Bàn Long (4)
Trừ bỏ ánh mắt không tốt, coi trọng Chu Phân Phương.
Nhưng lúc Nguỵ Quân viết lại sử sách chiến tranh Vệ quốc, sau khi viết đến Nho gia. Tiền thái tử chỗ nào trên người cũng bẩn.
Làm người thừa kế được Nho gia lựa chọn, nhưng tiền Thái tử cuối cùng cũng lựa chọn phản bội Nho gia, đứng đối lập với Nho gia.
Hơn nữa còn dưới tình huống Nho gia hoàn toàn không gây lỗi gì.
Trong trái tim của rất nhiều người, đây là vết nhơ duy nhất của tiền Thái tử.
Minh Châu công chúa trầm giọng nói: “Chuyện tình này, ta năm đó có hỏi qua Thái tử ca ca, vì cái gì mà đối phó Nho gia? Thái tử ca ca nói cho ta, đây là Long cung yêu cầu hắn, hắn phải đưa ra lựa chọn, không còn cách nào khác.”
“Long cung?”
“Đúng vậy, Thái tử ca ca nói cho ta biết, bên trong Nho gia có thần khí đối phó với Long cung, cho nên Long cung vẫn muốn tiêu diệt Nho gia.”
“Thế mà còn có loại chuyện này?”
Ánh mắt Ngụy Quân chớp động, có chút suy nghĩ.
Xem ra, sử sách về chiến tranh, còn phải làm mới lại.
“Ngụy Quân, ta đi tìm Nho gia hợp tác, ngươi có thể sẽ không để ý chứ?” Minh Châu công chúa lo lắng nói.
Ngụy Quân phục hồi tinh thần, nhất thời nở nụ cười.
“Để ý? Vì cái gì mà cần phải để ý? Đều là vì Đại Càn mà thôi. Điện hạ, để chứng minh thành ý của Đại Càn, ta thậm chí đề nghị ngươi có thể ra điều kiện với Nho gia. Giao dịch thôi, cùng có lợi mới được.” Ngụy Quân hào sảng nói.
Minh Châu công chúa xúc động: “Nội cử bất tị thân, ngoại cử bất tị cừu. Ngụy Quân, ngươi trong mắt ta vĩnh viễn là đấng quân tử chân chính.”
Nàng dùng sức ôm Ngụy Quân, sau đó nhanh chóng đi tìm Lễ bộ Vương Thượng Thư, tiến đến tìm Vương Hải.
Nghe ý đồ của Minh Châu công chúa, nhất là nghe lời nói của Ngụy Quân được Minh Châu công chúa thuật lại, Vương Hải rất là cảm động.
“Điện hạ, cái gì cũng không cần nói nữa. Nếu Ngụy Quân đại nhân có trí tuệ đến thế, Nho gia hiện nay thân là một phần của Đại Càn, đương nhiên cũng muốn vì Đại Càn nhất vinh cầu vinh, nhất tổn cầu tổn.”
Minh Châu công chúa mừng rỡ: “Như thế, còn thỉnh tiền bối giúp Cơ Soái một tay.”
“Cũng tốt.”
Vương Hải không có chối từ.
“Vậy Nho gia sẽ đưa Đại Càn một phần hậu lễ. Điện hạ, ngươi đi theo ta.”
Vương Hải dẫn Minh Châu công chúa đến Học hải.
Sau đó hắn nhấc tay phải lên, một đạo ánh sáng bạc từ đáy biển nhảy lên, trực tiếp bay đến tay Vương Hải.
“Công chúa, đây là đồ vật ngươi cần.”
Minh Châu công chúa chăm chú nhìn kĩ.
Đây là một thanh đoản côn màu đen.
Trên côn điêu khắc một con kim long ngũ trảo.
Toàn bộ đoản côn nhìn không hề tầm thường. Nhưng cụ thể có uy lực gì, nàng đúng là không rõ ràng lắm.
