Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1275 - Chương 1275. Đạo Tổ Tự Sát (1)

Chương 1275. Đạo Tổ Tự Sát (1) Chương 1275. Đạo Tổ Tự Sát (1)

Đạo Tổ Tự Sát (1)

Nửa ngày sau.

Trường Sinh tông.

Các trưởng lão tề tụ tại nhất đường.

Thương lượng chuyện Đại Càn và bọn họ liên thủ tấn công Thiên Thi môn.

Trần Già một mình đứng ra phản đối. Lời nói mười phần kịch liệt.

"Không được, tuyệt đối không được."

“Thiên Thi môn dễ đối phó sao?”

“Đó chính là một đám hoạt tử nhân.”

“Tình cảnh Đại Càn hiện tại ngập trong nguy cơ cho nên mới dụ dỗ Trường Sinh tông chúng ta. Việc này ta phản đối, kiên quyết phản đối.”

“Chúng ta không thể làm thương sư cho Đại Càn, chúng ta không thể quên đi vinh quang của Trường Sinh tông.”

Thái độ Trần Già phản đối kịch liệt. Các trưởng lão phái chống đối đều nhìn nhau một chút, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

“Tông chủ vẫn còn quá trẻ tuổi.”

“Môi hở răng lạnh, đạo lý đơn giản như vậy mà không rõ ràng.”

“Tổ chim rơi xuống đất, thì còn trứng nào lành?”

“Tông chủ, chúng ta đều biết ngươi vì Quốc sư mà hận Đại Càn sâu sắc, nhưng hãy lấy đại cục làm trọng.”

“Lão phu quả nhiên không nhìn sai. Đại Càn dưới sự dẫn dắt của Ngụy Quân, mới có thể chân chính làm nên đại sự, đến giúp Trường Sinh tông chúng ta.”

“Lão phu còn cho rằng hắn là nên đáp ứng yêu cầu của Đại Càn, đến đảo Hoàng Long, diệt Thiên Thi môn.”

"Tán thành."

"Tán thành."

. . .

Tông chủ Trần Già đáng thương, lại bị mất quyền lực.

Hắn bi phẫn nhìn các trưởng lão, sắc mặt đỏ lên, nghiến răng, nghiến lợi nói:

"Các ngươi. . ."

"Các ngươi. . ."

Cổ Vinh Văn khẽ thở dài một tiếng rồi chủ động nói: “Tông chủ, giai đoạn hiện tại, chúng ta và Đại Càn cùng cung vinh nhục. Quả thật nên đứng bên Đại Càn.”

Trần Già dương thiên phun máu.

Hắn bất lực khoát tay áo rồi cười khổ nói: “Mà thôi, các ngươi đã có chủ ý như vậy rồi, ta làm tông chủ có năng lực gì? Chỉ cần làm như các ngươi nói.”

Trần Già thất hồn lạc phách rời khỏi phòng họp.

Các trưởng lão phái phản đối trực tiếp cười lớn ra tiếng, không chút che giấu.

Lại một lúc lâu sau.

Trần Già còn đang cố gắng sửa lại tâm tình mình, gặp được một ít người của tông chủ đảng.

Bọn họ bí mật đến đầu hàng.

“Tông chủ, thật ra là ta đến ủng hộ ngươi.”

“Tông chủ, chúng ta và ngươi đều đứng chung một chỗ.”

“Tông chủ, chúng ta đều có thâm cừu đại hận với Đại Càn. Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định đoàn kết xung quanh ngươi, tương lai nhất định làm cho Đại Càn phải trả giá đắt.”

Trần Già nghe đến đó, tinh quang trong mắt chợt lóe.

Câu cá chấp pháp thế mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn?

Nhớ cho kỹ, thời điểm liệp sát.

Những người này, ngày sau một tên cũng không thể giữ.

Nhưng hiện tại giết bọn họ thì còn quá sớm.

Thả dây dài, câu cá lớn.

