cũng không phải là một điềm báo tốt."
Bạch Khuynh Tâm bật cười: "Ngụy Quân, ngươi lại làm màu."
Ngụy Quân ngửa mặt lên trời thở dài: "Sai, quá sai rồi."
Xích Triều ở trong cuộc sống thực, chính xác là cái định nghĩa mà Ngụy Quân nói đến.
Nhưng mà trên thực tế, từ khi Ngụy Quân đề ra chủ trương chính trị của bản thân tới nay, đã nhanh chóng thu hút rất nhiều người.
Hơn nữa Ngụy Quân vẫn luôn cố gắng nói cho thế nhân, cách mạng là cần đổ máu, tuyệt đối đừng cho rằng cách mạng chính là hô hào khẩu hiệu.
Máu là màu đỏ tươi.
Mà xích có nghĩa là màu đỏ.
Nước lũ Xích Triều, đương thời bị rất nhiều người cho rằng chính là đám người Ngụy đảng có chiều hướng đang phát triển rầm rộ.
Lại bởi vì bản thân Xích Triều vốn là một loại hiện tượng sinh thái tai hại, cho nên đám người phản đối Ngụy Quân cũng thường xuyên dùng "Xích Triều" đến mỉa mai, ám dụ Đại Càn đang dần dần bị ăn mòn và tổn hại.
Nếu như Đại Hoàng tử đổi niên hiệu thành "Xích Triều", việc này hễ công bố ra, chắc chắn sẽ dẫn tới sóng to gió lớn.
"Đang lúc thời buổi rối loạn, không nhất thiết phải làm cho cuộc đấu tranh lên cao trào như thế." Ngụy Quân nghiêm túc nói: "Hơn nữa đây chỉ là một cái khẩu hiệu mà thôi, thật ra không có ý nghĩa gì thực tế."
"Ngụy Quân, ngươi sai rồi."
Bạch Khuynh Tâm không tán đồng quan điểm của Ngụy Quân.
"Nếu như Tân hoàng đổi niên hiệu thành 'Xích Triều', đương nhiên là có ý nghĩa rất quan trọng. Ý nghĩa quan trọng nhất ở chỗ, hắn sẽ nói cho người trong thiên hạ —— Đại Càn hiện tại do ai định đoạt, phe phái nào đang chiếm thế thượng phong. Cứ như vậy, người ủng hộ ngươi sẽ càng ngày càng nhiều, bọn họ cũng sẽ hăng hái gia nhập triều đình. Cứ thế mãi, đại thế liền thành." Bạch Khuynh Tâm nói.
"Ngươi nói rất đúng, chỉ là quá gay gắt rồi, dù sao hiện tại vẫn là chiến thời." Ngụy Quân nói.
Bạch Khuynh Tâm lạnh giọng nói: "Nếu là ở chiến thời, đám người đó thế mà còn muốn giết ngươi, thật sự là ngu muội. Lục Ty trưởng nói rất đúng, bọn chúng cho thể diện mà không cần, vậy thì không cần cho chúng nữa."
Ngụy Quân có thể nói cái gì?
Hắn có thể nói ta rất hoan nghênh những người này tới giết ta sao?
Ngụy Quân chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài.
Sau đó khao khát đám người hoàng thất nọ có thể nỗ lực hơn chút.
Nhưng mà, sự thật thường thường không như mong muốn.
Một đám lão cổ hủ của Hoàng thất đang báo cáo cho Đại Hoàng tử.
Nhưng trước khi báo cáo, bọn họ đầu tiên là trấn an cơn giận của Đại Hoàng tử.
"Bệ hạ, tạm nhẫn nhất thời, việc nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu a!"
Đại Hoàng tử vỗ án đứng dậy, tức giận nói: "Các vị trưởng bối, trẫm thật sự không hiểu, vì sao lại phải nhượng bộ mấy tên thần tử mà làm lớn như thế? Các ngươi thế mà bảo trẫm đổi niên hiệu thành 'Xích Triều', lúc đó thì uy nghiêm hoàng tộc ở đâu?"
Đúng vậy, chính là đám trưởng bối hoàng khuyên Đại Hoàng tử đổi niên hiệu thành "Xích Triều".
Ban đầu là Thượng Quan Thừa tướng phủ quyết đề nghị của Lễ bộ, sau khi đưa ra ý tưởng đổi niên hào thành "Xích Triều", Đại Hoàng tử cũng cảm thấy cấp tiến quá đáng.
Hắn có chút chần chờ.
Chính ngay lúc này, các tiền bối bô lão của hoàng tộc lại nhảy ra, ra sức khuyên hắn đồng ý với Thượng Quan Thừa tướng.
Điều này làm cho Đại Hoàng tử bất ngờ.
Hắn không hiểu.
Sao nội gián của hoàng tộc là hắn còn chưa có đầu hàng nữa, những thành viên hoàng tộc chân chính lại đầu hàng trước rồi?
Những tiền bối hoàng tộc này đã giải thích nguyên nhân cho hắn:
"Bệ hạ, niên hiệu không quan trọng, quan trọng là người."
"Chỉ cần chúng ta có thể giết chết Ngụy Quân, niên hiệu gọi là gì quan trọng sao?"
"Ngụy Quân mới là ngọn nguồn của mọi tội lỗi."
"Bệ hạ, chúng ta phải phân rõ trọng điểm. Hiện tại việc ngài cần làm là làm kẻ địch lơ là, mà không phải xông đến trước mặt chống đối kẻ địch."
"Lão phu cũng biết bệ hạ trẻ tuổi khí thịnh, tất nhiên nhìn Ngụy Quân rất không vừa mắt, uất ức cho bệ hạ rồi, nhưng vẫn xin bệ hạ cân nhắc, chúng ta cũng là vì tốt cho Đại Càn."
…
Nghe thấy lời giải thích của những trưởng bối này, nhất là đánh giá cuối cùng của một trưởng bối về hắn, Đại Hoàng tử liên tục gật đầu.
Ông già này ánh mắt tinh tường đấy.
Trẫm quả thật trẻ tuổi khí thịnh, nhìn Ngụy Quân rất không vừa mắt.
Thật sự là uất ức cho ta quá mà.