“Tiền bối, đây là…” Minh Châu công chúa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Vương Hải.
Còn Vương Hải lại dùng ánh mắt cung kính nhìn về phía thanh đoản côn.
“Đây là Bàn long côn trong truyền thuyết.”
“Bàn long công?”
“Đúng vậy, chỉ cần Bán thánh Nho gia thúc dục thanh bàn long côn này, thì thực lực lão Long Vương sẽ chịu ảnh hưởng lớn. Nói hắn suy yếu một nửa thực lực cũng không khoa trương.”
Nghe Vương Hải nói như vậy, ánh mắt Minh Châu công chúa sáng ngời.
“Thế mà còn có thần khí như vậy?”
“Không chỉ vậy.”
Khóe miệng Vương Hải cười nhẹ một chút: “Ta tặng miễn phí cho điện hạ một tin tức.”
“Mời tiền bối nói.”
“Nếu bẻ gãy thanh bàn long côn này, Lão Long Vương sẽ trực tiếp mất nửa cái mạng.” Vương Hải nói.
Minh Châu công chúa mở to hai mắt nhìn.
“Bẽ gãy Bàn long côn, lão Long Vương sẽ trực tiếp mất nửa cái mạng?”
“Đúng vậy. Lão Long Vương hiện tại đã sắp bị đại nạn lâm đầu. Nếu chúng ta bẻ gãy bàn long côn, có khản ănng là lão Long Vương sẽ không mất nửa cái mạng đâu. Mà là hắn sẽ trực tiếp lìa đời. Dù sao thì hiện tại hắn cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng.”
Minh Châu công chúa rung động.
“Thanh Bàn long côn này thực sự lợi hại như vậy sao? Thực lực của lão Long Vương không yếu hơn Ma Quân, Nho gia thế mà có bản lãnh diệt sát lão Long Vương?”
Nàng có chút không tin.
Vương Hải giải thích nói: “Cái này không phải bản lãnh Nho gia, mà là bản lãnh của Thánh nhân.”
“Có thể nói cho ta biết là nguyên nhân vì sao không?”
“Công chúa, có một số việc ngươi biết nhiều không tốt.”
Minh Châu công chúa kiên trì nói: “Chuyện này liên quan trọng đại, không chấp nhận được chút qua loa. Ta cũng cần phải xác nhận, nguyên lý của Bàn long côn đến cuối cùng là gì, mà có thể làm lão Long Vương bị thương nặng. Để giúp Cơ Soái bọn họ, chuyện này không thể xuất hiện sai lầm.”
“Mà thôi. Nếu điện hạ cố ý muốn hỏi, ta đành nói thẳng.” Vương Hải bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, đây là căn vật mà trên người lão Long Vương còn thiếu.”
Minh Châu công chúa: “???”
Dấu chấm hỏi có phải đang chứng minh ngươi chấp nhận làm bằng hữu?
Trong mắt nàng phát ngốc.
Dù sao Minh Châu công chúa cũng là hoàng hoa đại khuê nữ.
Nhưng Minh Châu công chúa rất nhanh đã phản ứng lại.
Sau đó, sắc mặt đỏ bừng.
Theo bản năng cách xa Bàn long côn ba thước.
“Cái này…cái này…cái này…”
Minh Châu công chúa cực kỳ xấu hổ.
Thánh nhân thật sự không biết xấu hổ.
Cái thứ này mà còn có thể làm thành vũ khí.
Đây là việc Minh Châu công chúa không ngờ tới.
Nàng từng nghĩ thứ này là long gân, long cốt, thậm chí là mảnh vỡ long châu. Chỉ không nghĩ tới nói còn có công dụng này.
Vương Hải cũng có chút bất ngờ.
“Xem phản ứng của điện hạ, chắc ngài đã sớm đoán được.”
Vương Hải lộ ra vẻ kinh ngạc: “Điện hạ quả là trí tuệ hơn người.”
Minh Châu công chúa: “…”