Trần Già trấn an bọn họ một chút rồi nói: “Lực lượng chúng ta vẫn quá yếu. Đội ngũ chúng ta cần lớn mạnh hơn nữa. Tập hợp tất cả các tu sĩ ở Tường Sinh tông có chí phản đối Đại Càn lại, như vậy mới phát huy được lực lượng lớn mạnh hơn.”

Sau đó ta sẽ tìm cơ hội dùng lưới bắt hết bọn họ.

“Tông chủ yên tâm, việc này giao cho chúng ta.”

“Trường Sinh tông vĩnh viễn là của Thái thượng hoàng Đại Càn. Chỉ có tông chủ có thể dẫn dắt Trường Sinh tông chúng ta đến huy hoàng.”

“Tông chủ, chúng ta mong chờ ngày đó.”

Những người của Tông chủ đảng này, nghiêm túc thể hiện lòng trung thành.

Bọn họ không tài nào biết được, chủ tử mà bọn họ nguyện trung thành, đã lên kế hoạch làm sao giết chết bọn họ.

Trần Già rất cảm tạ bọn họ.

Hắn thiếu chút nữa nghĩ mình ở Trường Sinh tông không còn đất dụng võ.

Những người này xuất hiện, làm hắn một lần nữa nhận lấy sứ mệnh.

Chức tông chủ này của hắn vẫn còn hữu dụng.

Hắn muốn đem đám tâm phúc này, không chừa lại một tên đưa lên đoạn đầu đài.

Đúc lại vinh quang và trách nhiệm của người nằm vùng.

Cảm tạ các ngươi.

Ta nhất định sẽ cho các ngươi được toàn thây.

Trần Già bị chính mình làm cảm động, ta đúng là người tốt.

Thời điểm Trần Già chấp pháp, Ngụy Quân cũng đang quan sát thân thể của Minh Châu công chúa.

Minh Châu công chúa giữ thật chặt cái chăn quấn quanh người mình, cảm giác có chút không được tự nhiên.

“Ngụy Quân, ánh mắt này của ngươi là ý gì? Bản cung nhìn thấy trong ánh mắt của ngươi, ta giống như là không mặc quần áo vậy”

Ngụy Quân hơi hơi kinh ngạc.

Cảm giác này đủ sâu sắc.

Ngươi ở trước mặt bản Thiên Đế, cũng không phải không mặc quần áo sao?

Nhưng thật sự lần này là không có mặc.

Chỉ phủ một chiếc khăn bông.

Nhắm chừng cũng không nghĩ tới là Ngụy Quân sẽ đến.

Nhìn cái tình hình này, Minh Châu công chúa hẳn là chuẩn bị đi ngủ.

Ban ngày ban mặt, còn đi ngủ như vậy. Ban đầu Ngụy Quân còn có chút lo lắng, chẳng lẽ thương thế còn chưa chuyển tốt?

Nhưng Ngụy Quân nhìn Minh Châu công chúa một lát rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chu Phân Phương quả nhiên là thần y.

Dưới dự điều trị của Chu Phân Phương, nửa cái mạng của Minh Châu công chúa đã được nhặt trở lại.

Lại tĩnh dưỡng thêm chút thời gian, là đã có thể khỏi hẳn.

Nhưng… có chút tai họa ngầm trong cơ thể của Minh Châu công chúa.

Công pháp nàng tu luyện có chút cổ quái.

Hơn nữa, lúc trước còn chịu phải không ít thương tích.

Cho nên, có chút biến chứng.

“Công chúa còn tu luyện công pháp Ma đạo?”

Minh Châu công chúa bị dọa cho giật mình: “Ngươi đang nói gì vậy?”

Ngụy Quân nhún vai rồi thản nhiên nói: “Tốc độ tu luyện Công pháp Ma đạo của ngươi rất nhanh, nhưng muốn tu luyện có thành tựu, cần một hoàn cảnh hỗn loạn và lượng lớn sinh mệnh làm chất dinh dưỡng. Đương nhiên, hiện tại chính là loạn thế, cho nên lựa chọn này cũng không sai. Nhưng ngươi tốt nhất là giữ vững tâm tính mình, đến cuối cùng không được để ma tính khống chế, trở thành một nữ ma đầu.”

Bình Luận (0)
Comment